Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 55




Ăn uống ngủ nghỉ để ở trong phòng nhỏ, chín ngày sau, Tân Minh Tuyên sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi trường thi. Sau khi trở về Tân phủ, hắn miễn cưỡng đứng trước cổng phủ nói mấy câu với mọi người, bái lạy phụ mẫu rồi mau chóng trở về ‘Mặc Trúc Hiên’.

Tôn bà bà thấy mặt một mặt đầy cát bụi đi vào, liếc mắt ra hiệu cho nha đầu bưng nước nóng lên, gọi thư đồng, sai vặt bên cạnh Đại thiếu gia đến hầu hạ hắn tắm rửa.

Xong xuôi hết thảy, Tân Minh Tuyên thay một bộ y phục sạch sẽ, ăn một bát cháo tổ yến, rồi mới đi đến ‘Lăng Nhã Các’. Quả nhiên phụ thân, mẫu thân và Nhị thúc đều đang chờ ở đây.

Tân Hà đang ngồi trong thư phòng của phụ thân ăn điểm tâm, nghe gã sai vặt báo Đại thiếu gia vừa tới vội lấy lại tinh thần đi đến cửa nhìn trộm. Đại ca mặc một kiện trực chuế màu đỏ tươi, bên hông đeo một miếng ngọc bội, dáng người thon dài, thập phần anh tuấn.

“Bái kiến phụ thân, mẫu thân, Nhị thúc, Nhị thẩm….” Tân Minh Tuyên quỳ xuống hành lễ.

Tân Đức Dục tiến lên, đỡ hắn đứng dậy: “Đứa trẻ ngoan, vất vả cho con rồi.”

Tân Đức Trạch thấy nhi tử mình tiều tuỵ, vội phân phó sai vặt dâng trà lên. Đợi hắn ngồi xuống ghế bành mới hỏi về cuộc thi.

Tân Minh Tuyên nói khái quát một chút, sau đó viết lại văn chương sách luận của mình cho hắn xem.

“…..Thực ra rất đúng trọng tâm.” Tân Đức Trạch nhìn một hồi, cũng không dám chắc có đi vào trung bảng được hay không. Hắn quyết định tìm Lý tiên sinh của Hàn Lâm Viện ở trong phủ xem qua.

“Không tồi, viết vừa có lý lại có cơ sở, văn chương cũng ổn. Trong vòng bảng tám mươi không vấn đề gì.” Lý tiên sinh vuốt chòm râu bạch phếch rồi nói.

Có thể vào danh sách tám mươi người, nhất định sẽ được vào điện Kim Loan diện kiến Thánh thượng, cơ bản sẽ thành tiến sĩ, điều này không tồi. Hai huynh đệ Tân Đức Trạch vừa nghe xong, cũng an tâm đi nhiều. Khi Tân lão thái gia còn sống vẫn thường dạy bọn họ, điều quan trọng nhất của dòng dõi thư hương chính là xuất thân tiến sĩ. Nếu ba đời vẫn không có được một tiến sĩ, vậy tình cái nhà này coi như xong.

Tới ngày yết bảng, Tân Đức Trạch cố tình nghỉ ở nhà, phái gã sai vặt đắc lực nhất trong phủ đi ra ngoài thám thính, mọi người đều tề tựu ở ‘Niệm Từ Uyển’ để chờ tin tức. 

Gần đến trưa, tên sai vặt chạy về, thở gấp: “Đại lão gia…..Đại lão gia….”

“Mau nói đi.” Tân Đức Dục nóng nảy.

“Đại thiếu gia đứng thứ…..năm mươi chín.”

Cả chính phòng đang yên ắng bỗng bùng nổ, Đại thiếu gia lên bảng rồi.

Tân Minh Tuyên cũng bất ngờ, hắn vốn nghĩ mình sẽ không đậu, dù sao bài văn sách luận kia cũng không được tốt….Sững sờ rồi lại kinh ngạc, vừa phản ứng lại đã quỳ xuống bái lại Tân Đức Trạch và Tần thị, sau đó đến bái Tân lão thái thái.

Tân Đức Trạch mỉm cười nhìn thứ Trưởng tử của mình, vẻ mặt đầy tự hào.

“Thưởng…..” Tân Đức Dục nói với tên sai vặt vừa đi thám thính. Trong lúc nói chuyện đã bắt tay vào chuẩn bị yến tiệc, tin tức này chắc rằng sẽ nhanh chóng được truyền đi, lúc đó, người đến chúc mừng Tân phủ nhiều vô kể.

“Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.” Tân lão thái thái tự mình đỡ tôn tử đứng dậy, đến lúc này, bà mới thực sự coi trọng Tân Minh Tuyên.

“Trương bà bà, mau truyền lệnh, bất kể là nha đầu, nô tài, hay là bà tử, sai vặt trong phủ đều được thưởng. Mỗi người được hai trăm đồng, một cân thịt lợn, khen thưởng vì bọn họ có công hầu hạ Đại thiếu gia.” Tân lão thái thái vui mừng khôn xiết, tự mình dẫn tôn tử vào từ đường. 

Trương bà bà nhận lệnh, vui vẻ đi xuống.

Lý thị nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tần thị, tâm tư lại động đậy. Nếu chất nữ Nghiên nhi của nàng ta có thể qua đây thì tốt quá.

Nghĩ đến đây, nàng ta đi qua kéo tay Tần thị, tươi cười khen tặng.

Tân Hà đứng ở một bên, tâm tư phức tạp lại xúc động. Kiếp này, bởi vì nàng sống lại, có rất nhiều chuyện đã thay đổi….Đại ca không hề chạy đi học võ mà chuyên tâm đi học ở học đường….Nhị thẩm không nhúng tay vào chuyện của Đại phòng…..Xem như sinh mệnh của Đại ca đã được sửa rồi….

Chỉ lát sau, quan báo cũng đã phi ngựa đến đây, Tân Đức Trạch tự mình thưởng tiền. Hắn còn chưa kịp ngồi xuống thì phụ thân của Tần thị là Lễ bộ Thượng thư Tần Trung đã dẫn hai nhi tử đến đây. Cuộc thi năm nay ông là một trong những chủ khảo quan trọng nhất, tin tức ngoại tôn trúng bảng ông cũng là người biết sớm nhất, đương nhiên phải qua đây chúc mừng.

Tân Đức Trạch đi lên, đón người đến ‘Lăng Nhã Các’.

Phụ mẫu của Triệu Uyên cũng đến đây chúc mừng, còn có cả Viện sử Tiền đại nhân sống cùng hẻm, nhà trượng phu của Tân Ngọc Trân, đồng liêu của Tân Đức Trạch, thậm chí cả bạn làm ăn của Tân Đức Dục cũng đến không ngớt…. Mọi người thấy Tân Minh Tuyên cao ráo đứng đắn lại anh tuấn, mới mười bốn tuổi đã thi cao trung, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.

Tin tức lan đi rất nhanh, khi lọt đến phủ Trấn quốc tướng quân, Cố Vọng Thư đang dùng cơm trưa ở ‘Hợp Hoan Đường’. Hắn suy nghĩ một lúc.

Quay đầy gọi dặn Hổ Tử: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Tân phủ.”

Hổ Tử đáp lời, đi xuống chuẩn bị xe ngựa, ấn tượng của hắn với Đại thiếu gia Tân phủ khá tốt.

Khi hai người chuẩn bị xuất phủ lại đụng phải Trưởng tử Diệp Thần Vũ của Diệp tam tướng quân, hắn hiện đang theo học ở Quốc Tử Giám, hôm nay nghe nói thi hội yết bảng thì đặc biệt xin nghỉ để đi xem: “Nhị ca, huynh định đi đâu vậy?”

Dung mạo Diệp Thần Vũ giống với Điền thị, dáng người cao lớn, mày kiến đen tuyền, mắt phượng, quả thực là dung mạo rạng ngời.

Bởi vì Cố Vọng Thư đến, thứ tự của Diệp gia cũng bị xếp lại, ngoại trừ Trưởng tử Diệp Thần Mân của Diệp Cẩn Văn thì hắn là lão Nhị, cho nên Diệp Thần Vũ gọi hắn là Nhị ca.

“Đi gặp chất tử, hôm nay hắn đi đậu cao trung, ta đến chúc mừng.”

“Chất tử?” Diệp Thần Vũ nhíu mày.

“Đại thiếu gia Tân gia Tân Minh Tuyên….”

“Là người ít tuổi nhất trên bảng sao?” Diệp Thần Vũ cười nói: “Nhị ca, đưa ta theo với. Ta rất muốn gặp hắn.”

Cố Vọng Thư hơi ngẩn ra rồi gật đầu.

Mất khoảng nửa canh giờ để ba người đi đến Tân phủ. Tân Minh Tuyên đang đứng trước cổng nghênh đón tân khách với phụ thân, thấy Cố Vọng Thư tiến vào thì lập tức đi đến, ôm quyền hành lễ: “Tứ thúc.”

Diệp Thần Vũ đứng ở bên cạnh, hai mắt âm thầm đánh giá, gật đầu, người này rất biết lễ nghi.

Cố Vọng Thư nói: “Nghe nói ngươi trúng bảng, ta muốn đến chúc mừng.” Nói xong, lại giới thiệu với hai người: “Đây là Trưởng tử của Tam cữu ta, Diệp Thần Vũ.”

Tân Minh Tuyên mỉm cười, chắp tay hành lễ: “Tân Minh Tuyên.” Khi cười lên, lúm đồng tiền bên má trái ẩn hiện khiến hắn càng trở nên ấm áp.

Diệp Thần Vũ hơi ngạc nhiên, cũng cười rồi chắp tay.

Triệu Uyên cũng bước từ sau tới, người trẻ tuổi tụ lại một chỗ, gia thế cũng tương đương, càng dễ nói chuyện.

Cố Vọng Thư thì bị Tân Đức Trạch mời đến phòng khách nhập tiệc.

Tân Hà với Tần thị đang ở hậu viện tiếp đãi nữ khách, Tân lão thái thái rất hiếm khi nhập tiệc. Lý thị dấu giếm mục đích trong lòng, gương mặt cũng tươi cười mà bận trước bận sau.

Náo nhiệt cả một ngày, cuối cùng cũng qua đi. Thời khắc cuối cùng mà Tân Hà nhìn thấy Tứ thúc là khi Đại ca sai nô tài đến gọi nàng, nói rằng Đại thiếu gia cho mời.

Cố Vọng Thư thấy Tiểu cô nương sợ hãi đứng cách đó không xa, tuấn mi của hắn khẽ nhíu lại, bước qua đó, bế nàng lên. Sao mới mấy tháng không gặp mà đã trở nên xa lạ như vậy.

“Tứ thúc.” Tiểu cô nương mềm mại ôm lấy cổ hắn.