Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 67




Người thanh niên nghe nàng la hét đau đớn, sức tay bất giác buông lỏng nhưng không ngay lập tức buông nàng ra.

Hắn kiềm chế cơn thịnh nộ và lấy lại tinh thần của mình nhìn nàng.

Tiểu cô nương lại lớn lên một chút, đã cao đến ngực hắn, dáng người bắt đầu có đường cong.

Nàng mặc một chiếc áo cân vạt màu xanh lá cây nhạt vẩy các chùm hoa màu trắng, cổ áo buông xuống dây tơ màu xanh lá cây sẫm. Búi tóc kiểu Thùy Qua Kế, mang bộ dao ngọc bích nhánh ngọc trai, mái tóc gọn gàng làm cho nàng trông ngây thơ hơn, tương phản với sự dịu dàng đến kinh người.

Cố Vọng Thư nói không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, hắn đột nhiên buông tay ra, xoay người đi về phía thuyền hoa.

“...... Người đừng giận." Tân Hà thấp thỏm bất an, nàng vừa mới nhìn thấy cảm xúc giống như bi thương ở trong ánh mắt của Tứ thúc.

"Làm sao vậy?"

Diệp Thần Vũ nhìn Nhị biểu ca rất lâu không lên thuyền, bèn đi xuống xem.

Tiểu cô nương chạy theo phía sau Nhị biểu ca, vẻ mặt lấy lòng, muốn túm ống tay áo của hắn lại không dám, ánh mắt trông mong.

Tân Minh Tuyên vịn trán, hắn cũng không rõ hiện tại là tình huống gì.

Triệu Uyên mặc một chiếc áo dài màu xanh hơi cũ, thân hình cao lớn hơi nghiêng về phía trước, nhìn có chút đáng thương.

Diệp Thần Vũ nhìn một chút, thấy không có người nói chuyện với hắn, liền trực tiếp đi về phía Tân Minh Tuyên. Cánh tay nặng nề của hắn đặt trên vai Tân Minh Tuyên, cười nói: "Tân biên tu, không đi dạo cùng tẩu tẩu sao?"

Khi thiếu niên cười rộ lên, tươi sáng đến kinh người.

Tân Minh Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thường ngày là bộ dạng này, khi nào gặp hắn, cũng phải kề vai khoát tay một chút. Giống như làm như vậy mới có thể tỏ vẻ hai người thân thiết.

"Này, sao lại không nói lời nào?"

Tân Minh Tuyên nhớ tới những lời thê tử nói trước khi ra khỏi cửa, liền trả lời: "Nàng ở trong phủ qua lễ cùng mẫu thân."

Nơi này có quá nhiều người đi bộ, hiển nhiên không phải là một nơi tốt để nói chuyện.

"Đi, đi thuyền hoa... Bên trong có một vị ca nữ tuyệt mỹ..." Diệp Thần Vũ đang nói chuyện, cánh tay dùng lực, đẩy hắn đi về phía trước, còn không quên quay đầu lại gọi Triệu Uyên, "Đứng ngẩn người ra làm gì, nhanh lên, chúng ta cùng nhau đi qua đó."

Triệu Uyên môi mím chặt, cũng đi theo.

"Làm càn, người đọc sách sao có thể đi nơi đó?" Khuôn mặt trắng nõn của Tân Minh Tuyên đỏ bừng.

Diệp Thần Vũ nở nụ cười: "Tại sao không thể đi, gia hôm nay dẫn ngươi đi nhìn cảnh đời... Ở trong thuyền đều là người đọc sách."

Diệp Thần Vũ nói xong thì cười vang lên, hắn thật sự thích trêu chọc Tân Minh Tuyên. Người được trong nhà nuôi dưỡng tốt, sau đó khoa cử, ra làm quan, so với con cháu thế gia bọn họ, quả thực quá không giống nhau. Cổ hủ đến mức khiến người ta lúc nào cũng muốn trêu chọc.

Chờ mấy người đi vào khoang hoa, mới phát hiện, bên trong không có Cố Vọng Thư và Tân Hà.

Diệp Thần Vũ sửng sốt, mở miệng hỏi: "Có thấy Cố các lão hay không?"

"Sau khi đi ra ngoài thì không trở về." Thiếu khanh tả lĩnh của Đại Lý Tự nhấp một ngụm trà.

Ngược lại, người chèo thuyền nói một câu: "Hình như là đi về phía bên kia." Hắn chỉ vào một quán trà trên bờ.

Diệp Thần Vũ còn chưa nói gì, Tân Minh Tuyên đã dẫn đầu nhảy xuống thuyền, muội muội hắn còn đi theo Tứ thúc, nữ hài tử đi theo một ngoại nam, có chút không thỏa đáng.

"Ê, ê... Các ngươi chờ ta..." Nhìn bóng lưng của Tân Minh Tuyên và Triệu Uyên, Diệp Thần Vũ hô. Hắn đi về phía trước hai bước, lại quay đầu cười nói: "Các vị vui vẻ trước, bên này có một số việc phải đi xử lý, đi trước một bước." Nói xong, ném một nén bạc vào trong ngực thuyền gia, "Hầu hạ thật tốt."

Mọi người trong thuyền hoa đều chắp tay cười nói: "Làm việc quan trọng hơn."

Cố các lão hiện giờ thánh sủng rất thịnh, lại dựa lưng vào phủ Trấn Quốc tướng quân, vinh hoa phú quý, thêm hoa trên gấm. Đối với người như vậy, bất luận làm chuyện gì bọn họ đều không dám phản bác, hơn nữa đã cho đủ mặt mũi, tất nhiên là có thể giao hảo được một phần là một phần.

Trong phòng đơn của trà lâu, Cố Vọng Thư ngồi uống trà trên ghế bành.

Bên ngoài cửa sổ mở, tầm nhìn tuyệt đẹp.

Người thanh niên đặc biệt trầm mặc làm cho cả người lạnh lẽo buồn tẻ.

"Tứ thúc..." Tân Hà to gan kéo ống tay áo của hắn, nàng đi theo hắn cả đường. Mặc dù hắn không nói chuyện với nàng, cũng không mở miệng đuổi nàng đi.

"Tứ thúc, ta sai rồi."

Cố Vọng Thư cười cười, hỏi: "Nàng sai ở chỗ nào?"

Tân Hà nghẹn lại, nàng làm sao biết mình làm sai chỗ nào, chẳng qua là muốn lấy lòng hắn, nhận sai bừa mà thôi.

Tiểu cô nương mở to đôi mắt tròn trịa, đáng thương nhìn mình, cực kỳ giống mèo con bị vứt bỏ. Cố Vọng Thư trong lòng mềm nhũn, muốn ôm nàng vào trong ngực dỗ dành, lập tức lại nghĩ đến cảnh tượng nàng bị Triệu Uyên ôm, trong lòng lạnh xuống.

Tân Hà thấy Tứ thúc chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, đành cúi đầu tiếp tục uống trà, giống như không còn quan tâm đ ến vấn đề vừa rồi nữa... Nhưng thực tế không phải.

Nàng suy nghĩ một hồi, thăm dò trả lời: "Ta, ta không nên để Triệu Uyên ôm."

"Nàng biết rõ nhỉ." Người thanh niên nhanh chóng tiếp lời, ngữ khí lạnh nhạt.

Tân Hà nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, vòng qua cổ Cố Vọng Thư, "Tứ thúc, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ không bao giờ để Triệu..."

Nàng dừng một chút, "Trước khi chưa thành thân... Không bao giờ để Triệu Uyên ôm ta nữa."

Lời này vừa nói xong, Tân Hà rõ ràng cảm nhận được thân thể Tứ thúc cứng đờ. Nàng cho rằng hắn vẫn còn giận mình, cẩn thận nằm sấp trên vai hắn, không nói lời nào.

"Nàng vừa nói cái gì?" Cố Vọng Thư hai tay cầm eo nhỏ nhắn của tiểu cô nương, kéo nàng đến trước mắt.

"Ta sẽ không bao giờ để Triệu Uyên ôm ta nữa."

"Trước một câu." Giọng điệu của người thanh niên cực kỳ bình tĩnh.

"Ta biết sai..."

"Câu tiếp theo."

Tân Hà suy nghĩ một hồi, "Trước khi chưa thành thân..."

Ánh mắt Cố Vọng Thư đóng băng: "Câu này là có ý gì?"

"Nàng sắp gả cho hắn? Hay là nói sau này nàng sẽ gả hắn?"

Câu hỏi này... Tân Hà không lên tiếng, nàng thật sự không biết phải nói như thế nào. Kiếp trước, hai người đã đính hôn, nếu như không phải Tân gia đột nhiên gặp tai họa, nàng nhất định là phải gả cho Triệu Uyên.

Nhưng mà, kiếp này ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Tân gia có giẫm lên vết xe đổ hay không? Nàng có thể cùng Triệu Uyên đính hôn lần nữa hay không, hoặc là nói sẽ xuất hiện biến cố mới gì.

Sự trầm mặc của nàng trong mắt Cố Vọng Thư không khác gì ngầm thừa nhận.

Hắn bình tĩnh lại, buông nàng xuống, đứng dậy đi đến cửa sổ. Đáp án bất ngờ này, quả thực sắp phá hủy hắn.

Đứa nhỏ kia, thì ra trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Triệu Uyên.

"Nếu như, kêu nàng gả cho... Người khác, nàng có bằng lòng không?"

Tân Hà ngây người nhìn bóng lưng người thanh niên, Tứ thúc nói lời này là có ý gì, muốn gả cho người khác?

"Nhưng mà, ta có thể gả cho ai đây?"

Cố Vọng Thư quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương ngây thơ, nhắm mắt lại, nếu để cho nàng gả cho Triệu Uyên hoặc là người khác, từ nay về sau tâm tâm niệm niệm sẽ không còn là hắn nữa.

Việc như vậy... Làm sao hắn có thể cho phép điều đó xảy ra.

Tiếng gõ cửa "Cộc cộc cộc" truyền đến, bên ngoài có người nói: "Tứ thúc, người có ở bên trong không?"

Âm thanh của Tân Minh Tuyên truyền vào, ba người tìm trong trà lâu rất lâu, mới ở một góc hẻo lánh, nhìn thấy Vân Linh, Vân Đóa canh giữ cửa.

Tân Hà chạy bước nhỏ ra mở cửa, "Ca ca..."

Tân Minh Tuyên sải bước đi vào, xoa xoa tóc mái của muội muội.

Thời gian đã trễ, người đi bộ trên đường ít hơn, không khí lễ hội cũng gần kết thúc.

Mọi người ngồi xuống, uống qua một vòng trà, rồi ai nấy trở về.

Huynh muội hai người và Triệu Uyên ở cùng ngõ, tất nhiên là cùng nhau trở về.

"Có chuyện gì vậy? Cứ rầu rĩ không vui." Tân Minh Tuyên nhìn bạn tốt bên cạnh, hỏi.

Triệu Uyên cười cười, không nói gì.

Đến Triệu phủ, hắn đi chính phòng bái kiến phụ mẫu trước.

Chu thị còn chưa ngủ, thấy hắn tiến vào, thuận miệng hỏi: "Bên ngoài có vui không?"

Triệu Uyên gật đầu, ngồi trên trường kỷ bên cạnh.

Triệu Thượng Thư hỏi hắn văn bát cổ, nghe con trai trả lời không tệ, bèn nói: "Gần đến thời gian thi hương rồi, phải chịu khó hơn một chút."

Triệu Uyên gật đầu, vẫn không có ý muốn rời đi.

Chu thị nhìn phu quân một cái, dịu giọng hỏi hắn: "Uyên nhi, có chuyện gì muốn nói sao?"

"Mẫu thân." Triệu Uyên quỳ xuống hành đại lễ.

Chu thị hoảng sợ, vội vàng đỡ con trai dậy, kéo lên trường kỷ, hai mẹ con cùng nhau ngồi xuống, "Đây là làm sao vậy? Có việc cứ nói..."

"Con muốn cầu cưới Tân gia đại tiểu thư."

Triệu thượng thư nhíu mày: "Là con gái của Tân thị lang?"

Chu thị gật đầu nói: "Đúng, thiếp cũng thường gặp nàng ấy, tinh thông thi thư biết lễ nghĩa, thêu thùa cũng rất xuất sắc, một đứa nhỏ tốt hiếm thấy."

Triệu Uyên nghe mẫu thân nói những lời này, nhớ tới bộ dạng của tiểu cô nương, nhịn không được khóe miệng nhếch lên.

"Tân gia hiện tại quyền thế rất mạnh, không chỉ giao hảo với phủ trấn quốc tướng quân, hơn nữa Đại công tử còn thăng lên là biên tu của viện Hàn Lâm. Đây quả thực là một mối hôn nhân tốt."

"Chỉ là không biết, nhà bọn họ có đồng ý kết thân với chúng ta hay không?"

Nghe phu quân nói như vậy, Chu thị nở nụ cười: "Thiếp và Tần thị từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Chuyện hôn sự của con cái, cũng đã nói qua cùng nàng ấy. Nàng ấy thầm đồng ý gả Hà nhi đến nhà chúng ta."

"Vậy thì tốt." Triệu thượng thư cũng gật đầu.

"Mẫu thân, con muốn thời gian cưới sớm một chút..." Triệu Uyên nhớ tới ánh mắt Cố Vọng Thư, cắn răng nói.

Chu thị trách cứ hắn: "Làm càn, Hà nhi tuổi mụ mới mười bốn, cho dù nhà chúng ta đồng ý... Tần bá mẫu con cũng nhất định không đồng ý."

"Con gấp cái gì, tốt xấu gì cũng phải đợi đến khi nàng ấy cập kê."

"Mẫu thân..." Triệu Uyên quỳ trên mặt đất.

"Đứa nhỏ này, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Triệu thượng thư không nói gì, con trai cả luôn luôn hiểu chuyện, chưa bao giờ chủ động mở miệng đòi cái gì, đây là lần đầu tiên, có lẽ là cực kỳ thích cô nương kia.

Hắn xua tay cắt ngang câu hỏi của thê tử: "Con đã nghĩ kỹ chưa, nhất định phải cưới nàng ấy làm vợ?"

"Vâng." Ánh mắt Triệu Uyên nghiêm túc, quỳ xuống dập đầu. Hắn mỗi lần nhìn thấy Hà nhi, dường như đã quen biết từ kiếp trước, đối với nàng tràn ngập sự thương tiếc.

Khi ở một mình, hắn cũng suy nghĩ rất lâu đây là vì sao nhưng không có đáp án. Sau đó thì không nghĩ nữa, nghĩ không hiểu thì cứ cưới về nhà, cố gắng thương yêu là được.

Triệu thượng thư nhìn chăm chú vào con trai, có chút vui mừng. Thời gian thúc giục làm người ta già đi, bất tri bất giác, Uyên nhi nhà hắn cũng trưởng thành là nam nhi có trách nhiệm.

"Được, ngày mai ta bảo mẫu thân con tìm người mai mối đến Tân gia cầu hôn, chờ sau khi con cao trung cử nhân, thì cưới nàng ấy về."

"Phu quân..." Chu thị ngẩn ra.

Triệu Uyên lại rất vui mừng, lại "Bịch bịch" dập đầu hai cái, cam đoan nói: "Vâng, con trai nhất định cực khổ học hành, cao trung cử nhân."

Chu thị đi đỡ con trai quỳ trên mặt đất, lại nhìn phu quân của mình, thật không biết hai người này náo loạn cái gì.

Chờ Triệu Uyên trở về viện của mình, Chu thị hầu hạ phu quân rửa ráy, thấp giọng hỏi hắn: "Phu quân..."

Triệu Thượng Thư ngước mắt lên nhìn thê tử, cắt ngang lời nàng: "Nàng sinh ra con trai, chính mình cũng không hiểu sao? Nó không có tính cách nghĩ gì đó liền làm cái đó, đêm nay nó trịnh trọng nói ra như thế, nhất định là suy nghĩ rất lâu rồi."

"Uyên nhi nhớ thương cô nương kia như thế, chi bằng định trước, nó cũng có thể an tâm đọc sách."

Chu thị cảm thấy phu quân nói có lý, không lên tiếng nữa.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời quang đãng, hiu hiu gió nhẹ, thời tiết đẹp hiếm hoi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Chu thị ngồi kiệu nhỏ đến Trung Nghĩa Hầu Điền gia. Con dâu trưởng của Điền gia là Hồ Dĩnh cô biểu tỷ của nàng, hiện giờ còn là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân. Nàng muốn mời nàng ta đến Tân gia làm bà mối, như vậy mới có vẻ trịnh trọng.

Trong "Đức Huệ Uyển", Trương Tĩnh Điệp cùng mẹ chồng Tần thị cắt tỉa cành hoa hoa hồng, trên đầu nàng đeo trâm san hô Thất Bảo, rất sang trọng, đẹp mắt. Là do phu quân đêm qua từ bên ngoài trở về đặc biệt mang đến cho nàng, thông cảm cho sự vất vả của nàng khi làm bạn với mẫu thân.

Thành thân mấy tháng nay, hắn đối đãi với nàng vẫn rất săn sóc, thông phòng lại càng không có một người.

Lúc ban đầu khi làm mối, nàng còn ghét bỏ hắn là thứ tử, cũng may phụ thân vẫn luôn kiên trì, bằng không thật sự sẽ bỏ lỡ nhân duyên tốt này.

Hôm nay hiếm khi mát mẻ, Tần thị rất có hứng thú, một bên cắt tỉa cành hoa, một bên truyền thụ kinh nghiệm nuôi hoa của mình cho con dâu.

Hai người đang nói cười, bà già tiền viện vội vàng đi đây, thấy Tần thị thì cúi người hành lễ: "Đại thái thái, Đại phu nhân của Trung Nghĩa Hầu gia đến bái phỏng người, hiện giờ đang chờ ở cửa phủ."

"Trung Nghĩa Hầu gia?" Tần thị sửng sốt một chút, Đại phu nhân Hồ thị nàng đã gặp qua, dáng vẻ rất quý phái, đoan trang. Bởi vì con gái vào cung làm phi, nàng ta còn được phong cáo mệnh. Nhưng mà các nàng không thân thiết, cũng chỉ là có duyên gặp mặt mà thôi, nàng ta đến Tân gia để làm gì.

Mặc dù nghĩ thế, Tần thị vẫn chỉnh sửa quần áo, dẫn con dâu đi ra ngoài nghênh đón.

Hồ thị mặc áo dệt vàng, búi tóc kiểu Phao Gia Kế, đeo hoa quan hồ điệp vàng ròng khảm điền ngọc, dẫn theo một đám nha đầu, bà già, rất ung dung nhã nhặn. Nàng ta thấy Tần thị đến đây, cười nói: "Mạo muội đến thăm, xin đừng để bụng." Nói xong, bảo nha đầu đem lễ vật mang theo trình lên.

"Sao lại nói vậy? Xin mời vào." Tần thị bảo các nha đầu tiếp nhận hộp gấm, cười mời người tiến vào trong phủ.

Hai người nói chuyện đi về phía "Đức Huệ Uyển".