3 năm sau, Melbourne, Úc.
Hôm nay gia
tộc họ Nguyễn có sự kiện lớn nên mọi người ai ai cũng bận rộn chuẩn bị.
Tối nay, đại tiệc mừng thọ 85 tuổi của người đứng đầu gia tộc sẽ được tổ chức lại khách sạn lớn ở trung tâm thành phố. Đây là buổi tiệc với quy
mô hoành tráng, là sự tề tựu đầy đủ hiếm hoi của toàn bộ các thành viên
trong gia đình, đồng thời cũng là dịp để những người có thế lực trong
các lĩnh vực cùng nhau xuất hiện. Để chuẩn bị cho sự kiện này, ai ai
trong gia đình cũng đều bận rộn, chỉ ngoại trừ một vài thành viên được
đặc quyền ưu tiên vì một số lí do nhất định.
Khác hẳn với sự bận rộn của cha mẹ mình, hôm nay Khải Ân vô cùng rảnh rỗi.
Cậu ngồi giữa ghế sofa trong phòng, vô cùng vui vẻ chơi game trên iPad.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhưng không cần đợi người bên trong trả lời
đã tự động đẩy cửa bước vào trong. Khải Ân dường như có thể đoán được
người đến là ai, cậu cố gắng chơi thêm vài giây nữa rồi thoát trò chơi,
đặt iPad sang một bên.
Người vào là Thiên Ân, em gái song sinh của cậu. Trên tay cô là hai chiếc đầm dạ hội lộng
lẫy được cắt may sang trọng, phía sau là một cô giúp việc trẻ với ba bộ
đầm khác đi theo sau. Thiên Ân treo tất cả lên giá giữa phòng rồi bước
đến ngồi cạnh Khải Ân.
- Anh nhìn xem, bộ nào tốt hơn?
Khải Ân vươn vai, dựa người thoải mái vào ghế sofa, lười biếng đáp lời.
- Cái nào cũng đẹp, đều do nhà thiết kế nổi tiếng gửi đến mà.
Thiên Ân một chút cũng không hài lòng với câu trả lời qua loa cho có này của
Khải Ân. Cô hừ lạnh một tiếng rồi đi thử từng cái một, tốt nhất vẫn là
nên tự mình kiểm tra thì hơn. Sau một hồi loay hoay vất vả, Thiên Ân
chọn được hai bộ đầm vừa ý nhất, nhưng rồi lại lưỡng lự không biết chọn
bộ nào cho buổi tiệc. Đêm nay vô cùng quan trọng, vừa là sinh nhật của
ông nội, cũng là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Vì thế mẹ đã dặn dò cô nên chuẩn bị tốt một chút.
- Theo anh là bộ nào?
- Màu xanh đi.
Khải Ân nhắm mắt chọn đại, hoàn toàn không tập trung vào những gì đang xảy
ra. Cậu còn đang tự hỏi vì sao trang phục của cậu còn chưa được mang
đến.
- Em cũng thích màu xanh nhưng mà nó không hợp với khuyên tai của em.
- Vậy thì em đổi đôi khác đi.
Thiên Ân dường như không hài lòng với đề nghị này của anh trai mình cho lắm.
Cô đưa tay lên chạm vào đôi khuyên tai hồng ngọc, trong lòng liền phản
kháng.
- Không được, em thích nó.
Khải Ân có chút bất đắc dĩ. Từ khi Thiên Ân tỉnh lại sau hai tuần hôn mê thì liền quên sạch mọi chuyện. Bác sĩ nói rằng trước đó trí nhớ của cô từng bị tác động nên lần này trải qua biến cố nên có thể bị ảnh hưởng. Còn
chuyện tạm thời hay vĩnh viễn thì bọn họ không chắc chắn được. Thế nhưng có một điều vô cùng kì lạ là dù cho đã quên hết mọi chuyện nhưng Thiên
Ân vẫn đặc biệt yêu thích đôi khuyên tai này. Không cần điều tra, Khải
Ân cũng dễ dàng đoán được vật này từ đâu mà có, chắc chắn là của người
đó tặng. Chỉ có duy nhất một điều cậu không thể nào nghĩ đến là dù cho
đã quên hết mọi chuyện nhưng trong tiềm thức, cô vẫn vô cùng trân trọng
nó.
- Anh thật không hiểu, em thậm chí
không biết vì sao mình lại đeo nó, nhưng mà vẫn một mực không chịu tháo
ra là sao? Anh biết là nó rất đẹp, nhưng em vẫn có những đôi khác không
thua kém, cũng cần có sự thay đổi một chút.
Thiên Ân vội vàng lắc đầu. Trong lòng cô không mấy vui vẻ. Cô thừa nhận mình
không rõ vì sao mình lại có được đôi khuyên tai này, nhưng cô thật lòng
không muốn tháo nó ra, dù thế nào đi nữa.
- Em cũng không hiểu vì sao. Chỉ là em rất không muốn thay thế nó thôi.
Thiên Ân thở dài một hơi, bước đến ôm lấy bộ phục trang phù hợp với đôi khuyên tai hơn rồi rời khỏi phòng.
***
Buổi tối, tại khách sạn năm sao lớn nhất thành phố người người ra vào tấp
nập. Cả gian phòng rộng lớn đã sớm kín hết người. Bọn họ chủ yếu là
những nhân vật có máu mặt trong thương trường và trong giới chính trị.
Những con người có mối quan hệ thân thiết hoặc đã từng hợp tác trong
công việc với thành viên trong gia tộc đều được mời đến đông đủ. Dưới
những chùm đèn pha lê rực rỡ, những người đàn ông trong bộ vest lịch
lãm, những người phụ nữ với bộ đầm dạ hội quý phái đang cùng nhau trò
chuyện trong giai điệu du dương phát ra từ những nghệ sĩ phía trên sân
khấu.
Đến giờ, người chủ trì bữa tiệc
bước lên sân khấu nói một vài lời giới thiệu rồi bắt đầu bữa tiệc. Sau
một vài tiết mục ban đầu, nhân vật chính của buổi tiệc là ông nội của
Khải Ân bắt đầu phát biểu lời cảm ơn của mình. Sau đó ông dõng dạc tuyên bố:
- Trong năm vừa qua, tôi nhận được
rất nhiều tin tức đáng vui mừng. Hôm nay xin được chia sẻ nó với mọi
người ở đây. Việc đầu tiên, cháu dâu của tôi vừa hạ sinh một bé gái cách đây không lâu, cuối cùng tôi cũng đã lên chức ông cố rồi.
Ông dừng lại một chút, phía dưới sân khấu là âm thanh vỗ tay và những lời
chúc mừng. Sau đó là một cặp vợ chồng trẻ bước lên sân khấu, trên tay
người vợ là một bé gái chưa được một tuổi đang mở to mắt nhìn mọi người. Đợi một lát, rồi ông lại tiếp tục.
-
Việc thứ hai, cũng là việc quan trọng nhất. Nó khiến cho con trai tôi
trở nên vui vẻ hơn, giúp con dâu tôi vượt qua chứng bệnh trầm cảm nhiều
năm. Sau hơn 10 năm, cuối cùng tôi cũng đã được gặp lại đứa cháu gái
thất lạc của mình. Cuối cùng gia đình chúng tôi cũng đã được đoàn tụ
rồi.
Giọng nói ông cụ đầy vẻ xúc động.
Còn nhớ năm xưa, ông vì công việc mà từ chối chơi đùa cũng lũ trẻ nên
mới dẫn đến việc cả hai cùng nhau trốn ra ngoài. Khải Ân được tìm thấy
là một kì tích lớn, ông đã phải cảm tạ trời đất vạn lần vì điều đó.
Nhưng cuối cùng ông vẫn phải trả giá vì sự mất tích của Thiên Ân. Không
chỉ riêng gì con trai và con dâu mình, trong suốt những năm qua ông vẫn
luôn tìm kiếm và ngày nào cũng sống trong ân hận.
Toàn bộ những bàn đầu tiên gần sân khấu nhất là khu vực riêng dành cho những thành viên trong gia đình. Lúc này ánh đèn sân khấu bỗng nhiên chiếu về đúng một nơi, dưới sự động viên của Khải Ân, Thiên Ân liền đứng lên,
hướng đến mọi người bên dưới nở một nụ cười nhẹ, vô cùng lễ phép cúi đầu chào.
- Hai đứa lên đây với ông đi.
Sau tiếng gọi, Thiên Ân khoác nhẹ tay Khải Ân rồi cả hai cùng bước lên sân
khấu. Các nhà báo xuất hiện trong buổi tiệc này cũng đã đứng ngồi không
yên, bắt đầu hướng về phía ba người mà chụp ảnh liên tục. Thiên Ân lần
đầu tiên xuất hiện trước đám đông, cùng lúc bị quan sát bởi nhiều ánh
mắt, có tò mò, có soi mói, có ghen tị, đủ cả. Lại thêm ánh đèn flash
liên tục chớp nháy khiến cô cảm thấy thật là áp lực. Như có thể đoán
được điều đó, Khải Ân khẽ cúi người, nói nhỏ vào tai cô.
- Không sao đâu. Một lúc thôi.
Thiên Ân khẽ gật đầu, trong lòng cũng giảm đi một chút căng thẳng.
Ông cụ giới thiệu cả hai trước báo giới. Trong gia tộc, tất cả các thành
viên hầu như không dưới một lần xuất hiện trước mặt các phóng viên vì
nhiều lí do khác nhau. Duy nhất chỉ có anh em Khải Ân và những đứa trẻ
còn nhỏ tuổi khác luôn được che chở cẩn thận để được lớn lên một cách tự nhiên nhất. Vì thế, bây giờ đã đến lúc để cả hai làm quen và thích ứng
với sự ảnh hưởng của gia tộc trong xã hội. Về sau sẽ còn nhiều lần phải
tham gia các sự kiện lớn nữa.
Màn công bố kết thúc cũng là lúc mọi người bắt đầu nhập tiệc. Thiên Ân quay về chỗ
ngồi, liền xin người phục vụ một ly nước để trấn an lại tinh thần. Lần
đầu tiên, quả nhiên có chút choáng ngợp. Nhưng về sau có lẽ sẽ không như thế nữa.
Nhìn sắc mặt của Thiên Ân không được tốt, mẹ của cô ngồi bên cạnh đã bắt đầu sốt ruột.
- Con mệt à? Để mẹ xin ông cho con về sớm nhé?
Thiên Ân đang suy nghĩ gì đó bỗng nhiên giật mình, cô đặt ly nước xuống bàn, khẽ lắc đầu.
- Con không sao, chỉ là cảm thấy hơi căng thẳng.
- Ừ, vậy là tốt rồi.
Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm. Sức khoẻ của Thiên Ân thật sự không tốt, từ khi
cô tỉnh lại, cơ thể cực kỳ yếu ớt, phải nằm ở nhà gần 2 năm để dưỡng
bệnh. Ngoài việc lúc nào cũng phải uống thuốc và theo dõi sức khoẻ định
kì thì cô không được hoạt động mạnh, không được chơi thể thao hay chịu
áp lực nặng. Bây giờ so với lúc trước, tình trạng của Thiên Ân đã khá
hơn rất nhiều, nhưng lúc nào cha mẹ cô cũng không yên tâm, sợ cô gặp
chuyện.
Lúc này, ở một nơi khác của phòng tiệc. Nhất Thiên sau khi đã hoàn hồn sau màn công bố lúc này liền bắt
gặp cha mẹ Đình Dương đang ngồi ở gần đó. Cậu quay sang xin phép cha
mình một tiếng rồi đứng lên đi qua bàn khác. Nơi cha mẹ Đình Dương ngồi
không quá đông người, bên cạnh họ vẫn còn vài ghế trống nên Nhất Thiên
rất thuận tiện chọn một vị trí, không quên chào hỏi những người còn lại
trong bàn.
- Cháu chào hai bác.
Cha của Đình Dương nhìn thấy Nhất Thiên, vô cùng bất ngờ và vui vẻ khi có
thể gặp được bạn học trung học của con trai tại nơi này.
- Ồ, Nhất Thiên, con cũng đến đây à?
- Dạ, con đi cùng cha. Dạo này gia đình bác thế nào ạ?
Nhắc đến chuyện này, hai người lớn buồn bã không thôi. Mẹ của Đình Dương khẽ lắc đầu đầy chán nản, bà kể:
- Từ sau lần đó, Đình Dương nó không còn giống trước nữa. Lúc nào cũng
lầm lầm lì lì, cái gì cũng không chịu nói. Nó hết đi học rồi lại về nhà, nhốt mình trong phòng. Bây giờ nó chẳng tham gia mấy câu lạc bộ hay
những cuộc thi gì nữa. Bác cũng nhiều lần cố gắng nói chuyện với nó
nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Nhất
Thiên nghe xong cũng cảm thấy buồn thay cho cha mẹ hắn, cậu an ủi họ vài câu, nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng, chẳng lẽ Đình Dương cứ muốn
sống mãi như thế cả đời sao.
- Ban đầu
bác chỉ nghĩ là khoảng chừng một năm thôi, nó sẽ quên được cô bé đó.
Nhưng bây giờ đã là ba năm rồi, nó càng ngày càng tệ hơn thôi.
Nhất Thiên là một người biết lắng nghe, cậu chỉ im lặng để cho mẹ Đình Dương có thể chia sẻ bớt những tâm sự của bà trong suốt thời gian qua. Đình
Dương trước khi rơi vào trạng thái này đã nhận được một học bổng ở một
trường Đại học có tiếng ở Úc nên sau khi mọi chuyện được giải quyết thì
liền sang đây học tập. Từ đó cũng ít có cơ hội liên lạc với Hoàng Minh.
Kể ra ngoài hai người bạn thân thiết, hắn cũng ít khi muốn trò chuyện
thân thiết cùng người khác.
- Nhất Thiên này, cháu có thấy cháu gái của ông Vĩnh lúc này khá giống với cô bé mà Đình Dương thích không?
Sau một lúc giữ thái độ im lặng để vợ mình nói chuyện cùng Nhất Thiên, cuối cùng cha Đình Dương cũng cất tiếng. Từ khi cô bé đó bước lên sân khấu
chào hỏi mọi người ông đã cảm thấy vô cùng quen thuộc. Dù sao bọn họ chỉ gặp nhau đúng duy nhất một lần vào ngày đầu tiên nên không thể nào nhớ
rõ. Những trí nhớ của ông khá tốt nên cũng có một chút ấn tượng.
Nhất Thiên có chút hoảng hốt, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Điều
này ai cũng thấy rõ, dù sao việc người giống người cũng không phải là
hiếm gặp.
- Cháu cũng thấy có chút giống.
- Không đâu. Giống nhau như hai giọt nước. Đây, hai người xem đi.
Có một việc ngoài ý muốn xảy ra, mẹ của Đình Dương đã lưu hình của Thụy Du trong điện thoại từ trước như quên xóa đi nên bây giờ lại có thể mang
ra để so sánh.
- Thật kì lạ. Ngoài kiểu tóc và màu mắt ra, còn lại đều như đúc từ một khuôn mà ra. Chẳng lẽ anh em nhà này sinh ba à.
Mặc kệ bên cạnh hai người lớn đang cùng nhau bàn tán về bức hình, Nhất
Thiên quyết định không tham gia, cậu sợ rằng chẳng may vô tình nói ra
những gì không nên nói. Nhất Thiên nghĩ là cũng đã đến lúc mình nên tìm
cớ quay về ngồi cùng cha rồi. Nhưng trước đó phải xin số điện thoại của
Đình Dương trước đã. Từ ngày hắn sang Thuỵ Sĩ cùng cha mẹ, cậu bỗng dưng bị mất liên lạc hoàn toàn, gặp Hoàng Minh cũng rơi vào tình trạng tương tự. Cậu đã nghĩ rằng Đình Dương muốn cắt đứt quan hệ với tất cả mọi
người.
Những người cùng bàn đang nói
chuyện cùng ai đó, điều này khiến cho Nhất Thiên chú ý. Thật không biết
là may mắn hay xui xẻo, lúc này Khải Ân cùng Thiên Ân vừa dừng lại ở bàn bọn họ để chào hỏi và tiếp khách. Điều này cũng dời đi sự chú ý của cha Đình Dương vào tấm hình trên điện thoại, thay vào đó ông tham gia vào
những tin tức trong giới kinh doanh với nũững người nọ và Khải Ân. Thiên Ân đứng phía sau cậu, dường như không thoải mái lắm. Cô vẫn chưa thể
nào thích ứng với sự đông đúc này.
Mẹ của Đình Dương nhìn thấy Thiên Ân ở khoảng cách khá gần càng thấy sự giống
nhau đặc biệt với cô gái mà con trai của bà thích. Không khác một chút
nào. Trong lòng bà bỗng dưng dấy lên một suy nghĩ tồi tệ. Nếu như con
trai bà có thể gặp được cô bé này rồi dần dần quên đi chuyện cũ thì thật tốt. Nhưng rồi bà nghĩ lại, mong muốn con trai được hạnh phúc khiến bà
thật ích kỷ. Nếu làm như thế, chẳng khác nào bà đang phá huỷ hạnh phúc
của người khác.
Sau khi đã tiếp xong
những người lớn, Khải Ân nhìn thấy Nhất Thiên cũng ngồi trong bàn. Về
điều này cậu cũng không thấy làm lạ. Cha bọn họ là bạn, hiển nhiên Nhất
Thiên phải xuất hiện ở nơi này. Khải Ân và Nhất Thiên bắt tay nhau,
trưng ra một thái độ thân thiện vừa đủ.
- Cũng lâu rồi nhỉ?
- Ừ.
Nhất Thiên làm như vô tình đảo mắt nhìn qua Thiên Ân đang đứng phía sau Khải Ân. Đáp lại cậu là đôi mắt màu hổ phách vô cùng bình tĩnh nhìn mình. Vì sao lại như vậy? Tại sao cô không ngạc nhiên hay có thái độ chào hỏi
người quen cũ. Ánh mắt cô tựa như bọn họ chẳng hề có một chút quan hệ
nào.
- Thì ra tin đồn cậu có em gái là thật.
- Hồi nhỏ vô tình thất lạc, thật may cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Đối với chuyện này, Nhất Thiên tuy rằng không đoán trước được nhưng cũng
không bất ngờ. Thái độ của Khải Ân vào đêm cuối cùng bọn họ gặp nhau
cùng những lời cậu nói là bằng chứng rõ ràng nhất. Tuy nhiên khi đó Nhất Thiên cũng chỉ lờ mờ đoán được giữa hai người có một mối quan hệ máu mủ gì đó nhưng không chắc chắn lắm. Bây giờ thì rõ rồi. Hoá ra là anh em,
đã thế lại còn sinh đôi. Nhìn từ góc độ này cũng khá giống nhau. Tại sao cậu không nhận ra sớm hơn.
Thiên Ân im
lặng một hồi liền nhận ra người này với anh trai mình dường như có quen
biết nhau nên liền chủ động tiến lên một bước:
- Chào anh, em là Thiên Ân, em gái anh ấy. Rất vui được gặp anh.
Nhất Thiên khẽ nhíu mày nhìn bàn tay đưa ra trước mắt, đây là diễn kịch sao. Nhưng cũng không cần thiết phải như thế mà. Lưỡng lự một hồi cậu cũng
nắm lấy tay cô vài giây rồi buông ra, xem như hoàn tất thủ tục làm quen
đơn giản.
- Anh cũng vậy.
- Anh từng quen anh trai em sao?
- Học cùng trường cấp ba, gặp mặt một vài lần, xem như là có quen biết.
Nhất Thiên nhớ lại những ấn tượng của mình về Khải Ân. Không nhiều lắm. Một
vài lần đụng mặt nhau ở trường và các trận ẩu đả. Lại thêm vào đêm mưa
đó. Chỉ có vậy mà thôi.
Thế nhưng thái độ này của Thiên Ân dành cho cậu, có gì đó rất không hợp lí. Nhất Thiên
nghĩ cô đang giả vờ, nhưng dường như không phải vậy.
Khải Ân nói thêm một hai câu nói xã giao nữa rồi nắm tay Thiên Ân đi đến bàn khác để lại Nhất Thiên với rất nhiều nghi vấn trong lòng.
Cho đến tận khuya khi cùng nhau lên xe ra về, Thiên Ân vẫn không cảm thấy
vui vẻ hơn. Dù rằng đã rời khỏi nơi tiệc tùng đông đúc đó, nhưng cô vẫn
có cảm giác lo lắng.
Nhìn sắc mặt người
bên cạnh không tốt. Sợ rằng sức khoẻ của cô lại bị ảnh hưởng do thời
gian kéo dài của bữa tiệc, Khải Ân không khỏi lo lắng:
- Em mệt à? Cảm thấy như thế nào rồi?
- Em không sao. Em chỉ là cảm thấy hơi lo lắng mà thôi. Có vẻ như bạn anh không thích em lắm.
Thật ra ngoài thái độ của Nhất Thiên, Thiên Ân còn bị ánh mắt của mẹ Đình Dương làm cho phiền lòng. Nhưng lại không tiện nói ra.
- Vì sao em nghĩ thế?
- Thái độ của anh ấy với em thật lạ, em cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng hẳn là không có thiện cảm.
Thiên Ân nghĩ mãi vẫn không ra rốt cục cô đã làm gì sai mà mọi người đều dùng một thái độ hết sức kì lạ để nhìn cô chằm chằm. Chẳng lẽ biểu hiện của
cô hôm nay không tốt khiến họ chán ghét sao?
Khải Ân hiểu rõ vì sao Nhất Thiên lại làm thế. Nhưng cậu không giải thích rõ ràng với em gái mình mà chỉ vỗ nhẹ vai cô đầy an ủi.
- Anh ta không có ý gì đâu. Em đừng nghĩ nhiều. Dù sao chỉ gặp có một lần này thôi mà.
Thiên Ân nghĩ ngợi một lúc, thấy Khải Ân nói cũng không sai. Thôi thì cô sẽ cố gắng quên đi vậy.
- Em hiểu rồi.