Thuỵ Du đã vào nhà từ lúc nào nhưng Đình Dương vẫn đứng đó, một mình
dưới cơn mưa nặng hạt. Hắn bần thần nhìn vào khoảng không trước mắt,
trong đầu liên tục lặp lại những gì đã diễn ra. Hắn vừa hôn cô, hắn vừa
hôn người hắn thích. Trên môi vẫn còn vương lại hơi ấm còn sót lại, rất
gần, rất chân thật. Đình Dương có chút không dám tin vào hành động vừa
rồi của mình, hắn không nghĩ mình sẽ làm điều đó, có lẽ là do điệu nhảy
vừa rồi thôi thúc hắn. Giây phút ấy, trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc
và xúc động, dường như không muốn dừng lại.
Cho đến khi Thuỵ Du vội vàng bỏ chạy, Đình Dương mới giật mình, và có sợ
hãi. Hắn lo lắng rằng mình đã doạ sợ Thuỵ Du, thế nhưng hắn lại không
cảm thấy hối hận vì hành động này. Đình Dương cúi người nhặt chiếc dù
nằm lăn lóc giữa nền xi măng rồi mang theo theo trái banh bóng rổ quay
lại về nhà.
Đình Dương bỏ mặc việc mình
đang ướt như chuột lột mà đứng trước của phòng Thuỵ Du, một nửa muốn
vào, một nửa lại thôi. Hắn không biết mình nên giải thích như thế nào
cho hành động đó của mình, thế nhưng hắn không muốn Thuỵ Du sợ. Hắn muốn nói rõ cảm xúc của mình.
Phân vân mãi,
cuối cùng Đình Dương cũng quyết định bước vào. Thế nhưng thật tệ, lúc
này căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, cô gái trên giường cũng đã
ngủ say. Đình Dương đủ sáng suốt để biết rằng Thuỵ Du không thể đi ngủ
khi trời vừa tối, hắn biết cô đang muốn tránh mặt mình rồi. Điều này
càng khiến hắn hoang mang hơn nữa, chẳng lẽ cô không muốn gặp hắn nữa
sao?
Đình Dương lặng lẽ khép cửa phòng
thật nhẹ để không đánh thức người bên trong. Hắn suy nghĩ một chút, có
lẽ bây giờ cả hai đều cần thời gian để ổn định lại cảm xúc của mình. Vài ngày nữa hắn sẽ tìm Thuỵ Du để... tỏ tình. Hắn cảm thấy cách giải quyết này có thể chấp nhận được nên liền về phòng để chuẩn bị. Hai ngày tiếp
theo hắn sẽ rất bận cho việc đi thi học sinh giỏi nên sẽ không có thời
gian. Và hắn nghĩ thời gian thích hợp nhất để làm chuyện này là trước
trận đấu với Oliver từ 1 đến 2 ngày. Khi đó, dù Thuỵ Du đồng ý hay không thì trận đấu ấy đều trở nên vô nghĩa.
Sau khi Đình Dương rời khỏi một lúc lâu thì Thuỵ Du mới từ từ mở mắt. Cô
khẽ chạm tay vào môi mình. Bây giờ cô mới ý thức được chuyện gì vừa xảy
ra. Nụ hôn đầu của cô... có thể dành cho người cô thích. Như thế thật
tốt.
Cùng lúc đó, Thuỵ Du cũng nhận thức
được mức độ nguy hiểm trong việc buông thả cảm xúc là như thế nào. Nếu
như mọi chuyện cứ mãi tiếp tục như thế này, cô e rằng mình sẽ bị tình
cảm chi phối và dẫn đến những hành động ngu ngốc. Có nhiều lúc, Thuỵ Du
không hiểu rõ bản thân mình, cô không biết vì sao mình lại dễ dàng bị
tác động như vậy, trước kia cô không như thế. Chẳng lẽ những bài học của tổ chức cô tiếp thu chưa đủ? Rõ ràng cô thấy nó rất hiệu quả với những
người khác mà.
Thật ra đây cũng không
phải là do lỗi của Thuỵ Du, trong tổ chức chủ yếu là những người trưởng
thành, họ từng trải, họ có kinh nghiệm trong việc khống chế cảm xúc của
mình. Hoặc chăng vì đã trải qua nhiều chuyện đau lòng nên họ đã dần trở
nên chai lì. Còn cô, dù gì đi nữa vẫn chỉ là một cô gái 17 tuổi, vẫn
chưa trải qua nhiều biến cố nào về mặt tinh thần nên đương nhiên đôi lúc vẫn không thể nào kiểm soát được tình cảm cá nhân.
Lần đầu tiên trong đời Thuỵ Du cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cô cũng không biết nên làm như thế nào mới đúng đây?
***
Ở trường Royal, sân thượng trường học vốn là một nơi không được nhiều
người lui tới vì sự cũ kĩ và hoang tàn của nó. Trường Royal tuy là một
khối kiến trúc lớn với nhiều tầng lầu luôn nhận được sự trùng tu liên
tục nhưng ở một nơi như sân thượng lại đặc biệt bị bỏ hoang. Một phần vì nó ở tầng cao nhất, muốn lên phải đi bằng thang bộ thay vì thang máy
nên khiến cho nhiều người không buồn đặt chân lên. Ngoài ra còn có một
vài tin đồn không mấy hay ho càng khiến nơi này trở nên vắng bóng. Tuy
nhiên nó cũng là nơi để cho câu lạc bộ Nhiếp Ảnh tụ tập để thực hiện một vài bức ảnh với phong cách cổ điển vì sự cũ kĩ của nó. Mặt khác, đây
cũng là một địa điểm lí tưởng để cho những người gan dạ cần có không
gian yên tĩnh.
Đình Dương thuộc nhóm
người gan dạ, hắn đứng bên ban công, bên cạnh là vài chậu hoa vỡ nát,
bức tường rạn nứt bám đầy rêu cùng không gian vắng lặng đến rợn người.
Mặc cho xung quanh là âm thanh kẽo kẹt của chiếc cửa sắt cũ đang vang
lên đều đều, Đình Dương một tay đút vào túi quần, một tay ngắm nhìn một
đôi khuyên tai được đặt trong chiếc hộp bằng vải nhung đen. Chiếc khuyên tai bằng vàng lấp lánh, ở giữa được đính một viên hồng ngọc được điêu
khắc tinh xảo. Đây là mẫu thiết kế duy nhất trên thế giới mà hắn đã đặt
công ty thiết kế riêng cho mình, sau khi nhìn thấy Thuỵ Du dừng lại quá
năm phút trước một gian hàng trưng bày đá hồng ngọc vào ngày cuối cùng
trong đợt đi dã ngoại ngày trước.
Đình Dương thoáng đăm chiêu, hắn nên tặng cô như thế nào đây nhỉ?
Âm thanh kẽo kẹt của chiếc cửa sắt bất ngờ kêu lớn hơn một cách vô cùng
chói tai. Đình Dương vẫn không rời mắt khỏi vật trên tay. Cho đến khi
cảm nhận được một luồng gió nhẹ thổi qua, hắn mới dời mắt nhìn lên.
Hoàng Minh ngả người ra ban công, chưa đến vài giây sau liền bật ra. Cậu oán
hận phủi đi rong rêu đang bám vào áo đồng phục trắng của mình.
- Cái quái gì thế này? Tại sao cậu có thể tựa người vào đó chứ?
- Có sao?
Đình Dương khẽ chuyển động, lúc này Hoàng Minh hoàn toàn đen mặt. Tên này
đúng là lừa đảo, hắn chỉ đứng gần và không hề chạm vào bức tường dơ bẩn
đó.
- Tìm cậu mệt muốn chết đấy. Khi không trèo lên tận đây làm gì?
- Cần suy nghĩ một chút.
- Về cách xử lí vật này?
- Ừ.
Không hổ là bạn thân lâu năm, chỉ cần nhìn qua Hoàng Minh cũng đoán được Đình Dương đang gặp vấn đề về chuyện gì. Cậu vươn tay, với mong muốn mượn
tạm đôi khuyên tai để quan sát kĩ một chút nhưng đã bị Đình Dương nhanh
chóng cất đi. Hoàng Minh bĩu môi đầy khinh thường, tên này từ khi biết
yêu đã không còn là bạn tốt.
- Cứ làm những gì cậu muốn. Đánh nhanh thắng nhanh đi. Sắp đến trận đấu rồi kìa.
- Ừ. Không biết ngày mai Nhất Thiên rảnh không nhỉ?
- Rảnh mà. Cái tên đó, từ giờ cho đến khi về Anh, lúc nào cũng rảnh.
- Như thế thì tốt.
Đình Dương cảm thấy trong lòng như được trút đi một gánh nặng nào đó. Chỉ
cần còn Nhất Thiên trong đội, đội bóng sẽ ra sân với đội hình như cũ,
giữa những người đã sớm thấu hiểu ý nhau qua các trận đấu sẽ giúp cho
mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn. Trận đấu này không chỉ đơn thuần là những
cá nhân xuất sắc quyết định kết quả mà còn là sự kết hợp ăn ý giữa những thành viên trong một đội với nhau sẽ ảnh hưởng trực tiếp đế kết quả
cuối cùng.
***
Chuông reng báo hiệu giờ học cuối cùng trong ngày đã kết thúc. Thuỵ Du thu dọn tập vở trong im lặng, thỉnh thoảng cô lại nhìn sang chỗ ngồi trống phía bên cạnh, trong lòng lại nhớ về Khải Ân. Hôm nay, việc cậu thôi học đã
chính thức được xác nhận. Trong lớp này, ngoài Đan Thanh ra, không ai
biết bất cứ thông tin nào về Khải Ân cả. Thế nhưng một lần nữa, vận may
vẫn không mỉm cười với Thuỵ Du, chương trình trao đổi học sinh đã kết
thúc vào quãng thời gian cô nghỉ học để "hộ tống" Đình Dương đi thi học
sinh giỏi. Về sau, muốn liên lạc với Đan Thanh là một điều không mấy dễ
dàng.
Từ ngày Nhất Thiên và Tú Nhi làm
hoà, ngày nào tan học cô bạn cũng về sớm. Vì thế quãng thời gian của
buổi chiều hầu như chỉ có Thuỵ Du một mình cùng với những lịch trình
song song với Đình Dương. Hôm nay cô lại tiếp tục chuỗi hành trình nhàm
chán đó. Nhưng mọi thứ dường như có chút thay đổi.
Vừa mới tan học, Đình Dương đã đứng trước cửa lớp chờ Thuỵ Du. Mọi người
lại có dịp xôn xao nhưng rồi cũng dần tản ra, bởi vì ai cũng muốn được
về nhà sớm. Thuỵ Du thoáng chút ngạc nhiên nhìn hắn.
- Anh không lên thư viện sao?
- Không. Hôm nay chúng ta về sớm được không?
- Tất nhiên là được rồi.
Dạo này trình độ diễn xuất và giả vờ của Thuỵ Du tăng lên trông thấy. Dù
trong lòng đang cực kì hỗn loạn nhưng cô vẫn có thể duy trì một thái độ
vô cùng bình thản với hắn, tựa như lúc trước. Sau buổi chiều mưa ngày
hôm đó, cả hai vẫn cư xử với nhau bình thường, như không hề có chuyện gì xảy ra.
Thuỵ Du đứng chờ bên hông trường cho đến khi Đình Dương lấy xe ra. Hôm nay hắn ân cần và chu đáo đến lạ
thường, còn tự tay đội nón bảo hiểm cho cô. Sau đó hắn lấy chiếc áo
khoác da màu đen của mình khoác lên người Thuỵ Du.
- Trưa nay không về nhà. Anh muốn đưa em đến một nơi. Có lẽ đường đi hơi xa, em khoác vào để che nắng, che gió.
- Đi đâu vậy?
Thuỵ Du ngồi lên xe, đúng lúc Đình Dương nổ máy. Âm thanh của động cơ vang
lên khiến cho những người đang tập trung gần đó không khỏi ngoái đầu
nhìn lại.
- Đi chơi. Vì đường xa, nên anh sẽ đi rất nhanh. Nếu em không muốn ngã thì ôm anh đi.
Không đợi Thuỵ Du có đồng ý hay không Đình Dương đã nắm lấy tay cô đặt ngang hông mình rồi lập tức phóng xe đi.
Mộng Thy đứng cách đó không xa, đúng lúc trông thấy toàn bộ những gì vừa
diễn ra lúc nãy. Cô ta nhìn lại mẩu giấy hẹn vừa nhận được trong tay,
lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi gần đó.
- Phiền chú đưa tôi đến địa chỉ này.
Nơi Mộng Thy đến chỉ là một khách sạn hạng sang bình thường, nhưng chỉ sau
vài giây nói chuyện với lễ tân thì cô đã được đưa đến phòng đặc biệt
nhất. Khi Mộng Thy bước vào thì Oliver đang dùng bữa trưa. Hắn cũng
không buồn mời cô ngồi xuống hay nói bất kì một lời thừa thãi nào mà đi
trực tiếp vào nội dung chính.
- Tập hồ sơ trên bàn, lấy ra xem. Có chỗ nào không hiểu thì hỏi. Dùng bữa xong tôi sẽ giải thích kế hoạch của tôi.
Mộng Thy làm theo những lời Oliver nói, cô lật tập hồ sơ đặt trên bàn ra xem cẩn thận từng trang. Càng xem, cô ta càng ngạc nhiên đến cực độ. Những
điều này làm sao có thể là sự thật?
- Con nhỏ đó, con nhỏ đó... nó là vệ sĩ?
Oliver tao nhã dùng khăn ăn chạm nhẹ lên môi rồi cười khẩy một tiếng.
- Bây giờ cô mới biết sao? Không phải vệ sĩ bình thường. Mà là vệ sĩ cao
cấp được huấn luyện để chiến đấu với những phần tử nguy hiểm.
- Thảo nào...
Mộng Thy đặt tập hồ sơ xuống bàn, vẫn không thể nào tiếp thu được những gì
mình vừa nghe thấy. Nhưng nếu đối chiếu lại với những gì đã xảy ra thì
hoàn toàn phù hợp.
- Thảo nào cô ấy có thể dễ dàng thoát được những trò hề của cô.
Oliver đứng bên bàn xoay xoay mô hình quả địa cầu theo phong cách cổ điển. Hắn vẫn nhìn chăm chăm vào các lục địa lần lượt lướt qua ngón tay của mình
mà bắt đầu cất lời giải thích.
- Cô không thể nào làm hại cô ấy được. Cô ấy sẽ không để mình bị những trò hề của
cô làm phiền, cũng như tôi sẽ không để cho điều đó xảy ra. Vì thế tôi sẽ dùng cách khác. Đình Dương ít khi nào tin tưởng ai, nhưng nếu một khi
hắn đã quyết định tin thì đây sẽ là niềm tin tuyệt đối. Vì thế tôi sẽ
phá vỡ nó.
Qủa địa cầu được Oliver cố định, không xoay nữa. Hắn nhìn sang Mộng Thy, khẽ mỉm cười.
- Cô hiểu ý tôi không?
- Anh không sợ làm cô gái của mình tổn thương sao?
- Tôi, sẽ là người chữa lành vết thương cho cô ấy.
Oliver tuyên bố chắc nịch. Mộng Thy chợt cười, cô không hiểu vì sao đến cả
người này cũng yêu Thuỵ Du. Hết Đình Dương, Khải Ân rồi đến Oliver, rốt
cuộc thì vì sao Thuỵ Du lại may mắn như thế? Cô ta thật sự không hiểu.
- Chứng cứ đâu? Dựa vào những thứ này, anh ấy sẽ tin lời anh nói?
Những gì Oliver cung cấp cho Mộng Thy chỉ là tài liệu vào quãng thời gian
Thuỵ Du làm việc ở gia đình hắn mà thôi. Với những thứ này, Đình Dương
sẽ không tin vào những gì bọn họ nói.
- Tất nhiên sẽ có chứng cứ.
- Làm sao anh có được?
- Đi tìm.
- Ở đâu?
- Nhà Đình Dương. Cô ấy đi làm việc không thể không mang theo "hàng". Đó sẽ là chứng cứ.
Mộng Thy không ngờ rằng Oliver đã lên kế hoạch rõ ràng cho mọi chuyện đến
thế. Thật ra, kế hoạch này không mấy hay ho và dễ thực hiện, nhưng nó là cách duy nhất để đối phó với Thuỵ Du vào lúc này, Mộng Thy nghĩ như
thế.
***
Đến chiều, Thuỵ Du mới biết Đình Dương muốn đưa mình ra biển để ngắm hoàng
hôn. Lần đầu tiên trong đời Thuỵ Du được nhìn thấy một khung cảnh rực rỡ như thế. Cô đứng cạnh Đình Dương ở góc quảng trường nhìn ra biển, nơi
mặt trời đỏ ối nhuộm cả một vùng tận đường chân chời. Từng cơn gió thổi
vào giúp lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản. Thuỵ Du nhìn cảnh
hoàng hôn đến ngây người, bây giờ cô mới biết thì ra lúc mặt trời lặn
lại đẹp như vậy.
Thuỵ Du ngắm hoàng hôn,
còn Đình Dương lại ngắm Thuỵ Du. Nhìn cô vui vẻ như vậy, hắn không nỡ
làm phiền. Nếu biết cô thích như thế, hắn phải đưa cô đến đây từ sớm rồi mới phải.
- Thuỵ Du...
Nghe thấy tiếng Đình Dương gọi, Thuỵ Du khẽ quay đầu nhìn sang vừa đúng lúc
bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm khiến cô đỏ mặt. Đình Dương không rời mắt khoi Thuỵ Du. Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu rọi tạo ra hai
chiếc bóng đổ dài trên nền đá của quảng trường, san sát vào nhau. Đình
Dương thu hết hình ảnh của người con gái hắn thích vào trong tầm mắt, vô cùng điềm tĩnh mà thổ lộ lòng của mình.
- Anh yêu em.
Thuỵ Du ngỡ rằng mình nghe lầm, cô ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.
- Làm bạn gái anh nhé?
Lần này Thuỵ Du không còn cảm thấy mơ hồ nữa, tất cả đều rõ ràng, từng câu
từng chữ một. Lòng cô như len lỏi một dòng nước mát lành của hạnh phúc,
suýt nữa đã nhấn chìm cô mãi mãi, không thoát ra được. Nhưng cuối cùng,
một chút lí trí còn sót lại của cô đã lên tiếng nhắc nhở.
- Anh... em không thể...
Thuỵ Du khó khăn lùi về phía sau một bước. Trong mắt Đình Dương lập tức tràn ngập sự thất vọng. Thuỵ Du đâm ra lúng túng, cô khó khăn nói từng chữ.
- Không phải... em... em... Em không ghét anh. Anh đừng nghĩ như vậy.
- Vậy... em có yêu anh không?
Thuỵ Du rất muốn nói dối, nhưng cô không thể. Cô cúi mặt, cố gắng tránh xa
ánh mắt của Đình Dương. Là cô không dám đối diện, không dám nhìn vào mắt hắn, nó sẽ khiến cô không thể nào sáng suốt được nữa.
- Em không biết.
- Thuỵ Du, nhìn anh, được không?
Thụy Du vội vàng lắc đầu.
- Vì sao? Anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em mà thôi.
- Em...
Đình Dương bắt đầu cảm thấy túng quẫn. Hắn làm sao vậy? Đây là Thụy Du đã từ chối hắn đúng không? Thế nhưng hắn vẫn cảm giác có điều gì đó không
đúng? Là do hắn không dứt khoát hay là do cô không dứt khoát đây.
- Em có tình cảm với anh đúng không?
Đình Dương dịu giọng, hắn im lặng chờ câu trả lời của Thụy Du. Có lẽ sự hấp tấp và nóng vội của hắn đã làm cô bối rối rồi.
Đình Dương nhất quyết không chịu dừng lại. Thụy Du không phải là một người
nhiều kinh nghiệm trong việc giải quyết các vấn đề về tình cảm. Cô không biết cách nói dối cảm xúc của mình như thế nào, cô chỉ biết tránh né mà thôi. Nhưng hắn lại chặn hết mọi đường thoát của cô lúc này rồi.
- Có.
- Vậy thì tại sao?
- Em sợ. Sợ rất nhiều thứ.
Thụy Du cố gắng không khóc nhưng nước mắt lại liên tục rơi xuống. Đình Dương sững người vài giây rồi kéo cô vào lòng, hắn không nghĩ trong lòng cô
lại có nhiều bất an đến thế.
- Anh xin lỗi, anh không biết.
Trước đây, Thuỵ Du vẫn nghĩ rằng Đình Dương không có tình cảm với mình. Nếu
như sau này có chuyện gì xảy ra, cô cũng không quá sợ hãi việc hắn biết
được sự thật. Cùng lắm sẽ không vui mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn nói hắn
yêu cô. Lỡ như sau này hắn biết được cô đã lừa hắn suốt một quãng thời
gian dài thì liệu mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ đến mức nào?
- Nếu như một ngày nào đó em làm sai, anh có thể đừng ghét em không?
Đình Dương không nhận ra bất kì điều gì bất thường qua những lời Thuỵ Du
nói. Hắn chỉ biết rằng, lúc này cô đang rất bất an, hắn phải tìm cách để giúp cô cảm thấy yên tâm mà bình tĩnh. Hắn không biết vì sao cô lại hỏi mình như thế, nhưng thật sự dù cho cô làm sai chuyện gì, hắn cũng sẽ
không ghét cô.
- Anh sẽ không ghét em, anh hứa.
- Cảm ơn anh.
Nhận được câu trả lời từ Đình Dương, Thuỵ Du như tìm được một chiếc phao cứu sinh, tạm thời thoát ra khỏi sự sợ hãi mơ hồ của mình. Đình Dương vẫn
không buông Thuỵ Du ra, mà vẫn cứ ôm cô như thế. Hắn tự hỏi bản thân
mình, phải chăng đã quá hấp tấp và ích kỉ, không chịu để ý đến cảm xúc
của cô. Có lẽ hắn nên để thêm một thời gian nữa.
Sau đó Đình Dương không đề cập đến vấn đề này nữa. Hắn vẫn nói chuyện với
Thụy Du như bình thường, đưa cô đi dạo một vòng thành phố biển rồi dùng
bữa tối.
Đình Dương chọn một nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất vùng, với vị trí sát biển. Mà tại đó bọn họ có thể
nhìn thấy rõ ràng biển lớn phía xa xa. Sau khi dùng bữa xong Đình Dương
không vội ra về, hắn nghĩ ngợi bâng quơ một lúc rồi nói:
- Em nhắm mắt lại đi.
Thụy Du có điều khó hiểu những vẫn làm theo. Cô nghe thấy bước chân Đình
Dương di chuyển đến cạnh mình. Sau đó ở tai truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến Thụy Du khẽ giật mình.
- Đừng động đậy.
Thụy Du không khỏi tò mò. Hắn đang đeo gì đó cho cô thì phải. Có lẽ là
khuyên tai, nhưng cũng không đúng lắm. Không bao lâu sau, câu hỏi của
Thụy Du cũng có lời giải đáp khi nhìn thấy vật đang ngự trị hai bên tai
của mình. Quả thật đây là một đôi khuyên tai, thậm chí còn được đính đá
đồng ngọc mà cô rất thích. Cô vẫn nhớ rằng ngày trước, trong lúc đi tham quan quầy hàng lưu niệm ngoài đảo, cô đã dừng lại trước nơi trưng bày
đá hồng ngọc này rất lâu. Cô thậm chí đã tự nhủ mình cố gắng để dành
tiền để sau này mua một món trang sức nào đó có đính loại đá này. Trong
tất cả những món đồ Thụy Du từng nhìn thấy, đôi khuyên tai này là vật
xinh đẹp nhất.
- Em thích không?
Đình Dương cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm khi thấy Thụy
Du vô cùng yêu thích món quà mình tặng. Bằng chứng là lúc này cô vẫn
ngắm nhìn nó qua gương.
- Đôi khuyên tai này là sao?
- Anh tặng em. Thật may là em thích nó.
- Vì sao anh lại tặng em món đồ quý giá như thế này?
Ánh mắt của Thụy Du vô tình lướt qua chiếc danh thiếp rơi ra ở gần nơi Đình Dương đang ngồi, cô không khỏi sững sờ. Đây chính là logo của cửa hàng
trang sức mà cô đã từng thấy hắn vào lúc trước. Thì ra hắn không tặng
cho bạn gái thật.
- Quà sinh nhật muộn.
Thụy Du nhất thời bị đáp án của Đình Dương làm cho bất ngờ, tạm thời chưa
tiếp thu được. Ngày sinh đó của cô thực tế cũng chỉ là giả mà thôi. Còn
ngày sinh thật sự của cô cũng là sinh nhật của Khải Ân, ngày đó còn rất
lâu mới đến.
Thật ra đây cũng chỉ là lí
do Đình Dương tự bịa ra. Trong lúc Thụy Du còn chưa hiểu được chuyện gì
đang xảy ra thì hắn cũng âm thầm suy nghĩ lại lời nói của mình. Nó cũng
khá thuyết phục. Trước đây, Đình Dương đã từng tìm kiếm ngày sinh của
Thụy Du ở máy chủ của trường nhưng đáng tiếc, nó rơi vào những ngày đầu
cô mới đến nhà hắn. Khi đó e rằng tên của cô hắn cũng không nhớ, nói gì
đến sinh nhật. Vì thế Đình Dương cảm thấy lí do này của mình thật hợp
lí.
- Nhưng nó có giá trị lớn quá.
- Anh chỉ thấy nó hợp với em.
Thụy Du á khẩu. Suy nghĩ của cô với Đình Dương thật không giống nhau. Cô
không thể nhận một món đồ nào của hắn với giá trị khổng lồ như thế được. Nhưng bây giờ lại không thể nào từ chối.
- Đừng suy nghĩ nhiều. Hoặc là em nghĩ vì anh thích em nên tặng quà cho em cũng được.
Càng ngày Thụy Du càng cảm thấy cách nói chuyện của Đình Dương trở nên khó
hiểu. Hầu như đều khiến cô không biết trả lời lại như thế nào.
- Em cảm ơn.
Thụy Du nhìn lại đồng hồ, cảm thấy đã trễ. Sau đó cô vô tình nhớ ra một
chuyện quan trọng. Ngày mai là ngày diễn ra trận đấu của Đình Dương và
Oliver. Nhưng giờ này hắn vẫn còn ở đây thì làm sao nghỉ ngơi đủ để tham gia trận đấu?
- Chết rồi. Ngay mai là trận đấu của anh và Oliver. Chúng ta phải về sớm thôi để anh còn nghỉ ngơi nữa.
- Không cần đâu. Vì bây giờ đối với anh trận đấu đó không còn quan trọng nữa.
Thắng cũng được, thua cũng được. Chưa bao giờ việc tranh hạng nhất đóng một
vai trò quan trọng trong cuộc đời Đình Dương, hắn chỉ cần Thụy Du thôi
là đủ rồi. Hắn dồn hết tâm tư sức lực vào trận đấu này là vì không muốn
Oliver đoạt mấy Thụy Du. Nhưng giờ đây cô cũng có tình cảm với hắn, hắn
không còn điều gì bất an nữa.