Vừa về đến nhà An Nhiên liền tức giận đi lên phòng anh trai mình, cô
cũng không màng đến lịch sự tối thiểu mà trực tiếp xông vào mà không
thèm gõ cửa. Sau đó liền ném tấm thiệp trên tay về phía chàng trai đang
ngồi sau bàn.
_ Đây này. Hàn Nhật Phong, anh vừa lòng chưa?
Chàng trai tên Nhật Phong vui vẻ bắt lấy tấm thiệp đang bay đến ung dung mở
ra coi, chính thức phớt lờ sự tức giận của em gái mình phía trước.
_ Sao em thích ném đồ vậy hả? Vụ lần trước làm anh phải tốn một bữa cơm
với chủ tịch tập đoàn X vì em ném từ điển vào mặt con gái ông ta đấy.
Nhật Phong nhớ lại chuyện cũ, âm thầm xót thương cho túi tiền của mình. Bữa ăn đó vô cùng tốn kém nha.
_ Anh đừng nói nhảm nữa. Vì sao lại bắt em đi tìm thứ này về? Em tìm khắp nơi mới ra đấy.
Khác với thái độ lạnh lùng xa cách ở trường, từ khi về nhà An Nhiên liền
thay đổi thành một con người khác. Mỗi lời cô nói dường như là hét lên
khiến Nhật Phong phải giật mình.
_ Anh
làm gì cũng có lí do. Anh xin em, đi dự dùm anh được không? Em chỉ cần
có mặt ở đó, đưa quà rồi đi một vòng cho người ta biết em đã có mặt rồi
quay về phòng đi ngủ cũng được mà.
Nhật
Phong sau khi kiểm tra lại thiệp mời và nhìn thấy đầy đủ họ tên An Nhiên bên trong thì mới an tâm gấp lại. Sau đó anh thở dài một tiếng đầy bất
lực, lại phải năn nỉ cô em gái khó chiều này. Nếu không vì từ khi còn
nhỏ anh luôn bị cha mình ngày ngày nhắc nhở phải thương yêu em gái nhất
trên đời thì địa vị của anh trong nhà cũng không thảm như thế.
_ Em cần lí do.
_ Haiz. Con gái ông ta mời em thì chẳng khác nào là ông ta mời anh cả. Em đi thì xem như đang giúp anh giữ thể diện cho ông ta rồi.
An Nhiên cười một tiếng rồi bước đến trước bàn làm việc của anh trai, lật
toàn bộ tài liệu của anh mình ra xem một lượt. Thái độ đầy giễu cợt.
_ Anh trai, anh sợ M&T à? Vì sao phải giữ thể diện cho một toà nhà đang mục nát và sắp đổ sập như thế? Anh yếu hơn họ sao?
Khi đó An Nhiên cũng nhớ lại thái độ của Mộng Thy khi đưa thiệp mời cho cô: "Nếu không vì thế lực của anh trai cô còn lâu tôi mới mời." Thì ra là
sợ ông anh đáng quý này của cô trở mặt nên mới đối xử tốt với cô mà
thôi. Nhưng điều cô không ngờ là Nhật Phong lại nể mặt bọn họ thật.
_ Lịch sự tối thiểu. Bây giờ bọn họ phải bám víu vào Bạch Thị mà sống. Lỡ sau này vực dậy được thì sao? Anh không có ý định hợp tác nhưng cũng
chưa từng muốn tẩy chay. Có khi sau này còn dùng đến.
_ Thế anh tự đi mà dự.
_ Khoan đã.
Nhật Phong phóng như bay đến chặn ở cửa ra vào.
_ Quyền tự do ra vào Bar Địa Ngục. Em muốn không? - Anh cười đến vô tội
nhưng trong lòng chỉ muốn gào thét. Anh em trong nhà mà cũng phải ra
điều kiện với nhau mới thỏa hiệp được.
_ Cũng được.
An Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời. Cũng chỉ có anh trai biết cô muốn
gì mà thôi. Nhật Phong nhận được câu trả lời đúng như mong muốn liền vui mừng không thôi.
_ Em sẽ ở lại đó một
đêm để dự tiệc linh đình của cô ta rồi về vào trưa hôm sau. Anh sẽ đưa
đón. Bây giờ anh phải liên lạc với ông ta để tìm phòng tốt nhất cho em
mới được. Cho em một phòng hẳn hoi luôn.
_ Chứ bình thường sẽ như thế nào?
_ Hai người một phòng.
_ Anh bảo bọn họ em ở cùng phòng với Vũ Thụy Du. Khỏi phiền phức ở riêng.
...
Biệt thự Hư Vô nằm sát bên sườn núi, phía sau giáp vực thẳm còn ba phía xung quanh đều được rừng thông bao bọc. Từ cổng biệt thự có một con đường
nhỏ dẫn ra ngoài đường lớn ôm dọc quanh ngọn núi lớn. Tuy nhiên con
đường này khá nhỏ hẹp, nó cũng không hẳn là đường mà chỉ là một khoảng
trống nhỏ đủ để hai người bước song song. Xung quanh là rừng thông rộng
lớn hai bên giữa tiết trời se lạnh và sương mù dày đặc ẩn hiện xung
quanh.
Xe Taxi dừng lại bên đường, Thụy
Du đi theo Đình Dương bước vào bên trong theo hướng dẫn được in sẵn phía sau thiệp mời. Cô nhìn về toà biệt thự cũ kĩ ẩn hiện dưới màn sương dày đặc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an đến kì lạ không thể nào lí
giải. Không gian xung quanh yên tĩnh bất thường, tựa như không hề tồn
tại sự sống. Thụy Du đi nhanh hơn cố gắng đuổi sát Đình Dương đang bước
về phía trước.
Theo giờ hẹn trên tấm
thiệp thì giờ khai tiệc là vào lúc 7 giờ 30 phút tối nên hiện tại vẫn
còn nhiều người chưa đến. Thụy Du và Đình Dương là một trong những người đến đầu tiên. Vì bây giờ là khoảng đầu giờ chiều, còn rất lâu mới đến
giờ hẹn. Trước cửa là một người phụ nữ trung niên với tư thế đứng chuẩn
mực của một vị quản gia lâu năm. Bà ta lần lượt xem qua thiệp mời của
hai người một lần rồi đẩy cửa ra làm động tác mời.
_ Còn rất sớm mới tới giờ khai tiệc của tiểu thư, mời hai vị theo bọn họ về phòng nghỉ ngơi trước.
So với vẻ ngoài u ám thì phần thiết kế nội thất bên trong của biệt thự Hư
Vô tương đối bắt mắt. Sau cánh cửa lớn đóng chặt là một đại sảnh lớn dẫn thẳng đến một chiếc cầu thang lớn chiếm diện tích gần hai phần ba bề
ngang căn phòng.
Đi hết cầu thang Thụy Du và Đình Dương tách ra theo hai hướng khác nhau. Hắn ở phòng thứ hai ở
phía bên trái lầu 1 còn cô được dẫn đến phòng thứ năm bên phải. Với
thiết kế của căn biệt thự thì trước hai dãy phòng đều có một dãy hành
lang với hàng rào nhỏ bằng gỗ chắn ngang phía trước. Đứng từ đó có thể
dể dàng quan sát bao quát toàn bộ những gì đang diễn ra dưới sảnh.
Người dẫn đường giao cho Thụy Du một chiếc chìa khóa rồi rời khỏi. Cô cũng không nghĩ gì nhiều mà liền mở cửa bước vào.
Bên trong căn phòng tối om như mực, Thụy Du đưa tay lên tường để tìm kiếm
công tắc bật đèn nhưng những gì cô chạm đến chỉ là bức tường bằng phẳng. Bỗng nhiên có một giọng nói lành lanh vang lên trong bóng tối.
_ Ở đó không có công tắc đâu. Muốn bật đèn thì tìm ở đầu giường này.
Giọng nói bí ẩn bất ngờ vang lên làm cho tim Thụy Du như muốn rớt ra khỏi
lồng ngực. Cô có cảm giác như mình bị ai đó bóp chặt cổ, không thể nào
nói được một lời.
Lúc này hai bóng đèn
màu trắng ở góc phòng được bật lên, bây giờ Thụy Du mới định thần được
mọi thứ. Khi nhìn thấy An Nhiên đang nằm nghe nhạc trên giường cô mới
hoàn hồn lại một chút.
_ À xin lỗi. Vì mình không thường bật đèn khi ở trong phòng.
An Nhiên nói rồi lại đeo tai nghe vào, tiếp tục chìm trong thế giới riêng của mình.
Thật sự thì Thụy Du chẳng thích căn phòng này chút nào. Nó quá tối tăm và
ngột ngạt với hai cửa sổ bị đóng kín và ánh đèn màu trắng lập lòe. Điều
này không tốt cho những người gan nhỏ nhưng cô chút nào.
Trong phòng được kê sẵn hai chiếc giường hơn sạch sẽ, An Nhiên đã chọn một
chiếc gần tủ đồ, chiếc còn lại đương nhiên của Thụy Du.
Thụy Du thay một bộ độ thoải mái rồi chui vào chăn. Với thời tiết se lạnh ở
vùng này dễ dàng khiến người ta cảm thấy lười biếng và chỉ muốn nghỉ
ngơi. Hơn nữa ngoài việc nằm một chỗ ra thì cô cũng không có gì đặc biệt để làm.
Trong mắt Thụy Du, An Nhiên có
tính cách khá đặc biệt dù xa cách nhưng rất thẳng thắng, không có chút
giả tạo. Dù cho đôi lúc sự thẳng thắn quá mức đó khiến người đối diện
mất lòng. Nhưng với một người luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp và ít
bị hoàn cảnh xung quanh chi phối như Thụy Du thì cũng không cảm thấy mất lòng là bao.
_ Cậu có cảm thấy bất an không?
An Nhiên nằm được một lúc thì tháo tai nghe ra. Việc nghe headphone một
thời gian dài thường ảnh hưởng xấu đến sức khỏe nên cô đành dừng lại một chút. Thụy Du nhân cơ hội hiếm hoi này mà bắt chuyện trước.
An Nhiên nhìn quanh căn phòng rồi đắn đo gật đầu.
_ Có một chút.
_ Vì sao?
_ Nơi này không có sóng điện thoại.
Thụy Du nghe xong thì cảm thấy có chút buồn cười. Với một người xem điện
thoại như vật bất ly thân như An Nhiên thì nơi này quả thật rất tệ.
Nhưng ngay lập tức thái độ của cô liền thay đổi. Hình như còn có vấn đề
nghiêm trọng hơn thế nữa.
_ Không thể liên lạc ra ngoài sao? - Thụy Du hỏi lại một lần nữa để chứng thực suy đoán của mình.
_ Ừ. Mà lối đi vào cũng có điểm bất thường. Tựa như nơi này hoàn toàn bị
cô lập trong rừng thông vậy. Dù cho sân vườn khá rộng nhưng lối đi từ
đường lớn vào rất nhỏ và khó nhận ra, xe ô tô không vào được. Nên từ khi chúng ta bước vào nơi này thì không thể nào kết nối với bên ngoài được
nữa. Có khi muốn tự ra ngoài còn bị lạc nữa không chừng.
Thụy Du ước gì mình chưa từng hỏi An Nhiên để không phải nghe những lời phân tích này. Bởi vì nó càng khiến cô bất an hơn nữa.
_ Cái cô Mộng Thy kia chắc đầu óc bị nhúng nước rồi mới tổ chức ở một nơi kì quặc như thế này.
An Nhiên tỏ vẻ không vui. Dù rằng bên ngoài cô tỏ ra bất cần không sợ ai
nhưng đối với những điều kì lạ như thế này cô cũng không mạnh mẽ hơn
Thụy Du là bao. Đáng ra cô không nên đến nơi này.
_ Chúng ta đẩy giường sát vào nhau được không?
Thụy Du đưa ra lời đề nghị, xem như là phương án cứu vớt tinh thần cho cả
hai. An Nhiên không cần nghĩ nhiều liền đồng ý. Nếu không vì giường quá
nhỏ thì có lẽ bọn họ đã nằm chung rồi.
_ Khi nãy cậu tắt hết đèn mà không sợ sao?
_ Tắt đèn rồi bật nhạc mạnh to hết cỡ để tạm thời không để ý đến.
Thụy Du gật đầu đồng tình. Xem ra cách này có vẻ hữu hiệu hơn việc cứ bật
đèn mà nhìn dáo dác xung quanh. Càng nhìn càng sợ. An Nhiên nhún vai rồi không nói gì nữa.
Bây giờ là khoảng đầu
giờ chiều nên trời vẫn còn sáng. Tuy rằng ở khu vực này không có nắng
nhưng vẫn có ánh sáng bên ngoài có thể khiến nơi này trở nên có sức sống một chút. Vì thế Thụy Du liền rời giường bước đến bên khung cửa sổ, tìm cách mở nó ra.
_ Tại sao không mở cửa sổ ra cho thoáng hơn nhỉ?
_ Đừng mở.
An Nhiên vội vã lên tiếng ngăn cản rồi nhanh chóng giải thích lí do của mình.
_ Mặt sau nơi này là vực thẳm. Mở ra là nhìn thẳng xuống đáy vực đấy. Điều này dễ khiến chúng ta bị áp lực tinh thần thêm nữa.
Động tác mở khóa của Thụy Du dừng lại ngay lập tức. Cô thừa nhận mình từng
muốn nói chuyện cùng An Nhiên nhưng bây giờ cô hối hận rồi. Vì mỗi lời
cô bạn nói ra đều là những lời phân tích vấn đề cặn kẽ và đi thẳng vào
nội dung không có chút nhân từ nào. Cô ước gì mình đừng biết gì hết thì
hơn
_ Thôi ngủ đi cho khỏe. Giờ thức cũng không có gì làm đâu. Trừ khi cậu muốn đi tham quan nơi này.
_ À thôi không cần đâu.
...
Khoảng 7 giờ tối thì Thụy Du và An Nhiên rời khỏi phòng. Hai người đứng ở hành lang trên cao để quan sát một phần sự náo nhiệt vốn có. Trong quãng
thời gian bọn họ ngủ trưa thì biệt thự Hư Vô đã đón thêm nhiều khách tới nên trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Với số lượng khách mời hơn 50 người cũng không quá đông nên đại sảnh vẫn còn nhiều chỗ trống đủ để một nhóm nhỏ
từ hai đến ba người có thể đứng trò chuyện cùng nhau.
Khắp đại sảnh được tranh trí bằng những sợi dây ruy băng đủ màu sắc và toàn
bộ không gian được phát sáng bởi một chùm đèn pha lê rực rỡ.
An Nhiên nhìn lại món quà đã được anh trai chuẩn bị sẵn trên tay, cũng
không để ý xem bên trong là vật gì rồi đặt lên chiếc bàn để quà của Mộng Thy. Xem như là cô đã làm xong nhiệm vụ. Bây giờ chỉ cần kiếm một món
gì đó lót dạ là có thể quay về phòng.
Trước khi đến đây Thụy Du cũng chuẩn bị sẵn quà nhưng đó là cả một quá trình
phức tạp. Ai cũng biết cô vốn chỉ là một người giúp việc nghèo khó, phải đi làm để kiếm tiền nuôi bản thân nên Nhất Thiên vì muốn đỡ phiền phức
cho cô nên âm thầm chuẩn bị trước quà. Thế nhưng cả hai người bọn họ
không ai đoán trước được một tình huống khác bất ngờ xảy đến.
Ai trong bọn họ cũng nghĩ rằng đây là một vấn đề rất rất nhỏ để Đình Dương để ý đến nhưng chẳng hiểu vì lí do gì hắn cũng quan tâm đến vấn đề này, khiến cho Thụy Du vừa về đến nhà liền bị hỏi thăm, làm cô phải nói dối
đủ đường để không bị nghi ngờ. Từ đó cô càng cảm thấy lo lắng không thôi vì sau mỗi lần như thế cô lại nói dối hắn nhiều hơn một ít. Nếu như thế về sau Đình Dương sẽ không tin tưởng cô nữa, tệ hơn là sẽ căm ghét cô.
Nhưng Thụy Du cũng không thể hiểu được suy nghĩ của chính mình. Chẳng lẽ đối
với cô việc Đình Dương nghĩ gì là vô cùng quan trọng hay sao? Đến mức cô mỗi ngày đều cảm thấy sợ hãi mơ hồ khi nghĩ tương lai của bọn họ vào
thời điểm mọi chuyện đến hồi kết thúc. Hắn... sẽ ghét cô chứ?
Thụy Du không sao thoát khỏi cảm giác nặng nề, cô không muốn mình suy nghĩ
nhiều về chuyện này nữa nhưng không có cách nào để quên đi. Nó cứ luẩn
quẩn trong tâm trí của cô một thời gian dài như là một hồi chuông nhắc
nhở cô phải luôn tỉnh táo, không được để cảm xúc chi phối quá nhiều.
Hiện tại các bàn tiệc đều đã có người ngồi. Họ chủ yếu đều là bạn bè với
nhau trong lớp nên đều có quen biết. Vì thế nên lúc này hai người Thụy
Du không biết nên ngồi vào bàn nào vì bọn họ không quen viết nhiều.
_ Tới đây ngồi đi.
_ Ngồi cùng tôi đi.
Hai giọng nói vang kên cùng một lúc, đồng thời hai tay của Thụy Du cũng bị
hai nguồn lực kéo về hai hướng khác nhau. Cô nhìn lại bản thân mình lúc
này, có phần giống một sợi dây để người ta chơi kéo co. Mà lúc này người chơi lại là Đình Dương và Khải Ân. Thật là trớ trêu.
_ Hai người có thể buông tay không?
Thụy Du cố gắng giữ bình tĩnh để nói. Cô thật sự muốn đào một cái hố mà chui xuống ngay lập tức. Vì sao cô lại bị hai chàng trai nắm tay giữa chốn
đông người giữa hàng vạn ánh mắt như thế này chứ? Đây không phải là
ngượng ngùng hay xấu hổ mà là tình huống quá mức thị phi vượt ngoài sức
chịu đựng của cô.
_ Em/ Cậu ngồi ở đâu? - Lại đồng thanh.
Nếu hai tay không bị người khác giữ lấy rất có thể Thụy Du đã che mặt lại
từ lâu. Trong lòng cô liên tục cầu xin mọi người xung quanh đừng nhìn
mình nữa. Cô không có hứng để trở thành mục tiêu buôn chuyện và "ám sát" của Mộng Thy nữa đâu.
Thụy Du nghĩ một hồi vẫn không biết chọn bên nào cho hợp lí vì thế liền nhìn sang An Nhiên cầu cứu.
_ Cậu muốn ngồi ở đâu?
_ Hửm? Sao lại hỏi mình?
An Nhiên đang vui vẻ xem chuyện náo nhiệt thì bị gọi tên liền không khỏi
giật mình. Sao lại chuyển quyền quyết định qua cô rồi? Cô chỉ là người
qua đường muốn hóng chuyện thú vị mà thôi.
_ Mình không biết ngồi ở đâu nên hỏi ý cậu xem thế nào.
_ No no. Đừng hỏi mình.
An Nhiên vừa dứt lời liền bị một người kéo ngã xuống và hoàn toàn nằm gọn
trong vòng tay kẻ đó. Hai tay cô chống lên ngực kẻ đó tìm cách đẩy ra
nhưng không đọ lại sức mạnh của cánh tay đang vòng qua lưng mình.
_ Em yêu, đừng giận anh nữa. Ngồi cùng bàn với anh nhé?
Giọng nói của Hoàng Minh nhẹ nhàng vang lên bên tai làm An Nhiên nhớ đến đêm
Haloween dạo nọ. Thì ra là người muốn khiêu khích cô lần đó. Đã thế cô
càng muốn chơi với cậu ta đến cùng. Để xem muốn làm gì. An Nhiên không
tìm cách thoát khỏi vòng tay của Hoàng Minh nữa, cô nở một nụ cười hiếm
hoi nhưng đầy nguy hiểm khiến cho cậu lạnh người.
_Ok, anh yêu. Từ giờ đừng đi với con khác nữa nhé. Không thì em giận đó.
Giọng nói An Nhiên ngọt đến bất thường khiến Hoàng Minh vì ngạc nhiên mà nơi
lỏng cảnh giác thế nhưng bọn họ vẫn trong tư thế vô cùng thân mật. Đôi
tay mảnh khảnh lướt nhẹ một vòng dọc bờ ngực săn chắc của cậu rồi bất
ngờ dừng lại.
Hoàng Minh hít một hơi thật sâu, hai mắt mở to nhìn cô gái đang mỉm cười dịu dàng trong vòng tay
mình. Cô gái này đang nhéo ngực (*) cậu, có chết cậu cũng không dám tin. Nhưng sự đau đớn dần lan tỏa đang chứng minh điều này là sự thật. Hoàng Minh nở một nụ cười gượng gạo, tay cậu siết chặt eo An Nhiên như trừng
phạt ngược lại. Bên ngoài ai cũng thấy bọn họ đang thân mật thắm thiết
nhưng ít ai nhìn ra đợt sóng ngầm cuồn cuồn bên trong.
(*): T giả: Từ này mình dùng từ địa phương miền Nam ý. Không biết từ chính xác là gì
_ Thụy Du à, bạn em đã chọn bàn này rồi. Em nên theo cô ấy chứ nhỉ?
Hoàng Minh vẫn không quên mục đích ban đầu khi bất thình lình kéo ngã An
Nhiên vào lòng mình khi nãy. Cậu nhìn sang Đình Dương như muốn nhắc nhở
công lao của mình nhưng đáng tiếc là hắn không quan tâm lắm vì hắn đang
chờ đợi quyết định của Thụy Du.
Điều đó
làm Hoàng Minh có chút tổn thương nhưng điều đó cũng không kéo dài quá
lâu vì cậu làm như thế cũng là vì có lí do riêng của mình. Nếu người đi
cùng Thụy Du không phải là An Nhiên thì Hoàng Minh cũng không diễn trò
như thế. Chẳng qua cậu tiện tay giúp đỡ mà thôi.
_ Vậy em ngồi cùng hai anh.
Thụy Du đưa ra quyết định. Lúc đó Đình Dương mới buông tay cô ra và cười
nhẹ. Khải Ân thở hắt ra một tiếng rồi miễn cưỡng buông tay. Tự nhiên cậu không muốn tranh giành cùng Đình Dương nên để mọi chuyện theo đúng
những gì có thể xảy ra. Khải Ân tự nhủ với mình rằng cậu vẫn còn nhiều
cơ hội.