Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 20: Giấc mơ đẫm nước mắt




Trái ngược với khu vực từ cổng vào sân khấu tối tăm, mang đậm không khí u ám của Haloween. Khu vực sân sau của trường trung học Royal được nhiều cột đèn lớn chiếu sáng. Tuy nhiên lại rất vắng vẻ. Không hề có bất kì ai bén mảng đến.

Thụy Du sau khi vất vả thoát ra khỏi đám đông liền đi dạo một vòng rồi dừng lại ở một chiếc ghế đá tại khu vực không ai qua lại này. Lúc nãy sau khi rời khỏi Hành Lang Ma, cô đã bị lạc mất nhóm Đình Dương trong dòng người chen lấn đông đúc trước cổng vào. Nhưng cô cũng không vội tìm hắn mà liền tìm cách rời khỏi hội trường rồi đi tìm một nơi nào đó thoáng đãng một chút.

Lần đầu tiên trong đời cảm xúc của Thụy Du bị biến đổi bất thường. Tại sao cô lại cảm thấy hồi hộp, tim đập thật nhanh khi ôm lấy Đình Dương lúc nãy. Cảm giác đó so với việc giật mình thì không hoàn toàn đúng. Nhưng chỉ là một cái ôm thôi mà. Vì sao cô lại cảm thấy thấp thỏm như thế?

_ Khó khăn lắm mới thấy được một lần cậu không đi cùng Đình Dương, nhỉ?

Thụy Du nghe thấy giọng nói bất thình lình vang lên bên tai không khỏi rùng mình. Không phải lại gặp nhau nữa chứ?

Khải Ân đứng sau lưng Thụy Du. Cậu chống tay lên thành ghế sau lưng cô, hơi nghiêng đầu sang nhìn cô gái đang ngồi trên ghế. Sau đó cậu khẽ mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh (gỉa) bén nhọn. Chiếc áo choàng lớn màu đen trùm kín toàn thân Khải Ân, cộng thêm mái tóc màu đỏ rực mang làm cho người đối diện càng tin tưởng hơn vào tạo hình đêm nay của cậu, một ma cà rồng khát máu.

_ À ừ. - Thụy Du trả lời. Động tác vô cùng mất tự nhiên.

Sau đó Khải Ân bật người nhảy lên ghế từ phía sau, chuyển sang ngồi cạnh Thụy Du từ bao giờ. Cậu dịch lại gần cô, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt vô cùng nguy hiểm. Khải Ân híp mắt, đặt tay ra sau lưng Thụy Du rồi hỏi.

_ Cậu... sợ tôi?

_ Không... không phải.

Khải Ân cười khẽ khi nhìn thấy nét căng thẳng của Thụy Du. Cô chẳng hợp trong việc nói dối một chút nào.

_ Thái độ, biểu cảm, lẫn lời nói của cậu đều thể hiện tất cả rồi. Cậu sợ tôi vì điều gì? Sợ rằng tôi biết bí mật của cậu à? Đừng lo. Tôi chỉ muốn...

Rầm!

Toàn thân Thụy Du được Khải Ân ôm lấy rồi cả hai ngã xuống đất, lăn một vòng ra xa. Vì cả sân trường đều được lát gạch toàn bộ nên toàn thân cả hai chỉ ê ẩm chứ không bị vết thương bên ngoài. Qua vai Khải Ân, Thụy Du nhìn thấy một chậu hoa kiểng lớn vừa rơi xuống và vỡ tan ngay tại vì trí cô vừa ngồi vài giây trước. Mắt cô nhanh chóng đảo một lượt lên các hành lang phía trên. Không một bóng người. Nếu như thế thì vì sao chậu cây lớn như thế lại rơi xuống. Đơn giản là vì gió thổi thôi sao?

Tầm mắt Thụy Du trải rộng khắp toàn bộ tòa kiến trúc to lớn ở đối diện. Lúc này cô đang được Khải Ân ôm chặt, nằm dài ra đất. Lưng cô chạm đất, còn Khải Ân thì đưa lưng về hướng ngược lại nên không thể tìm hình bóng hung thủ. Trong một giây rất nhỏ, Thụy Du nhìn thấy một chiếc bóng với trang phục rực rỡ vừa xuất hiện ở tầng thượng. Cô nhắm mắt, hai tay siết thành nắm đấm. Trong lòng oán hận không thôi.

"Mộng Thy, cô còn muốn giết tôi nữa sao?"

_ Cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Làm tôi sợ chết mất.

Khải Ân đứng lên trước rồi kéo Thụy Du lên. Cậu phủi hết đất cát dính trên quần áo rồi kiểm tra lại toàn bộ tay chân cô một lượt. Với sự quan tâm đặc biệt của Khải Ân, đầu Thụy Du bỗng nhiên nhói đau. Hai tay cô ôm lấy đầu, ngồi phịch xuống đất. Trong tiềm thức vọng lại những loại âm thanh mơ hồ và xa xăm.

"Két!

_ Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Làm anh sợ chết mất."

Đó là âm thanh thắng gấp của một chiếc xe tải, rồi sau đó là lời trách mắng vang lên dồn dập. Nhưng tất cả Thụy Du đều không nghe rõ thành chữ, chỉ là những âm thanh trò chuyện liên tục. Riêng những lời trên là nghe thấy rõ ràng nhất. Giọng nói này... là của trẻ con. Không những thế lại là một bé trai. Nhưng đứa bé đó là ai? Chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó? Và quan trọng hơn hết, vì sao nó lại xuất hiện trong tiềm thức Thụy Du, khiến đầu cô đau nhức lạ lùng.

_ Thụy Du, Thụy Du.

_ A.

Thụy Du bị tiếng gọi quen thuộc làm cho giật mình. Ngay lập tức thoát khỏi không gian của những âm thanh kì lạ. Cô ngước mắt nhìn lên. Là hắn, Đình Dương.

_ Là anh sao?

_ Ừ. Em ổn không?

Đình Dương vô cùng lo lắng hỏi lại. Mới lúc nãy thôi hắn nhìn thấy cô hai tay lấy ôm lấy đầu mà ngã gục xuống đất. Dường như rất đau đớn.

_ Em không sao. - Thụy Du trả lời. Hai tay nâng lên day day huyệt thái dương cho đỡ mệt mỏi. Sau đó cô nhìn sang Khải Ân đang đứng cạnh Đình Dương. - Cảm ơn cậu.

_ Lần này là tôi cứu cậu một mạng. Vì thế... - Khải Ân dừng lại một chút, rồi làm như vô tình nhìn sang Đình Dương. Sau đó tiếp tục lời nói của mình. - Cậu nợ tôi một ân tình. Khi nào muốn, tôi sẽ lấy lại sau.

Trước khi rời khỏi, Khải Ân đi ngang qua Đình Dương rồi dừng lại mấy giây, buông ra những lời nói đầy thâm ý với âm lượng vừa phải. Đủ để hai người nghe được.

_ Nếu anh không biết quý trọng những gì mình đang có. Thì chắc chắn tôi sẽ đoạt lại từ tay anh.

_ Còn phải tùy xem cậu có cơ hội hay không đã.

Khải Ân nhìn lên bầu trời, nghĩ đến sự kiện lớn diễn ra tuần sau. Không khỏi mong chờ. Chẳng bao lâu nữa là cậu có thể gặp Thụy Du hằng ngày rồi.

...

Thụy Du không rõ mình đang ở đâu. Cô chỉ biết rằng mình đang đi trên một con đường màu trắng. Một không gian bao la rộng lớn không có điểm dừng. Cô chỉ việc bước về phía trước mà không hề xác định được nơi mà mình muốn dừng chân.

Khoảng không màu trắng bắt đầu xuất hiện màu sắc. Mọi thứ bắt đầu từ một chấm đen rồi dần dần lan ra xung quanh. Các màu sắc hòa trộn vào nhau, lan ra những bức tường màu trắng xóa tạo nên một bức tranh âm u và quỷ dị. Chẳng mấy chốc không gian xung quanh đã biến thành một địa điểm khác.

Lúc này Thụy Du đang đứng trong một con hẻm tối đen. Nơi này là một ngõ hẽm cụt. Phía cuối đường chẳng khác nào là một bãi rác với đầy rẫy các đồ dùng phế thải chất đống thành từng chồng. Xung quanh là những bịch rác vứt lộn xộn. Không gian u tối bao trùm lấy con hẻm tĩnh lặng. Cũng chỉ có vài ánh đèn từ những ngôi nhà phố san san nhau rọi lại.

Ở một nơi tưởng chừng không thể tồn tại một chút sự sống nào lại có một cậu bé tầm 6 tuổi đang ngồi dựa người vào cột điện. Ánh mắt cậu mơ hồ sợ hãi. Cả người cậu lấm lem, quần áo đã rách vài chỗ.

Thấp thoáng từ xa, một cô bé khác đang chạy đến về phía cậu, trên tay nó cầm một chiếc bánh giò nóng hổi.

Thụy Du khẽ nhíu mày. Thấp thoáng trong bóng tối, cô nhận ra rằng hai đứa trẻ này có ngoại hình giống hệt nhau. Hóa ra đây là một cặp song sinh, một trai một gái.

Chân Thụy Du vô thức bước về phía trước, như muốn nhìn rõ mặt hai đứa trẻ. Thế nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Những gì cô nhìn thấy được vẫn là những đường nét mờ nhạt bị che khuất phía sau chiếc bóng đổ ngược từ những ngôi nhà cao tầng. Nhưng đổi lại cô có thể nghe được những gì hai đứa trẻ nói với nhau.

Cô bé đặt chiếc bánh trên tay mình vào tay cậu bé, rồi ra sức thúc giục.

_ Anh ăn đi. Ăn mau lên.

_ Còn em thì sao? - Cậu bé hỏi lại.

_ Em ăn rồi nên mới mang về cho anh đó.

_ Em lấy ở đâu vậy?

_ Đi ăn xin người ta cho. Anh ăn đi đừng hỏi nữa.

Cậu bé đó ban đầu thì không tin nhưng dưới sự thúc giục của em mình thì cũng bắt đầu ăn. Thụy Du càng nhìn càng cảm thấy lạ. Qua tốc độ ăn của cậu bé cô có thể nhận ra rằng cậu rất đói nhưng vì sao phong thái lại vô cùng nhã nhặn. Rõ ràng là được dạy dỗ tốt. Nhưng vì sao lại phải lang thang ngoài đường như thế.

Thụy Du đang đứng tại một vị trí tương đối tốt. Nơi cô có thể nhìn thấy rõ ràng và bao quát tất cả mọi thứ xung quanh. Kể cả đoàn người hung tợn đang tiến về phía hai đứa trẻ song sinh. Ngay khi cậu bé vừa nuốt xuống miếng bánh cuối cùng cũng là lúc em gái cậu bị người ta bắt đi.

Cô bé kia nhìn thấy anh trai ăn xong cũng cảm thấy yên tâm. Nụ cười của nó chưa kịp cất lên liền nhận một cú tát trời giáng từ người đàn ông trẻ tụi làm cho ngã chúi xuống đất. Sau đó nó lại bị lũ người mới tới nắm cổ áo xốc ngược lên và đánh tiếp. Người ta vừa đánh vừa mắng chửi.

_ Con này còn nhỏ mà đã đi ăn cắp của người khác. Phải đánh chết.

Tim Thụy Du có gì đó nhói đau. Đó là khi cô bắt gặp từng tia cảm xúc tuyệt vọng, thẫn thờ phát ra từ đứa bé trai đang ngồi bên cột điện. Sau đó cậu bò đến nơi em gái mình đang bị người ta đánh mà ôm lấy chân kẻ đang xuống tay tàn nhẫn kia.

_ Chú ơi, tha cho em cháu đi. Đừng đánh nữa. Chú đánh cháu này. Đừng đánh em cháu nữa.

_ Tránh ra. Không tao giết cả hai đứa mày.

Trước lời dọa nạt của đám người, cậu bé không mảy mảy run sợ mà vẫn ôm lấy chân người đàn ông cầu xin. Dùng tính mạng của em gái mình đổi lấy một chiếc bánh, làm sao cậu có thể chấp nhận một việc như vậy được?

Cô bé nửa mê nửa tỉnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh mình thì gắng gượng hé mắt ra nhìn. Nó đau lắm. Đau đến mức không thể mở miệng được. Chỉ biết giương mắt ra nhìn người anh trai song sinh có gương mặt giống hệt nó đang quỳ xuống đất để xin cho nó quyền được sống.

Cánh tay của nó từ từ vươn ra, muốn nắm tay anh trai của nó lần cuối cùng. Cậu bé nhìn thấy tay em gái mình đang giơ ra trước không trung liền nhanh chóng nắm lấy. Cậu bé cắn răng, giữ cho nước mắt không trào ra ngoài.

Đôi mắt nhìn lên trên cao, nơi bản sao của cậu đang bị người ta nhấc bổng lên mà đánh. Đôi chân của em gái cậu từ vùng vẫy chuyển sang buông lỏng, lơ lửng trước mắt cậu. Trong đôi mắt trẻ con là sự bất lực, sợ hãi và tuyệt vọng. Đôi mắt trong suốt đó dần dần lấm bẩn và thay đổi từng chút một.

_ Đừng đánh em cháu nữa mà. Em ấy sẽ chết mất.

Cậu bé quỳ hẳn xuống đất, dập đầu cầu xin. Thế nhưng người đàn ông kia liền giơ chân đạp cậu sang một bên. Hai bàn tay đang siết chặt nhau bất ngờ bị tách ra. Cậu bé kiên cường gượng dậy, lết từng chút một đến nắm tay em gái mình.

_ Mang nó đi chỗ khác.

_ Dạ, đại ca.

Hai người đến lôi cậu bé ra. Sự gắn kết cuối cùng giữa hai đưa trẻ đã bị cắt đứt.

_ Đừng mà.

Cậu bé gào to đến lạc giọng. Tiếng hét như xé toạc không gian, đau đến cắt lòng. Trong đó chứa bao nhiêu bi thương, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu day dứt. Ít ai hiểu được.

Cậu chỉ biết trơ mắt nhìn em gái mình chết đi còn mìnhbị một người bắt đi dẫn đến một con hẻm khác gần đó chờ cho đến khi những người còn lại làm xong việc.

Thụy Du bị tiếng gào thét thê lương đó làm cho tê liệt. Cô đau, rất đau.

"Dừng lại đi."

Thụy Du hét lên. Nhưng không một ai nghe thấy. Ngay cả chính cô cũng không nghe được giọng nói của chính mình. Cô quyết định chạy đến con hẻm đó để ngăn cản mọi chuyện nhưng toàn thân như bị một sức mạnh vô hình nào đó chế ngự, không thể chuyển dời.

Tim Thụy Du như ngừng đập khi thấy cánh tay của cô bé đó buông thõng. Đôi mắt trẻ con từ từ nhắm lại. Đó là một sự kết thúc. Kết thúc cho cuộc đời đau khổ mà đứa trẻ phải chịu đựng. Nhưng còn anh trai nó, người còn sống lại sau cú sốc tinh thần làm sao có thể tiếp tục tồn tại? Kẻ đã chết sẽ được giải thoát nhưng người còn lại mấy ai yên lòng?

Trời bắt đầu đổ mưa. Một cơn mưa nặng hạt và lạnh lẽo. Đám người ném đứa bé xuống đường như món đồ chơi đã cũ rồi bỏ đi.

Trong làn mưa trắng xóa. Cậu bé bước đi siêu vẹo đến nơi em mình đang nằm.

_ Em tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi mà. Đừng chết. Tỉnh dậy đi, Thiên Ân...

...

Thụy Du choàng tỉnh. Cô chạm tay lên gương mặt ướt đẫm nước mắt của mình. Giấc mơ này tại sao lại bi thương đến thế. Bỗng nhiên trong cô nảy sinh một dự cảm mơ hồ. Hình như cậu bé trong mơ là chủ nhân của giọng nói văng vẳng trong tiềm thức của cô vào lúc tối. Cặp song sinh đó là ai? Tại sao dù cố gắng bao nhiêu cô cũng không thể nhìn rõ mặt. Hình như... cô bé đó tên là Thiên Ân. Thiên Ân? Thiên Ân? Thụy Du thề rằng mình chưa từng gặp qua cái tên này trước đó.

...

Trong một căn phòng tối đen như mực, Khải Ân nằm giữa chiếc giường lớn, mồ hôi toát ra đầm đìa. Hai hàng chân mày của cậu nhíu chặt, hai tay vô thức quờ quạng trong không trung.

_ Đừng mà.

Khải Ân hét lên một tiếng rồi bật người ngồi dậy. Đôi mắt màu hổ phách đờ đẫn nhìn vào bóng tối. Cậu lắc mạnh đầu rồi hất tung chăn ra, rời khỏi giường.

Khải Ân bước vào phòng tắm. Để dòng nước lạnh từ vòi sen khiến lòng cậu thanh tĩnh. Mỗi lần cậu gặp ác mộng đều thật đáng sợ. Chỉ riêng đêm nay mọi thứ càng thêm rõ ràng và chân thực tựa như thời khắc kinh hoàng đêm hôm đó. Nước mắt Khải Ân lặng lẽ rơi rồi hòa theo dòng nước lạnh mà tan đi mất. Tựa như chưa từng tồn tại.

Sau khi ổn định lại tinh thần, Khải Ân bước đến kệ sách ở góc phòng. Cậu lấy xuống một quyển album hình đã cũ rồi rút ra một tấm hình. Bên trong là hai đứa trẻ có ngoại hình giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn kĩ hơn sẽ nhận ra có một đứa bé là nữ. Một cặp song sinh có đôi mắt màu hổ phách. Khải Ân chạm tay vào gương mặt của bé gái trong hình, nước mắt lại rơi một lần nữa.

"Thiên Ân, em còn sống hay đã chết?"

"Đã có ai đó từng nói, giữa hai đứa trẻ song sinh đều tồn tại chung một linh hồn. Lúc này anh đang rất đau. Còn em thì sao? Em có... đau không?"