Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 53




Khi Tân Hà đến ‘Đức Huệ Uyển’, Tần thi còn đang may y phục cho nữ nhi. Áo cẩm bách điệp vờn hoa thêu chỉ vàng, váy xếp màu lam nhạt….Phú quý thanh nhã, vô cùng đẹp mắt. Đặc biệt là hồ điệp trên gấm Vân Nam, sống động như thật.

“Mẫu thân.” Vừa vào phòng, nàng đã nhào vào lồ ng ngực của Tần thị, lại bị nhũ mẫu Hứa thị một phen giữ lại: “Tiểu thư, cẩn thận chút.”

“Mẫu thân, đây là y phục người làm cho con sao?”

“Đúng vậy, qua đây thử xem, xem có hợp không?” Tần thị thêu xong mũi kim cuối cùng, vẫy tay gọi nữ nhi qua. Mùng một Tết hàng năm, nàng đều làm cho nữ nhi một bộ y phục mới. Giống với các bậc phụ mẫu trong thiên hạ, cầu nguyện cho hài tử trong năm mới, chào cũ đón mới, vạn sự như ý.

Tân hà được mẫu thân chăm sóc mặc y phục mới, xoay nhẹ hai vòng, đỏm dáng hỏi thăm: “Có phải rất đẹp không ạ?”

Nha đầu trong phòng đều che miệng cười.

“Rất đẹp.” Tần thị xoa trán nữ nhi: “Hà nhi mặc vào rất vừa vặn, không rộng không chật.”

Hứa thị cũng khen ngợi nói: “Tay nghề của cô nương thật tốt.”

Mấy người đang nói chuyện thì đại nha đầu Thái Phong bưng chén thuốc vừa sắc xong vào, Tần thị không nói chuyện, một hơi uống hết chén thuốc.

Đêm ba mươi, người của Đại phòng và Nhị phòng đều quây quần lại với nhau, đi đến ‘Niệm Từ Uyển’. Tân lão phu nhân đeo một tràng hạt nâu sẫm đã hơi cũ, mặc thêm đoạn bối lộc thọ hỉ, tinh thần rất tốt. Bà ôm Tân Hà một lúc lâu, còn cho một cái hồng bao lớn. 

Sắc mặt Lý thị tối sầm lại cũng đây Đại nhi tử Tân Minh Dương qua đó.

Tân lão thái thái đã lâu không gặp tôn tử nên đều phát cho mỗi người một cái hồng bao, chỉ là không lớn như Đích tôn nữ mà thôi.

Một bữa cơm cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.

Ăn xong, mọi người đều ở lại chỗ Tân lão thái thái đón giao thừa, Trương bà bà sai sử nha đầu kê thêm mấy chậu than, hoa quả và đồ ăn vặt cũng được bày ra.

Tân Hà không chịu được, sau nửa đêm, đã ngủ thiếp đi được mẫu thân bế về.

Ngày đầu tiên của năm mới, tiếng phái đinh tai nhức óc, ngay sau đó là tiếng pháo dây vang rền trời.

Tân lão thái thái đứng dậy sai người mở từ đường, dẫn mọi người đi vào tế tổ. Thấy đã bình minh, cùng nhau ăn một bữa sáng đơn giản xong thì mới tản ra.

Tân Hà ngáp dài trở về ‘Liên Uyển’, rửa mặt chải đầu qua loa rồi gục xuống ngủ. Thức một đêm, đúng là quá mệt mỏi.

Bên ngoài tiếng pháo nổ ‘bùm bùm’ không ngớt, mùi thuốc cũng ngập tràn kinh thành.

Vừa qua giờ thìn, Vân Đoá Vân Linh đã đi vào xốc chăn của nàng lên,  nói nàng phải rời giường đi chúc tết.

Tân Hà mơ mơ màng màng được các nàng mặc quần áo, trang điểm, nàng cũng nhân đó mà gật gà gật gù.

“Đúng rồi, trong viện chúng ta, thưởng cho mỗi người một trăm đồng lớn, một phần hoa quả điểm tâm. Giữ lại mấy người trách nhiệm là được, còn lại đều cho nghỉ một ngày, muốn về thăm nhà và phụ mẫu thì cũng đừng cản lại.”

Vân Đoá cười nói: “Tiểu thư, biết rồi ạ.”

Tân Hà xốc lại tinh thần lấy hai chiếc trâm vàng dáng hoa sen từ trong hộp trang sức, đưa cho Vân Đoá và Vân Linh rồi nói: “Đây là lễ vật đầu năm cho các ngươi, cầm lấy đi.”

Hai người quỳ xuống hành lễ: “Đa tạ Đại tiểu thư.”

Tân Hà phất tay để hai người đứng lên, chú ý đánh giá mình qua gương, mắt hơi giật, hai đoá hoa lụa trên búi tóc….màu cũng đỏ thắm quá đi. Có cần thiết phải hợp tình hợp cảnh thế không…..

Chủ tớ ba người họ đi đến ‘Từ Niệm Uyển’ để lạy Tân lão thái thái trước.

Toàn bộ đại viện Tân phủ đều treo đèn lồ ng đỏ chói, vô cùng vui mắt.

Tân lão thái thái thấy Tiểu cô nương cười híp mắt, ăn vận cũng thích mắt bèn phá lệ thưởng thêm cho nàng một cái hồng bao nữa.

Tân Hà cầm hà bao nặng trịch của mình vui vẻ đi đến Đại phòng. Từ trước đến nay Tần thị luôn yêu thương nữ nhi, đương nhiên cũng cho một hồng bao lớn.

Một lát sau, Tân Minh Tuyên cũng đến chúc tết. Tần thị cũng cho hắn một phong bao như lẽ thường. Nàng nhìn hai huynh muội cười tít mắt đi ra khỏi chính phòng, quay đầu lại nói với nhũ mẫu: “Tình cảm của hai đứa bé này thật tốt.”

“……Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan, người cũng đừng âu sầu, ngày tươi đẹp của người còn ở tương lai nữa.” Hứa thị nói, sau đó dặn dò Thái Phong, Thái Nguyệt đem bạc thưởng, điểm tâm phát cho chúng nha đầu, bà tử.

Tân Minh Tuyên bế muội muội đi đến Nhị phòng, hắn rất ít khi đi đến ‘Vọng Nguyệt Các’, bây giờ có danh cử nhân bên mình, Lý thị cũng không dám thờ ơ với hắn, vội vàng phân phó đám nha đầu châm trà, dâng điểm tâm, alji tự mình lấy hồng bao ra.

Tân Hà rất thích tiểu đệ đệ Tân Minh Dương một tuổi của mình, chơi đùa với cậu bé một lúc rồi mới theo đại ca rời đi.

Hôm nay là mùng một đầu năm, cũng có không ít người đến phủ chúc tết, có đồng liêu ngày xưa của Tân lão thái gia cũng có hảo hữu của Tân Đức Trạch.

Tân Đức Trạch gọi Nhị đệ đến, hai người cùng bày tiệc rượu ở ‘Lăng Nhã các’, mọi người cùng nhau trò chuyện uống rượu.

“Hà nhi….”

Tại một đoạn hành lang khúc khuỷu ở tiền viện, Tân Hà đang ngẩng đầu nói chuyện cùng với Tân Minh Tuyên, nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại theo bản năng bèn thấy Cố Vọng Thư và sai vặt đang đi về phía nàng.

Nàng ‘A’ một tiếng, sau đó quay người chạy về phía hắn.

Cố Vọng Thư thấy nàng chạy rất nhanh thì bị doạ hơi ngừng lại, sau đó sải rộng bước đi, đón lấy bé con nhào vào lòng.

“Tứ thúc.” Tân Hà ôm cổ hắn làm nũng: “Ta rất nhớ người.”

Nỗi nhớ nhung da diết của đứa trẻ này đã sưởi ấm trái tim của chàng thiếu niên rồi, hắn ôm nàng vào lòng thật chặt, nói không nên lời.

Lúc này, Tân Minh Tuyên cũng đã đi tới, chắp tay hành lễ cười nói: “Tứ thúc, năm mới vui vẻ.” Hắn nhìn hộp gấm trong tay gã sai vặt liền biết Cố Vọng Thư cũng đến Tân phủ chúc Tết.

“Năm mới vui vẻ, ta là đến chúc Tết Đại ca với Nhị ca.”

Tân Minh Tuyên cũng biết đại khái về quan hệ giữa hắn và Tân gia bèn cười nói: “Được, để ta đi báo với phụ thân, Tứ thúc đến phòng khách chờ một lát.”

Cố Vọng Thư phất tay, bế Tiểu cô nương đến phòng khách.

Trên đường đi, Tân Hà hỏi khẽ với hắn: “Tứ thúc, Diệp gia đối xử với người có tốt không?”

“….Tốt.” Thiếu niên không nói nhiều lời, nhưng khi nàng quay sang nói chuyện với mình lại nhanh chóng đưa tay bảo vệ nàng.

“Hôm nay ta được rất nhiều hồng bao…. Tứ thúc, đều để cho người dùng nhé.” Giọng nói của Tiểu cô nương mềm mại, gương mặt biểu lộ thân thiết cùng tin tưởng.

“…….Hà nhi ngoan, Tứ thúc có tiền rồi.”

Cố Vọng Thư đột nhiên quay đầu đi, giọng nói có chút khàn.

Một lát sau, hai huynh đệ Tân Đức Trạch cũng tươi cười tiến vào phòng khách, không ngờ rằng Cố Vọng Thư sẽ đến Tân gia chúc tết, làm sao bọn họ có thể bỏ qua thiện chí như vậy.

“Tứ đệ, mau ngồi mau ngồi…..Ta lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị rượu thịt, huynh đệ chúng ta phải uống với nhau một chén.”

Cố Vọng Thư thản nhiên nói: “Chốc nữa ta còn phải về Diệp gia, rượu thì miễn đi, chủ yếu đến đây là để chúc Tết Đại ca và Nhị ca.” Nói xong bèn để Hổ Tử trình lễ vật lên.

Tân Đức Dục cười rồi nhận lấy, để hạ nhân rót trà, mấy người lại ngồi xuống nói chuyện.

Cố Vọng Thư ngồi trên ghế bành, phong thái rõ ràng đã không giống lúc xưa, tuy rằng vẫn trầm tĩnh nội liễm, nhưng không dám xem thường. Dù sao bây giờ hắn cũng là ngoại tôn ruột thịt của phủ Trấn quốc tướng quân.

Bình thường con người là mẫn cảm nhất, đối với gia tộc có thế lực lớn mạnh hoặc đối thủ, sẽ phục tùng hoặc kính sợ theo bản năng. Cho dù trước đó có là người thấp kém, đê hèn.

Thấy đã đến trưa, Cố Vọng Thư cũng không ở lại dùng bữa, hắn buồng Tiểu cô nương trong lồ ng ngực xuống, xoay người rời đi. Ánh dương chiếu xuống khiến bóng dáng hắn kéo dài, một thân một mình, vô cùng đơn độc.

Tân Hà đi lên hai bước rồi lại ngừng lại, không hiểu sao trong lòng nàng vô cùng khó chịu. 

“Chủ tử, không phải người rất ghét Đại lão gia và Nhị lão gia sao? Vì sao vẫn quay về Tân phủ chúc Tết?” Hổ Tử theo sau lưng Cố Vọng Thư, không hiểu nên hỏi.

Thiếu niên quay đầu nhìn thoáng qua Tân Hà đang đứng ngẩn người tại chỗ, không trả lời.