Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 83




Tân Đức Trạch không nói gì cả.

Tần thị hiểu được tâm tư của Tân lão thái thái, cũng không muốn bắt bẻ mặt mũi của bà, để tránh làm lão thái thái lớn tuổi rồi mà còn vì chuyện con cái không hòa hợp mà thương tâm một mình.

"Tích nhi, đến đây với cữu mẫu." Bà vỗ tay.

Tích nhi tướng mạo vui tươi, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, thấy Tần thị gọi nàng, liền chạy nhào tới, ngoan ngoãn nói: "Thỉnh an cữu mẫu."

Tần thị xoa xoa tóc nàng, cười hỏi nàng có nóng không, ở nhà học nữ công chưa.

Có sự tham gia của đứa trẻ, khuôn mặt của Tân Đức Trạch dần dần trở nên ôn hòa. Tân lão thái thái thở phào nhẹ nhõm. Dù cho thế nào đi nữa, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục, bà không muốn nhìn hai đích huynh muội ruột thịt này có thù oán.

Tân Hà và Đại tẩu Trương thị ở trong hoa viên đi dạo một vòng, mắt thấy sắp trưa rồi, thì mỗi người tự trở về.

Trong "Liên Uyển" trồng mấy chậu hoa cúc, lúc này đều lần lượt nở rộ, có đỏ, trắng, hồng... Giống như quả bóng màu vây quanh, những bông hoa mở rộng thấy được nhị hoa bên trong. Có một mùi hương lạnh rất nhạt.

Tân Hà nhìn một lát, cảm thấy chậu hoa cúc trắng thú vị nhất, cành cây vừa dày vừa dài, lại nở ra đóa hoa rất nhỏ, mỗi đóa có sáu cánh hoa, từng cụm chen chúc nở rộ cùng nhau, rất náo nhiệt.

Nàng bảo Vân Đóa lấy khung thêu tròn, sợi bông đến, chuẩn bị thêu hoa cúc trắng này, giữ lại làm một cái hà bao.

Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, Tân Hà dọn ra ghế con ngồi dưới gốc cây quế, rất nghiêm túc thêu từng mũi kim đường chỉ.

Bà già quản sự Lý ma ma ở tiền viện đi vào, cúi người hành lễ: "Thỉnh an Đại tiểu thư, Hổ Tử hộ vệ của Cố đại nhân cầm rất nhiều thuốc bổ tới đây, đang chờ ở cửa thuỳ hoa..."

"Hả?" Tân Hà sửng sốt, nghĩ rằng có thể là chủ ý của Tứ thúc, nên để Vân Đóa đi ra ngoài xem.

"Tiểu thư, để Vân Linh đi đi." Vân Đóa mím môi cười.

"Ngươi..."

Tân Hà nghi hoặc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vân Linh, mở miệng: "Mau đi đi."

Vân Linh đáp lại một tiếng, đi theo Lý ma ma ra ngoài. Đi khoảng một chén trà, nàng quả nhiên mang một cái gói trở về: "Đây là Tứ gia đặc biệt đưa tới, để cho người ăn tẩm bổ thân thể."

Tân Hà nhận lấy, nhìn đại khái thoáng qua, có nhân sâm, tổ yến... Tất cả đều là những thứ có giá trị liên thành. Nàng bỗng dưng nhớ tới lời Tứ thúc nói tối hôm qua, suy nghĩ thật lâu.

Người như Cố Vọng Thư, lúc quyết tâm đối xử tốt với ai, có lẽ không có ai có thể kháng cự được.

Gió bỗng thổi nhẹ, những mảnh hoa quế rơi xuống. Tân Hà đưa tay đón cánh hoa, sau đó lại ném nó đi.

Buổi chiều giờ Thân (*), Cố Vọng Thư lên xe ngựa ở ngoài cổng thành.

(*)Giờ Thân: từ 15h_ 17h.

Trên đường đi, Hổ Tử nói chuyện với hắn: "Thưa chủ tử, đồ tặng cho Đại tiểu thư đã được gửi đi." 

Cố Vọng Thư gật gật đầu, tiếp tục nhắm mắt thư giãn. Hôm nay hắn ở cung Càn Thanh lừa Hạ Cần một vố, lúc này đang mệt mỏi.

"Lúc nô tài từ Tân phủ đi ra, thấy Đại thiếu gia của nhà Triệu thượng thư cầm bánh ngọt đi vào từ cửa hông."

"Triệu Uyên?" Cố Vọng Thư cười lạnh một tiếng, "Hắn ta đi đến đó làm gì?"

Hổ Tử suy nghĩ một lúc, thử mở miệng: "Chẳng lẽ trong lòng nhớ đến Đại tiểu thư." Lời vừa nói xong, liền cảm thấy nhiệt độ trong xe ngựa giảm xuống, hắn ho nhẹ vài tiếng, di chuyển mông về phía góc.

Bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị.

Hổ Tử nhịn không được, lại nói thêm một câu: "Nếu người thật sự thích Đại tiểu thư, nên ra tay trước để chiếm được lợi thế. Người nhìn Triệu Uyên người ta mỗi ngày chạy đến Tân phủ..."

"Thời cơ còn chưa tới." Cố Vọng Thư thản nhiên mở miệng.

Cưới vợ còn nói về thời cơ gì, Hổ Tử nghĩ không hiểu.

"Ngày mai ngươi tìm thời gian, hẹn Triệu thượng thư nói ta có chuyện muốn xin hắn chỉ giáo."

Hổ Tử nhìn dáng vẻ như khoảng lặng trước cơn bão của chủ tử, không dám đáp lời, gật đầu xưng vâng.

Trong "Lê Hương Cư", Lý Họa Bình đang trang điểm trước gương, Xuân Hồng đứng ở một bên nói chuyện với nàng ta.

"Nghe nói, tiểu tiện nhân Vương Diệu Bạch kia đi mời Đại lão gia vào bữa trưa, bị cự tuyệt rồi?" Lý Họa Bình vui mừng hớn hở, trào phúng nói: "Cũng không nhìn xem bản thân nàng ta có xuất thân như thế nào, còn dám ưỡn ngực đi phòng của thái thái mà mời người, thật là có chỗ dựa nên không sợ..."

Xuân Hồng dừng một chút, hiếm khi khen ngợi nàng ta: "Trong chuyện này, người làm quả thật so với Vương di nương hay hơn nhiều."

"Ý ngươi là sao?" Lý Họa Bình hỏi.

"Người không cho người đi mời..."

"Đại lão gia lần này có thể trở về phủ, cùng nhờ thái thái giúp đỡ rất nhiều. Đại lão gia vuốt mặt phải nể mũi, sẽ ở "Đức Huệ Uyển" một thời gian."

"Cái gì? Ở "Đức Huệ Uyển"?"

Xuân Hồng ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói: "Di nương kinh ngạc làm cái gì? Thái thái là chính phòng, Đại lão gia ở nơi đó là chuyện hiển nhiên."

Lý Họa Bình lẩm bẩm: "Ta biết... Chỉ là..."

Lời của nàng ta còn chưa nói xong, Xuân Hồng liền cắt ngang nói: "Không có gì chỉ là, di nương chỉ cần "biết" là được. Ngàn vạn lần đừng giống Vương di nương, vô cớ bị Đại lão gia chán ghét."

"Nhưng, ta cũng lo lắng..."

Xuân Hồng không ngờ Lý di nương có thể nói ra những lời như vậy, nàng ta lại dùng vài phần thành tâm, "Nếu lo lắng, kêu phòng bếp làm thêm chút bánh ngọt mà Đại lão gia thích ăn rồi đưa qua đó."

Sau một hồi, nàng nói thêm: "Đại lão gia sẽ hiểu được tâm ý của người." Giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều.

Lý Họa Bình thở dài: "... Không dám trông cậy vào nó. Lúc trước, khi quyết định đến Tân gia làm thị thiếp, đã đem thành tâm gì đó vứt bỏ hết rồi... Muốn những thứ đó để làm gì, ăn không đủ no mặc không đủ ấm."

"Con thì mất rồi mấy năm nay ta cũng nghĩ thông suốt. Bám chặt lấy Đại lão gia, sống cho có bộ dạng của con người là được."

Xuân Hồng không lên tiếng, nàng không biết phải nói gì. Người trên đời này, đều sống không dễ dàng, cứ sống tạm qua ngày vậy.

Dòng nước chảy về hướng đông, lá rơi ào ào, vào lúc hoa quế suy tàn, Tân gia nghênh đón một chuyện vui.

Đến tháng chín, con trai cả của Tân Đức Dục đã đỗ làm sinh đồ (tú tài).

Tân lão thái thái vui vẻ mở từ đường, dẫn đầu các tôn tử quỳ lạy tổ tông, bày tiệc lớn ở trong phủ.

Lý thị cũng rất cao hứng, đi đường thắt lưng càng thẳng hơn. Con trai cả thông minh cũng chịu cầu tiến, nàng ta rất vui mừng.

Tân Đức Dục chỉ là một người buôn bán, gả cho hắn, nàng ta không có tư cách phong phu nhân. Nói không chừng, danh hiệu phu nhân này còn phải do con trai cả tranh cho nàng ta.

Tân Hà cũng vui vẻ cầm lễ vật chúc mừng đi Nhị phòng, lời chúc tốt lành còn chưa nói, Lý thị liền thưởng cho nàng một cặp trâm hoa mai bằng vàng chạm lộng khảm bảo thạch.

Bây giờ, tâm tình Lý thị thoải mái, đối đãi với ai cũng thân thiết. Hiện tại quan hệ của nàng ta với Đại phòng khá tốt, cũng nguyện ý thương đứa cháu gái này một chút. Dù sao cũng là một cô gái, sau này cũng phải gả ra ngoài...

Ngày mười lăm tháng chín âm lịch là ngày trọng đại thắp hương làm lễ tạ thần.

Sáng sớm, Tần thị liền bảo nha đầu đi gọi con gái và con dâu đến "Đức Huệ Uyển".

"Hôm nay kêu các con đến, là có chuyện muốn nói. Một vài ngày trước, vì chuyện của phụ thân các con, ta đã đến chùa Quảng Tế thỉnh nguyện... Quả thật Phật tổ đã hiển linh..." Tần thị cười nói: "Bây giờ, cũng nên đi làm lễ tạ thần, vừa khéo bổ sung thêm chút tiền hương, dầu."

Hai người gật đầu đáp lại, Tân Hà khoác cánh tay của tẩu tẩu, lẩm bẩm: "Cả ngày đều ở nhà, thật bức bối, đúng lúc thừa dịp này có thể đi xem cảnh sắc ở bên ngoài."

"Đứa nhỏ này, cho bức bối chết muội..." Tần thị giả bộ giận dữ trừng mắt nhìn cô gái một cái.

Trương thị thanh tú che miệng cười, ở trước mặt mẹ chồng và cô em chồng, nàng luôn luôn điềm đạm nho nhã.

"Tĩnh Điệp, đợi khi đến nơi con cũng đi quyên góp một cái đèn chong (*), để Bồ Tát ban phước cho, sớm khai chi tán diệp (*) cho Tân gia. Tốt nhất là sinh được một thằng nhóc." Tần thị nhìn con dâu, phân phó nói. Con cháu của Đại phòng vốn ít ỏi, nàng phải lo lắng việc này.

(*)Đèn chong : thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật.

(*)Khai chi tán diệp开枝散叶: ý chỉ việc sinh sôi nảy nở, con đàn cháu đống.

"Vâng, mẫu thân." Trương thị cúi đầu, cung kính đáp lại.

Tân Hà túm lấy ống tay áo Tần thị, ý bảo bà đừng nói nữa.

Tần thị cũng biết con dâu da mặt mỏng, bèn nắm tay nàng: "Có cái gì đáng xấu hổ, con đã gả cho Minh Tuyên, nên sinh con sớm đây mới là đúng lẽ."

Cuối cùng sắc mặt Trương thị đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân giáo huấn rất đúng, con dâu đã hiểu rồi."

Tân Hà âm thầm thở dài, mẫu thân chưa từng được sinh con trai cho Đại phòng, phụ thân tuy có hai thị thiếp, nhưng cũng đều không có động tĩnh. Áp lực trong lòng bà rất lớn. Hiện tại đã cưới con dâu vào cửa, đương nhiên là muốn thêm một trưởng tôn cho trưởng phòng.

Tần thị bảo hai người trở về thay xiêm y trước, sau đó cùng nhau dẫn nha đầu, bà già đi ra ngoài.

Tân phủ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, ba người mẹ con Tần thị cùng ngồi một chiếc, còn lại để cho nha đầu, bà già ngồi.

Nằm ở sườn đồi cách ngoại ô kinh đô hai km, chùa Quảng Tế là một ngôi chùa được hoàng gia xây dựng. Nằm ở hướng bắc nam, tường đỏ ngói vàng. Ẩn dật trong những cây cổ mộc cao ngút trời xanh um tươi tốt, trang nghiêm và trang trọng. Rất uy nghiêm. Bên trong có Chung Cổ Lâu, Đại Hùng Bảo Điện, Tàng Kinh Các, Thiên Vương Điện v.v. đủ tất cả. Bên cạnh còn có một thiền phòng dành riêng cho khách hành hương ở lại.

Xe ngựa theo đường lớn đi thẳng tới cửa chùa Quảng Tế, vô cùng thông suốt.

Lúc họ đến đã qua giờ Tỵ. Trong chùa có người qua kẻ lại, hương hỏa hưng thịnh, những người mặc quần áo hoa lệ, chủ yếu là quan lại quyền quý.

Ba mẹ con đầu tiên đi Đại Hùng Bảo Điện dâng hương, lại thêm tiền hương dầu, mới đi thiền phòng bên nghỉ ngơi.

Tân Hà rất ít đến nơi non xanh nước biếc thế này, lúc này chỉ cảm thấy tầm nhìn được rộng mở. Nàng kéo ống tay áo Tần thị làm nũng: "Mẫu thân, con muốn đi dạo một chút."

Tần thị cưng chiều con gái, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, dỗ dành: "Nơi này quá lộn xộn, mẫu thân không yên tâm..."

"Mẫu thân, con chỉ đi dạo ở gần đây, không đi các nơi khác, được không?" Tân Hà nháy mắt với Trương thị, ý bảo nàng cũng giúp mình nói mấy câu.

"...... Mẫu thân, để Hà nhi đi đi, phái nha đầu đi theo là được. Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì được."

Tần thị thấy con dâu cũng mở miệng, bèn xoa xoa tóc mái của con gái, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đứa trẻ nghịch ngợm đi chơi đi."

"Cám ơn mẫu thân, Đại tẩu." Tân Hà nhanh như chớp dẫn Vân Đóa, Vân Linh đi.

"Đứa nhỏ này, khi đến một nơi như vậy, tính tình lại trở nên hoạt bát." Tần thị cười nói.

Trương thị cũng cười theo: "Hà nhi tuổi còn nhỏ, hoạt bát như vậy mới tốt."

......

Tân Hà ra khỏi cửa viện thiền phòng, theo con đường uốn cong đi lên núi, hai bên đường nở đầy những bông hoa nhỏ không biết tên, gió thổi êm dịu, người thì xinh đẹp thướt tha, cây thì đong đưa theo cành gió, rất đáng thương, đáng yêu.

"Tiểu thư, người chậm một chút, cẩn thận ngã đấy." Vân Linh nhìn nàng đi nhanh, có chút lo lắng.

"Không sao đâu..."

Ba người chủ tớ đang cười đùa, thì một đám người từ trên núi xuống, cầm đầu là Diêu Cẩm Khê.

"Ồ, đây không phải là Tân muội muội sao?" Nàng cười nói.

"Thỉnh an Diêu tỷ tỷ." Tân Hà cúi người hành lễ.

Diêu Cẩm Khê đi nhanh hai bước, nắm tay nàng, "Muội muội sao lại tới nơi này?"

"Đi cùng gia mẫu đến dâng hương."

Diêu Cẩm Khê nhìn gương mặt mềm mại của cô gái trước mắt, đột nhiên nhớ tới ánh mắt Cố Vọng Thư nhìn nàng, trong lòng không khỏi chán ghét, "Trùng hợp, ta đi cùng tổ mẫu đến..."

Hai người nói chuyện, ngồi trên một tấm đá lớn màu xanh lá cây bên cạnh. Nha đầu, bà già theo phía sau từ xa.

Diêu Cẩm Khê lơ đãng nhìn về phía sau, nhất thời hoảng sợ, thì ra là vực sâu vạn trượng... Nàng đã tới chùa Quảng Tế nhiều lần, sao chưa bao giờ biết có cái chỗ này. Có lẽ bình thường không chú ý đến.

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý đến họ, nha đầu, bà già cũng đang thưởng thức phong cảnh bên cạnh. Nàng lại nhớ tới gương mặt nghiêng thanh tú như ngọc của Cố Vọng Thư... Nhất thời ác từ gan sinh ra (*), đưa tay đẩy Tân Hà xuống vách núi.

(*) Ác từ gan sinh ra : [恶从胆边生], cực kỳ tức giận---->ý bảo tức giận cực điểm sẽ lớn mật đến độ chuyện gì cũng dám làm.

Tân Hà cái gì cũng không kịp nói, sợ hãi chỉ ngắn ngủi kêu một tiếng, liền rơi thẳng xuống.

Vân Linh, Vân Đóa nghe thấy giọng nói của Đại tiểu thư thì phản ứng lại ngay lập tức, các nàng vội vàng chạy về phía bên đó.

Diêu Cẩm Khê nước mắt chảy đầy mặt, khóc lóc kêu lên: "Người đâu mau tới đây, Tân muội muội không cẩn thận trượt xuống vách núi..." Thân thể của nàng vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.

Nghĩ rằng Tân Hà có thể sẽ ngã chết, nàng thật sự sợ hãi. Kỳ thật, nàng cũng không có ý muốn để nàng ấy chết, chỉ là vừa rồi sự đố kị quá mãnh liệt...

Hai nha đầu sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất... Đại tiểu thư ngã xuống vách núi!