Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 21: Thức trắng một đêm




Sau khi lấy lại được bình tĩnh sau giấc mộng đẫm nước mắt, Thụy Du bước vào phòng tắm để rửa mặt. Cô chống hai tay trên bàn đá cẩm thạch màu trắng rồi nhìn lại mình trong gương. Mái tóc màu đen lộn xộn che đi phần nào gương mặt đã sớm nhuốm màu mệt mỏi với hai mắt sưng húp.

Thụy Du dùng hai tay hứng nước rồi hất lên mặt để tìm lại sự tỉnh táo để suy nghĩ thấu đáo mọi vấn đề. Từng giọt nước trong suốt chảy xuống từ tóc, đi qua trán rồi tràn vào mắt cô. Đôi mắt màu hổ phách đã được giải phóng khỏi đôi kính áp tròng trước giờ đi ngủ, giờ phút này đang nhìn trừng trừng vào tấm gương đang phản chiếu lại hình ảnh của người đối diện.

Dùng tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương ở hai bên trán, Thụy Du khẽ lắc đầu rồi quay về giường ngủ. Trong tiềm thức cô có một loại dự cảm bùng phát mãnh liệt. Giấc mơ ngày hôm nay không chỉ là trùng hợp. Cặp song sinh đó chắc chắn có một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời cô. Thụy Du nhắm mắt, cố vỗ về mình chìm vào giấc ngủ với hy vọng lại có thể tiếp tục mơ. Biết đâu lần này cô có thể nhân cơ hội tìm hiểu thêm một tí gì đó.

Thế nhưng nỗ lực của Thụy Du ngay lập tức thất bại. Cô không thể ngủ thêm được nữa, nói gì là mơ.

Thụy Du nhìn đồng hồ treo tường, 1 giờ sáng. Cô thật sự rất sầu, không biết phải làm gì cho hết đêm. Dù sao hôm sau cũng là Chủ Nhật, nếu đêm nay cô không ngủ ngày mai vẫn có thể ngủ bù nhưng mà phải làm gì để giết thời gian đây.

Cuối cùng Thụy Du quyết định thu hết can đảm để rời khỏi phòng đi pha chế cafe. Nếu đã không ngủ được thì nên tỉnh táo hoàn toàn. Thật ra gan của Thụy Du rất nhỏ. Cô không sợ chiến đấu với người nhưng lại sợ đối mặt với ma. Vì thế đối với việc nửa đêm một mình rời khỏi phòng là một thử thách lớn.

Thụy Du bật hết đèn phòng bếp lên rồi loay hoay pha cafe. Được một lúc thì Đình Dương bước vào. Nhìn hắn vẫn còn tỉnh táo, dường như chưa từng chợp mắt trước đó.

_ Không ngủ được à?

Thụy Du gật đầu đầy chán nản.

_ Còn anh sao giờ này lại xuống đây?

_ Vừa học bài xong, nghe tiếng bật đèn nên xuống xem thử... Vẫn còn sợ cảnh lúc tối sao?

Thụy Du lại gật đầu. Sau đó nói thêm.

_ Em còn gặp ác mộng nữa.

Đình Dương dựa người vào tường, mắt nhìn Thụy Du không rời, chờ cô kể tiếp. Cô pha xong tách cafe đầu tiên liền đưa cho hắn trước rồi tự làm cho mình một tách khác. Đồng thời cũng bắt đầu câu chuyện của mình.

_ Không hiểu sao em lại mơ thấy hai đứa trẻ song sinh lang thang ngoài đường phố. Rồi người em vì tìm thức ăn cho anh mình mà bị người lớn đánh chết. Cảnh cuối cùng là người anh trai ôm xác của em mình dưới màn mưa.

Đình Dương nghe xong, trong lòng cũng có nhiều nghi vấn. Hắn hỏi.

_ Em có nghĩ chúng có liên quan gì đến lúc em còn nhỏ hay không?

_ Em không biết vì em không thể nhìn rõ mặt chúng.

_ Không nhìn rõ mặt vì sao lại biết là song sinh?

_ Tại vì nhìn chúng hao hao giống nhau. Hơn nữa trực giác trong mơ mách bảo em như thế.

Đình Dương gật đầu, lại tiếp tục suy nghĩ gì đó. Thụy Du sau khi pha chế cafe xong liền bắt đầu dọn dẹp. Giữa chừng bỗng nhiên động tác của cô dừng lại, Thụy Du hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó không rõ.

_ Thật ra thì đối với tuổi thơ của mình em không có một chút ấn tượng nào.

Tiếp xúc với Đình Dương cũng được một thời gian nên dần dần Thụy Du cũng ngầm hiểu ý của hắn qua hành động mà không cần phải thắc mắc. Thấy hắn vẫn im lặng nhìn cô, Thụy Du hiểu rằng hắn đang chờ mình nói tiếp.

_ Trước năm 7 tuổi em từng sống ở cô nhi viện 6 tháng. Kí ức của em chỉ tồn tại từ thời điểm đến cô nhi viện mà thôi. Chứ quãng thời gian về trước không thể nào nhớ rõ.

_ Thế em vào cô nhi viện như thế nào?

_ Em cũng không biết. Khi bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì em đã ở đó rồi. Còn thời gian 6 tháng là em nghe người ta nói.

_ Có thể giấc mơ đó liên quan đến phần kí ức trước khi đến cô nhi viện của em thì sao.

Cảm xúc Thụy Du bị chùng hẳn khi nghe Đình Dương nói. Cô thật sự không hề mong muốn giấc mơ đó liên quan đến bản thân mình. Bởi vì nó quá mức bi thương. Chẳng may là thật thế thì anh trai cô là ai? Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Và cả hai người bọn họ đều đã trải qua một quãng thời gian tối tăm như thế sao?

_ Em không muốn đâu. Mà thôi. Kể chuyện của anh đi. Thời thơ ấu của anh như thế nào?

Thụy Du nhanh chóng đổi chủ đề. Trong lòng cô mơ hồ sợ hãi. Nếu như Đình Dương vì chủ đề này mà hỏi sâu hơn nữa thì cô e rằng mình phải nói dối. Mà trong thâm tâm Thụy Du, không biết từ lúc nào đã không cho phép bản thân mình lừa dối hắn bất kì điều gì. Dù cho hiện tại cô đang làm như thế.

Đình Dương có chút bất ngờ khi nghe Thụy Du hỏi. Bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi hắn những gì tương tự nên nhất thời hắn không biết phải trả lời cô như thế nào. Hắn quả thật không mấy ấn tượng về quãng thời gian đó. Dường như cũng không có gì đặc biệt xảy ra.

_ Cũng bình thường.

Đình Dương bình thản trả lời. Hắn nói thật. Bởi vì đối với hắn mọi thứ xung quanh hầu như không có gì nổi bật.

Thụy Du không nghĩ như vậy. Cô hiểu tính cách Đình Dương. Không phải không có gì ấn tượng mà là do hắn không quá để ý đến mà thôi.

_ Lúc nhỏ anh thường chơi với ai? Anh Minh hả?

_ Không. Anh biết Hoàng Minh là khi học lớp 9. Còn trước đó không chơi với ai cả. Chủ yếu là ở nhà một mình thôi. Vì ba mẹ anh không thường về nhà.

Không hiểu vì sao Thụy Du có cảm giác như bản chất của Đình Dương không hẳn là lạnh lùng như những gì mọi người thường thấy. Có thể là vì hắn luôn luôn đơn độc nên dần dần lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh mình. Khi một người không được nhận sự quan tâm từ người khác thì họ sẽ khao khát được yêu thương. Tuy nhiên vẫn còn một trường hợp ngoại lệ hiếm hoi khác thì sẽ trở nên vô cảm hơn. Đình Dương hẳn là thuộc nhóm người thứ hai. Suy ra cho cùng cũng chỉ là một cách bảo vệ bản thân trước sự cô đơn mà thôi.