Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 56




Diệp Thần Vũ đứng ở bên cạnh, kinh ngạc không hề nhẹ, từ trước đến nay Nhị ca vẫn luôn lạnh lùng, rất hiếm khi cười, sao vừa gặp Tiểu cô nương này lại trở nên thân thiết như thế.

Cố Vọng Thư ôm nàng, dỗ nàng một lúc rồi mới rời khỏi Tân phủ.

Thực ra, không phải Tân Hà sợ hãi. Nàng có một tật xấu, đó là không muốn tiếp xúc với những người không quen biết. Vừa rồi là vì nàng thấy bên cạnh Tứ thúc có một vị thiếu niên, hắn mặc bạch lam sam trăng khuyết, dung mạo toát lên vẻ tươi sáng khó cưỡng.

Sau khi vào điện Kim Loan diện Thánh, Tân Minh Tuyên được ban xuất thân tiến sĩ hạng hai. Sau khi Tần thượng thư và Tân Đức Trạch bàn bạc, cuối cùng quyết định để hắn vào Hàn Lâm Viện. Bọn họ là nghĩ thế này, ở Hàn Lâm Viện ba năm, ra làm quan ngũ phẩm, lục phẩm của kinh thành là không phải bàn cãi. Hoặc nói, nếu có thể ở lại trong Viện, nắm chắc phần lớn vào Nội các.

Trải qua một cuộc thi của Hàn Lâm Viện, Tân Minh Tuyên trúng cử Thứ Cát Sĩ, yên ổn cuộc sống.

Ngày tháng trôi đi thật nhanh, mùa hè lại tới, bụng của Lý Hoạ Bình cũng lớn lên. Lưu Tân chẩn đoán nàng mang song bào thai, chỉ là đứa bé quá lớn, không dễ sinh, vì vậy hắn khuyên nàng nên đi bộ nhiều hơn, hoạt động cho phù hợp.

Tân Đức Trạch hạ triều trở về thì nghe thấy như vậy, gần đây, chuyện tốt cứ tới lần lượt. Hắn vô cùng cao hứng, chăm sóc Lý Hoạ Bình cẩn thận.

Từ sau khi Lý di nương bị Đại tiểu thư giáo huấn vì không tôn trọng chủ mẫu, Xuân Hồng bèn sống chết canh chừng Lý Hoạ Bình. Bất kể nàng ta muốn làm gì, nàng đều đi đằng sau, chỉ sợ nàng ta không cẩn thận lại gây ra chuyện gì đó.

Hôm nay, thời tiết có phần mát mẻ. Lý Hoạ Bình được Xuân Hồng, Tiểu Mạn dìu ra ngoài hoa viên tản bộ, bụng ngày càng lớn, nàng ta cũng ngày càng sợ hãi, sợ không sinh được hài tử.

Đi một hồi lâu, trên trán Lý Hoạ Bình ra rất nhiều mồ hôi mới để hai người dìu về ‘Lê Hương cư’. Nàng ta uống miếng trà, nằm ngủ trên giường La Hán.

Xuân Hồng dặn dò Tiểu Mạn trông coi trong phòng, sau đó nàng ta đi sắc thuốc cho Lý di nương.

Tiểu Mạn đáp ứng, ‘vâng’ một tiếng.

Một trận gió nhẹ xuyên qua khung cửa sổ vào phòng, vô cùng mát mẻ.

Lý Hoạ Bình tỉnh lại, trong phòng không có ai, bàn đầu giường để một chén thuốc Đông y nồng đậm. Nàng ta nghĩ là do Xuân Hồng đem vào, không hề kiêng dè mà uống cạn một hơi.

Chỉ lát sau, bụng nàng ta đau đớn dữ dội, thấy không ổn, nàng ta vội vàng hét to: “Người đâu, người đâu…..”

Xuân Hồng vừa sắc thuốc xong, nghe thấy giọng Lý di nương không bất thường, vội vàng chạy qua.

“Xuân Hồng, mau, đi mời Lưu đại phu.” Nàng ta vừa nói, mồ hôi chảy xuống như mưa.

Xuân Hồng hoảng sợ: “Tiểu Mạn, Tiểu Mạn…..”

Tiểu Mạn chạy từ ngoài vào, mồ hôi nhễ nhại, hổn hển nói: “Xuân Hồng tỷ tỷ, không phải tỷ bào nha đầu khác bảo ta đến hậu viện gặp tỷ sao? Sao ta tìm một vòng cũng không thấy tỷ.”

Đôi mi thanh tú của Xuân Hồng khẽ nhíu lại, nháy mắt hiểu được, nàng ta lớn tiếng nói: “Mau đi mời Lưu đại phu và Đại lão gia, nói rằng di nương không ổn rồi. Đúng rồi, tìm người mời Đại phu nhân đến.”

“Vâng, vâng, ta đi ngay bây giờ.” Tiểu Mạn thấy sắc mắt Lý di nương trắng bệch cũng hiểu mọi chuyện không bình thường, doạ nàng ta xoay người chạy ra ngoài.

“Di nương, người nằm xuống trước đã……” Xuân Hồng đỡ nàng ta dậy, nói tiếp: “Nói cho nô tỳ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Hoạ Bình đau đến môi cũng run rẩy: “….Ta vừa uống xong một bát thuốc….tưởng là ngươi để đây…..” Còn chưa dứt lời, nàng ta đã lâm vào hôn mê.

Khi Lưu Tân xách hòm thuốc đến, nàng ta đã ra máu.

Tân Đức Trạch và Tần thị cũng vội vã chạy đến, hắn nhìn thấy Lý di nương nằm trong vũng máu, ánh mắt cũng đỏ lên: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lý di nương uống nhầm một lượng lớn thuốc hoạt huyết, tiêu ứ, nên không giữ được đứa nhỏ. Tuy nhiên, người lớn không sao, chốc nữa sẽ tỉnh lại.” Lưu đại phu vội châm cứu, quay đầu nói một câu.

Nha đầu, bà tử của ‘Lê Hương Cư’ cũng chạy tới chạy lui bưng nước ấm, đưa kéo. Ai nấy đều kinh hồn bạt vía, Lý di nương chảy nhiều máu như vậy, còn có thể sống được không đây?

“Sao lại có loại thuốc như vậy? Bình thường ai phụ trách đun thuốc?” Tần thị lên tiếng hỏi.

Xuân Hồng quỳ xuống: “Là nô tỳ phụ trách sắc thuốc, nhưng thuốc di nương vừa uống không phải do nô tỳ sắc, nô tỳ sắc thuốc bưng vào thì di nương đã uống xong bát thuốc kia rồi.”

“Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?” Tần thị choáng váng.

Tân Đức Trạch tức giận, Tần thị lại đè tay hắn, khuyên ngăn: “Đợi Lý di nương tỉnh lại rồi hỏi kỹ càng hơn, e là nàng biết rõ hơn một chút.”

Vất vả đến tận nửa đêm, Lý Hoạ Bình mới tỉnh lại. Lưu đại phu hít sâu một hơi, lắc đầu rồi đi xuống kê đơn thuốc.

Tân Đức Trạch và Tần thị cùng nhau đi đến gian tây. Hắn cầm tay Lý Hoạ Bình, nhẹ giọng an ủi: “Không sao rồi, tất cả đều đã qua rồi.”

“Con đâu…. Con đâu…. Có phải con mất rồi hay không.” Hai tay Lý Hoạ Bình ôm lấy bụng mình, gào khóc.

Mắt Tân Đức Trạch cũng đỏ hoe, một lúc sau, hắn mới thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết…..” Lý Hoạ Bình nước mắt giàn giụa: “Nô gia chỉ uống hết một bát thuốc.”

Tần thị đưa mắt nhìn mấy nha đầu trong phòng, cho người đưa bọn họ ra ngoài, đến gian đông thẩm vấn từng người một. Lời nói của Xuân Hồng và Tiểu Mạn hoàn toàn khớp nhau, ánh mắt của bọn họ cũng rất thẳng thắn, không giống như nói dối.

Lúc này, có người báo Tân lão thái thái tới.

Tuấn mi của Tân Đức Trạch hơi nhăn lại, cùng Tần thị đi ra viện nghênh đón.

Tân lão thái thái hỏi qua loa mấy câu, đáy lòng còn có tâm tư, bà quay đầu nói với Trương bà bà: “Đưa Xuân Hồng và Tiểu Mạn về ‘Niệm Từ Uyển’. Để Ánh Nguyệt tạm thời ở lại, xử lý chuyện bên phía di nương.” Ánh Nguyệt là nhị đẳng nha hoàn của Tân lão thái thái, bình thường làm việc vô cùng cẩn thận, nàng ta khuất thân hành lễ, tuân mệnh.

Trương bà bà đáp lại một tiếng, đưa hai người đi.

“Chuyện này các người đừng xen vào, để ta xử lý. Lão Đại về ‘Lăng Nhã Các’ nghỉ ngơi đi, ngày mai vào trượng triều sớm mới là quan trọng nhất.”

Tân Đức Trạch vừa muốn mở miệng, Tân lão thái thái lại nói thêm: “Tiền đồ của Tuyên nhi đang rộng mở, đừng để mấy chuyện dơ bẩn này truyền ra ngoài… làm ảnh hưởng đến hắn.”

Tân Đức Trạch ngừng lại, không nói thêm, xoay người rời đi.

Sự tình đã trôi qua vài ngày mới đến tai Tân Hà, nàng cố ý đến ‘Đức Huệ Uyển’ thăm mẫu thân. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần thị bèn biết chuyện này không động chạm đến nàng.

Kiếp trước, tổ mẫu cũng không hề nhúng tay vào chuyện  này….Dưới lời lẽ vu oan của Lý Hoạ Bình mà mẫu thân phải chịu oan ức.

Sau này, Tân Hà nghe nói Lý thị vô tình làm điều sai trái, bị tổ mẫu giáo huấn nghiêm khắc một trận, cấm túc trong ‘Vọng Nguyệt Các’ nửa năm.

Hai nhi tử của nàng ta cũng bị Tân lão thái thái phái bà tử đi theo dạy bảo…..

Nhị thúc Tân Đức Dục là một người thông minh sắc sảo, sao hắn có thể không đoán ra chuyện này, nhưng lại cố tình không mở miệng.

Năm khó giữ, thời dễ đi.

Hồ nước trong hậu hoa viên của Tân phủ lại lần nước vào thời hoa sen nở, mùa hè đến rồi.

Tân Hà vừa mới ngủ trưa dậy, được Vân Đoá hầu hạ chải đầu, nàng trong gương đã bớt đi nét mập mạp của trẻ con, dung mạo dịu dàng, đã là bộ dáng của một thiếu nữ rồi. Qua ngày hôm sau, nàng đã mười ba tuổi, tuổi mụ mười bốn rồi.

Trong bảy năm này, Tứ thúc cũng không hề nhàn rỗi, đậu trạng nguyên, trên điện Kim Loan được khâm điểm là thám hoa lang, trực tiếp tiến vào Hàn Lâm Viện, sau đó dưới sự giúp đỡ của Diệp gia, tiến vào Nội các.

Đại ca Tân Minh Tuyên ở Hàn Lâm Viện ba năm cũng như ý nguyện được lưu lại.

Từ sau khi Lý Hoạ Bình sinh non, cũng không mang thai thêm nữa, nàng ta vẫn như trước, vẫn thầm bất mãn với mẫu thân, nhưng không còn nhuệ khí như trước nữa.

Phụ thân nạp thêm Vương di nương mới, là người Dương Châu, cầm kỳ thi hoạ không gì là không thông, con người lại dịu dàng. Phụ thân quả thực có mới nới cũ, cũng không quan tâm đ ến Lý di nương nữa.

Bởi vì có liên quan đến nhi tử, địa vị của Tôn di nương trong nhà cũng không tồi. Nàng là thân mẫu của Đại thiếu gia nên bọn hạ nhân trong phủ cũng kính trọng vài phần. Mỗi ngày nàng đều đến phòng Tần thị ngồi, cười nói vui vẻ, nói nói cười cười, ngày tháng trôi đi vô cùng vui vẻ, sảng khoái.

Bây giờ Lý thị thường xuyên bị tổ mẫu gọi đi chép kinh Phật, vừa đi là hết cả ngày trời. Con người cũng trở nên an phận thủ thường, chí ít trước mặt mẫu thân cũng cung kính lễ độ. Chất nữ Nghiên Nhi của nàng ta năm trước đã gả cho người, là thứ tử của Đại lý tự Tả Tự Phó, cũng coi như là môn đăng hộ đối.

Năm nay Đại ca đã tròn mười chín tuổi, đính hôn với trưởng nữ nhà Công bộ hữu thị lang, nói lý ra hai người cũng mới gặp một hai lần, nhưng cũng vừa ý nhau. Xem ý tứ của mẫu thân, ước chừng cuối năm sẽ thành hôn.

“Tiểu thư, kiện bối tử xanh lá mạ có hoa văn ngọc châu này là Tứ gia tự mình đưa đến vào sinh thần năm ngoái của người, năm trước mặc vào có hơi rộng, năm nay có khi lại vừa.” Vân Đoá đập tan suy nghĩ của nàng, nói.

Tân Hà cúi đầu nhìn thoáng qua: “Đúng vậy, chất liệu này là Vân cẩm hiếm có, là danh tác của Tứ thúc.”

“Đó là Tứ gia thương tiểu thư.”

Vân Linh vừa cắt trái cây rồi bưng vào, cười nói.

“Năm nay, không biết Tứ gia sẽ tặng cái gì đến?” Vân Đoá chải thuỳ quải kế cho nàng, đính thêm hoa châu màu phấn. Mấy năm nay, tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, làn da được nuôi dưỡng cũng trắng nõn như ngọc. Tứ gia thấy món gì tốt đều phái người đưa đến một phần, đến cả hương chi cho mặt lấy được từ trong cung cũng vội vàng cho người gửi đến.

“Đến mai chẳng phải là biết rồi sao.” Tân Hà cười cười, không nói nữa. Tứ thúc lớn hơn nàng tám tuổi, nay đã hai mươi mốt. Không biết vì sao cứ chậm chạp không chịu thành thân. Người vừa có sắc lại có bản lĩnh, nữ tử chú ý hắn không phải một trăm thì cũng là tám mươi. Nghe nói, có cô nương còn mời bà mối trực tiếp đến phủ tướng quân cầu hôn….nhưng không biết vì sao đều bị cự tuyệt.

Không biết người vĩ đại giống Cố Vọng Thư sẽ lấy nữ tử như thế nào? Hắn đối tốt với nàng như vậy, nàng cũng mong hắn được hạnh phúc.

“Đại tiểu thư, phu nhân mời người đến ‘Đức Huệ Uyển’ một chuyến.” Thái Phong vừa nói vừa đi từ ngoài vào.

Tân Hà đồng ý đứng dậy, đi theo nàng, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nô tỳ cũng không rõ, nói chung là chuyện tốt….” Thái Phong che miệng cười.