Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 52




Hai mươi ba tháng Chạp, tục lệ gọi là Tiểu Niên. Từ ngày này trở đi, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị những đồ dùng cho năm mới rồi. Tần thị cũng không ngoại lệ, từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, căn dặn đám nha đầu bà tử quét tước tẩy rửa từng ngóc ngách trong phủ một lượt.

Tân Hàn ăn sáng xong bèn đi sang bên chỗ Tần thị. Lâm Tĩnh sư phụ nhân lễ tết nên cũng cáo biệt về nhà, nên bây giờ nàng cũng không cần phải ngày ngày đến ‘Phương Phỉ Các’ luyện nữ công nữa, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.

Trong phòng đốt lò sưởi, vừa vào gian tây đã thấy một luồng nhiệt ấm áp phả đến, vô cùng dễ chịu.

Tần thị đang bận rộn kiểm kê các khoản cuối năm, cùng với phí chi tiêu hàng ngày của các viện, đám nha đầu bà tử có máu mặt cũng tụ lại ở nơi này, nàng gảy bàn tính, thong dong mà sắp xếp những chuyện liên quan đến đón năm mới.

Đại nha đầu Thải Nguyệt thấy Đại tiểu thư đến đây thì vội bưng điểm tâm và trà lên, để nàng tuỳ ý ngồi xuống.

Tân Hà ngồi một lúc thì thấy nhàm chán vô cùng bèn trượt khỏi ghế bành, ra ngoài tản bộ. Đột nhiên Tứ thúc rời đi, nàng vẫn luôn cảm thấy vắng vẻ. Hôm nay trước khi xuất môn nàng vẫn còn căn dặn tiểu nha đầu đến ‘Thanh Đình Cư’ tặng điểm tâm….. Lời nói được một nửa mới nhớ ra người đã rời đi rồi.

Nàng vừa mới ra khỏi ‘Đức Huệ Uyển’ đã chạm mặt Triệu Uyên đang dẫn một đám hộ vệ và sai vặt đi ra ngoài.

Hắn giương mắt nhìn nàng, đứng tại chỗ mỉm cười chờ nàng đi qua.

Tân Hà thấy gã sai vặt sau lưng hắn cầm túi lớn túi nhỏ thì hiếu kỳ hỏi: “….. Đây là muốn làm gì vậy?” Nói xong đã đi đến bên cạnh hắn.

Triệu Uyên đưa tay ra xoay trán nàng, nói: “Tiên sinh đi về đón năm mới rồi, nên cũng cho chúng ta nghỉ rồi, nói rằng đầu xuân năm sau lại đến học đường.”

Tân Hà gật đầu, nghĩ đến kiếp trước hắn bôn ba khắp chốn vì chuyện của Tân gia, lòng lại mềm nhũn: “Vậy huynh mau về đi, Triệu bá mẫu vẫn đang ở nhà chờ huynh đấy.”

Triệu Uyên thấy biểu cảm của nàng có phần lưu luyến không nỡ xa bèn cười dỗ dành nàng: “Có muốn đến nhà ta chơi hai hôm không? Mẫu thân nhất định rất quý muội.”

Tân Hà còn chưa kịp trả lời, Tân Minh Tuyên đã đi từ sau đến: “Ta nói này họ Triệu nhà người, ngươi đừng có mà ở đây lừa gạt muội muội ta…. Đi đi đi, ta tiễn ngươi rời phủ.”

“……Ài, ta nói ngươi cái người này…….” Triệu Uyên bật cười mắng hắn: “Lừa gạt cái gì chứ? Ta đây là đang dỗ dành nàng……”

“Ở trong mắt ta, dỗ chính là lừa.”

Tân Minh Tuyên cúi người bế Tân Hà lên: “Đi, chúng ta tiễn ngươi rời phủ.”

Qua một mùa đông, hình như nàng đã nặng hơn một chút, Tân Minh Tuyên ngắm nghía muội muội trong lòng mình, từ chiều cao đến vóc dáng, hắn bật cười hỏi nàng: “Năm sau là tròn bảy tuổi rồi, sinh thần muốn lễ vậy gì nào?”

Tân Hà giương mắt nhìn vị ca ca cao lớn, tuấn lãng của mình, suy nghĩ một chút: “Ta muốn ca ca thi đạt tiến sĩ.” So với cái chết thảm thiết trên sa trường kiếp trước, chi bằng cứ nhờ sự trợ giúp của ngoại tổ phụ, phụ thân tiến vào làm quan, nói không chừng quỹ đạo cuộc sống của đại ca cũng bởi vậy mà thay đổi.

“…..Hà nhi ngốc nghếch.” Tân Minh Tuyên cười sủng nịnh, xoa xoa đầu nàng: “Bắc Trực Lệ(*) có nhiều học trò xuất chúng đến vậy……” Lời vừa nói được một nửa, lại sửa miệng thành: “Ca ca nhất định sẽ cố gắng, thi đậu tiến sĩ cho Hà nhi, có được không?”

*Bắc Trực Lệ: Bắc Trực Lệ là một khu vực hành chính tại Trung Hoa dưới thời nhà Minh.

Tân Hà cười khanh khách đồng ý.

Triệu Uyên hâm mộ nhìn hai huynh muội bọn họ, thương lượng cùng với Tân Minh Tuyên: “Cho ta bế một chút đi, Hà muội muội đáng yêu quá.”

Tân Minh Tuyên trừng mắt, không thèm để ý đến hắn.

“Nhỏ mọn…..”

Chỉ là Tân Hà không phát hiện ra động tác nhỏ của hai người họ, nói lên chuyện hôm qua Tứ thúc rời khỏi Tân phủ.

Trên dưới toàn phủ đã ồn ào huyên náo về thân thế của Cố Vọng Thư, Tân Minh Tuyên và Triệu Uyên sao có thể không biết……. chỉ là khi bọn hắn đòi đi tiễn Tứ thúc thì lại bị Tân Đức Trạch lấy chuyện học làm đầu ngăn cản.

Hai huynh muội tiễn Triệu Uyên đến bích ảnh thì mới quay về. Tân Minh Tuyên muốn đi thỉnh an phụ thân nên để Tân Hà cùng nha đầu về trước.

Cuối năm, việc nha môn cũng nhàn hạ hẳn đi. Hôm nay, Tân Đức Trạch ở nhà nghỉ ngơi, vừa mới ra khỏi ‘Lê Hương cư’. Lý Hoạ Bình có thai, bộ dáng nhu nhược yếu đuối nên hắn bèn đến thăm nhiều một chút.

Tân Minh Tuyên đến ‘Lăng Nhã các’, nghe chúng sai vặt bẩm phụ thân đang ở trong thư phòng thưởng trà nên hắn trực tiếp đi vào, cúi người hành lễ: “Thỉnh an phụ thân.”

Tân Đức Trạch ngẩng đầu nhìn nhi tử, phất tay ý bảo hắn ngồi xuống, thuận miệng hỏi về chế nghệ.

Mặc dù Tân Minh Tuyên trả lời không quá xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi tệ. Tân Đức Trạch thầm gật đầu, đứa nhỏ này thực ra rất ổn trọng.

“Ta đã nói chuyện với ngoại tổ phụ của con rồi, mùa xuân năm sau, mời một lão tiên sinh của Hàn Lâm Viện vào phủ dạy học cho con. Con phải thực sự chăm chỉ, cố gắng.”

Tân Minh Tuyên gật đầu đồng ý, tiếp tục nghe phụ thân nói.

“Đến mùng hai Tết, con với Hà nhi theo mẫu thân con, đi thăm ngoại tổ phụ đi, người thường nhớ con.”

Tân Minh Tuyên gật đầu, ngoại tổ phụ mà phụ thân nhắc đến chính là phụ thân của Tần thị - Tần Trung, là Lễ bộ Thượng Thư trong triều, quan lớn nhị phẩm. Tướng mạo của ông tuy rằng nghiêm túc nhưng thực ra lại là người rất hoà nhã, đối xử với hắn và Hà nhi đều tốt giống nhau. Lý do phụ thân để hắn thân thiết với ngoại tổ phụ hắn cũng hiểu được, chính là để Tần gia giúp đỡ hắn trên con đường sau này. 

Tân Đức Trạch thấy nhi tử kính cẩn nghe theo, trong lòng cũng vô cùng vừa ý, nói thêm mấy lời, khuyên răn hắn dày công học tập bèn để hắn lui xuống.

Hắn uống hết chén trà, bảo hạ nhân làm chuẩn bị chút điểm tâm mà mẫu thân thích ăn rồi đi đến ‘Từ Niệm Uyển’, năm mới, hắn nên đến thăm mẫu thân mới phải.

Tâm tình của Tân lão thái thái cũng không tồi, nghe Đại nhi tử đến còn tự mình ra viện đón hắn. Tân Đức Trạch thụ sủng nhược kinh, vốn tưởng còn bị mẫu thân chặn ở ngoài cổng viện nữa đấy. Đột nhiên nhận được đãi ngộ cao như vậy, hắn còn có chút không quen.

Tân lão thái thái để nha đầu dâng trà lên, nói chuyện cùng nhi tử: “Nghe nói Lý di nương hoài thai rồi?”

“Vâng.” Tân Đức Trạch gật đầu, trên gương mặt không giấu nổi niềm vui sướng.

“Thị thiếp có thai cũng chẳng phải chuyện gì cao quý, bình thường mà thích ăn thì cho là được, đừng để được sủng mà kiêu ngạo. Tần thị ở Tân gia chịu khổ nhiều năm như vậy, cho dù hiện tại nàng chưa sinh được nhi tử nhưng cũng không được lạnh nhạt với nàng.”

“Cái khác không nói, chỉ nhìn cách Tuyên nhi được nuôi dạy thế nào là có thể biết được tính tình của nàng rồi. Sủng thiếp diệt thê là chuyện mà mấy tay buôn làm ra. Tân gia chúng ta là dòng dõi thư hương, huống hồ ngươi còn làm quan trong triều…… Ai nặng ai nhẹ trong lòng ngươi cũng tự biết rõ ràng.” Tân lão thái thái nhấp một ngụm trà, mặt không đổi sắc.

Mồ hôi trên trán Tân Đức Trạch chảy xuống, từ sau khi hắn thi đậu cử nhân, đây là lần đầu tiên mẫu thân nói hắn như vậy.

Gần đây hắn thường ở ‘Lê Hương Cư’ đúng là cũng không thoả đáng, nhưng nếu nói nghiêm trọng như ‘sủng thiếp diệt thê’….Người ngoài ba mươi tuổi như hắn đương nhiên cũng biết lợi và hại, hắn lập tức cam đoan nói: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử không phải là kẻ đốn mạt, nhất định sẽ đối xử tốt với Tần thị.”

Tân lão thái thái đáp một tiếng bèn chuyển chủ đề, nói với hắn đón năm mới mà thờ cúng thì cần đồ gì hay cấm kị những gì.

Tân Đức Trạch ngồi nghe không ngừng gật đầu, nhân cơ hội còn đề xuất bữa cơm tất niên đêm ba mươi.

Tân lão thái thái hơi trầm ngân sau đó thì cũng đồng ý. Chiếu theo quy định của những năm trước, vẫn là cùng Đại phòng và Nhị phong tụ họp ăn cơm ở ‘Niệm Từ Uyển’.

Ban đêm, Tân Đức Trạch bèn ở lại ‘Đức Huệ Uyển’.

Hắn thấy Tần thị quản lý nội vụ vất vả nên cũng chăm sóc nàng, liên tiếp mấy ngày liền đều ở cạnh nàng xem sổ sách. Có đôi khi quá muộn cũng nghỉ tại chỗ nàng luôn.

Lý Hoạ Bình ở ‘Lê Hương Cư’ đợi vài ngày cũng không thấy bóng dáng của hắn nên có chút cuống quýt. Nàng ta cho người đi mời, không nói rằng đang cùng Đại phu nhân dùng bữa thì cũng nói là ở lại viện của Tần thị. Nàng ta tức giận đến độ đập vỡ mấy cái bình hoa, cơm cũng nuốt không trôi.

Đến hai mươi tám tháng Chạp, mọi chuyện cơ bản đều đã sắp xếp xong xuôi, nào là bánh tổ(*), thịt viên, kẹo ngọt, quýt phúc, bánh chẻo…Tần thị đều đã dặn người chuẩn bị. Cũng có nha đầu khéo léo cắt giấy đỏ thành đủ loại hoa giấy dán ở cửa, trông vừa vui lại đẹp.

*Bánh tổ:  là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết. Ăn bánh tổ được coi là may mắn trong thời gian này, bởi vì niên cao là một từ đồng âm của "năm cao hơn"

Hôm nay, Tần thị vừa mới hầu hạ Tân Đức Trạch dùng bữa sáng xong thì có một nha đầu tiến vào báo Lý di nương đến đây thỉnh an. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi nàng ta mang thai.

Tần thị liếc nhìn trượng phu rồi mở miệng nói: “Lý di nương mang thai, sau này hành lễ, thỉnh an đều cho miễn, để nàng quay về đi.” Mắt không thấy thì tâm không phiền, nàng cũng không muốn nhìn thấy Lý Hoạ Bình đâu.

Vừa mới dứt lời, Lý di nương đã tự mình vén rèm đi vào. Nàng ta mặc đoạn bối màu cánh sen thêu mây, thai còn nhỏ, chưa lộ bụng, nàng ta cúi người hành lễ: “Thỉnh an lão gia, phu nhân.”

Tần thị thấy Tân Đức Trạch không nói gì thì ra hiệu cho Thải Phong, kê ghế nệm gấm ra cho nàng ta.

“Di nương đứng dậy đi, thân thể ngươi không tiện, về sau cũng không cần đến thỉnh an nữa.” Nàng lên tiếng.

Lý Hoạ Bình cười, ngồi ở trên ghế: “Phu nhân nhân từ ạ…..ta không dám….” Lời vẫn chưa nói xong, không biết ngửi thấy cái gì bỗng nhiên gập người nôn khan. Xuân Hồng hoảng sợ, vội vàng đi qua vuốt lưng cho nàng ta.

Tân Đức Trạch kích động đứng lên, hỏi nàng ta làm sao rồi.

Nàng ta nôn khan cả nửa ngày cũng không nôn được thứ gì…. Lệ nóng quanh tròng, yếu đuối mở miệng: “Thời gian gần đây, đại khái là đều như vậy, cái gì cũng không ăn được.”

“Sao không nói sớm?” Tân Đức Trạch thấy cằm nàng ta hơi nhọn, nghĩ lại đang mang thai nên đâu lòng không thôi. Phất tay để nha đầu bên cạnh mời Lưu đại phu trong phủ đến.

Lý Hoạ Bình hơi cúi đầu, lát sau mới đáp lại: “…..Không muốn gây thêm phiền phức cho lão gia và phu nhân.”

Tân Đức Trạch lại càng đau lòng: “Sao lại là gây thêm phiền phức được, ngươi đang mang thai….mới là quan trọng nhất.”

Lưu Tân vội vã đến cũng vội vã rời đi, Lý di nương không sao, chỉ là thường nôn nghén mà thôi. 

Tần thị không nói một lời nào, nhìn bóng lưng phu quan dìu Lý Hoạ BÌnh ra khỏi ‘Đức Huệ uyển’, tức đến tái mặt.

Tân Hà cách một ngày mới nghe được chuyện này, đang trên đường đến chỗ mẫu thân lại đụng phải hai chủ tớ Lý Hoạ Bình đang sải bước trong sân vắng, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Tiểu cô nương chớp mắt, nghênh diện đi qua.

Xuân Hồng nhanh mắt, thấy Đại tiểu thư đi qua vội cúi người hành lễ.

Tân Hà đi thẳng đến trước mặt Lý Hoạ Bình cũng không để cho Xuân Hồng đứng dậy, nói: “Lý di nương hăng hái thật đấy, sao vậy? Nhìn thấy ta cũng không biết hành lễ sao?”

Lý Hoạ Bình ngẩn người, tuy nàng ta là di nương, nhưng lại thường tự xem mình làm chủ tử, sau khi có thai lại càng không phải nói, bọn hạ nhân hết tâng bốc lại nịnh nọt. Sao có thể hành lễ, vấn an một tiểu hài tử được, cho dù nàng có là Đích tiểu thư duy nhất trong phủ cũng không được.

“Ài, di nương vào phủ cũng đã non nửa năm…lẽ nào vẫn chưa học hết quy củ sao?” Tân Hà lại quay sang nói với Vân Đoá: “Ngươi đến làm mẫu một chút.”

Vân Đoá cười cười, đi về trước mấy bước, nhìn về phía Lý Hoạ Bình: “Thiếp là tì nữ, thứ là nô. Đây là đạo lý mà Thánh nhân đã truyền xuống. Nếu di nương không biết, vậy để nô tỳ làm mẫu cho di nương xem một chút.” Nói xong, hai tay nàng giơ lên trước ngực trái, tay phải đè lên tay trái, đùi phải gập lại, quỳ xuống, cúi đầu: “Nô tỳ bái kiến Đại tiểu thư.”

Tân Hà phất tay, để nàng đứng dậy, nói: “Di nương thông minh, nhìn một lần…chắc là đã học được rồi. Đúng không?”

Đây là đại lễ, sao Lý Hoạ Bình có thể không biết, nàng ta tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, sỉ nhục như vậy…..

Nàng ta còn chưa kịp nói, Tân Hà lại lên tiếng: “Chẳng lẽ di nương định cáo trạng với phụ thân đấy chứ, cứ làm vậy đi, cùng lắm thì bày ra trước mặt tổ mẫu…..”

“Chúng ta cũng bàn về tôn ti một chút!”

Gập chân lâu như vậy nên hai chân Xuân Hồng đều run rẩy, nghe Đại tiểu thư nói bày ra trước mặt Tân lão thái thái bèn kéo Lý di nương một cái.

Dù Lý Hoạ Bình có không cam tâm tình nguyện nhưng lễ này vẫn không tránh được. Nàng ta mím chặt môi, học theo động tác của Vân Đoá, khuất thân hành lễ: “Bái kiến Đại tiểu thư.”

Tân Hà bật cười: “Kẻ thông minh đúng là khác biệt, đến cả thỉnh an cũng học nhanh hơn người khác.” Nang ngừng một chút, đi quanh chủ tớ hai người họ hai vòng rồi lại nói: “Thấy di nương gầy đi không ít, chắc là nôn khan không ăn được nhỉ.”

“Các ngươi cũng thật là, làm nô tỳ cũng không xong…..Lý di nương làm gì cũng không biết khuyên can một chút à? Bây giờ nàng đang hoài thai, không thể bị tủi nhục được.”

Xuân Hồng cúi đầu, cung kính nói: “Đại tiểu thư giáo huấn rất đúng, nô tỳ đã biết.”

Tân Hà nhìn nàng ta một hồi: “Ta biết ngươi là người thông minh mà….hầu hạ di nương cho tốt, đồng thời cũng khuyên can chuyện gì có thể làm, không gì làm không được.”

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

Tân Hà thấy trên trán Xuân Hồng đã đổ một tầng mồ hôi, mới phất tay nói: “Đều đứng dậy cả đi.”

Lý Hoạ Bình cắn chặt răng đứng ở một bên.

Tân Hà đi đến trước mặt nàng ta rồi hỏi: “Lý di nương, ngươi có biết rằng, làm thị thiếp cho người cần nhất là gì không?” Vừa dứt câu, cũng chẳng đợi nàng ta đáp lại, tự mình tiếp lời: “An phận thủ thường!”

“Thị thiếp viễn viễn vẫn là thị thiếp, cho dù có sinh hài tử, cũng là dòng thứ. Đứa bé này vừa sinh ra, cũng phải đưa đến cho chủ mẫu nuôi dưỡng. Nếu chủ mẫu tính tình tốt, thị thiếp cũng có thể thường xuyên được gặp con. Còn không thì, đến lúc chết già cũng đừng mong được gặp con một lần.”

“Ta nói vậy đúng chứ Lý di nương?” Tân Hà dứt lời, cười hỏi, không nhìn nàng ta nữa mà quay người rời đi.

Thân mình Lý Hoạ Bình mềm nhũn, được Xuân Hồng đỡ dậy: “Di nương đừng tức giận, người đang mang thai đó.”

“Nàng ta dám vũ nhục ta như thế, sao có thể không tức giận?” Lý Hoạ Bình thấy bings dáng Tiểu cô nương đã đi xa, như trông thấy quỷ.

Xuân Hồng không nói chuyện, nàng ta hiểu rõ, Đại tiểu thư là vì chuyện ngày hôm qua nên tức giận. Cũng trách Lý di nương, thỉnh an chủ mẫu thì thỉnh an cho ổn thoả đi, sao cứ phải như con thiêu thân để làm gì. Tính tình Tân thị tốt, nhẫn nhịn không bộc phát. Nhưng nàng lại có một nữ nhi ngoan, được nuôi lớn trước mắt Tân lão thái thái. Bàn về thông minh nhanh trí, một trăm cái Lý di nuong cũng không địch nổi Đích tiểu thư. Chỉ cần qua hôm nay nàng có thể ung dung thong thả giáo huấn các nàng, cũng biết được vài phần, bây giờ vẫn còn là đứa trẻ, sau này lớn lên thì……

“Về thôi, người nên uống thuốc bảo vệ thai rồi, đứa bé quan trọng hơn.”

Lý Hoạ Bình tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Nàng ta nên thắp hương bái Phật, phù hộ bản thân đừng lọt vào tay ta! Nếu không, ta cũng có biện pháp hay để trị nàng, uốn nắn tật xấu nghênh ngang kiêu ngạo của nàng ta từng chút một.” 

Xuân Hồng cũng không tiếp lời, đỡ nàng ta đi về. Lý di nương trút giận được một hai phần, dù sao ở đây cũng không có người ngoài. Muốn dạy dỗ Đích tiểu thư, nàng ta đúng là phải suy nghĩ nhiều một chút.