Nữ nhân nhếch môi, cũng không nhìn sang Niên Nhi mà nói: “Ta là người nhát gan, ngươi nói chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nếu rơi vào tai Đại phu nhân, không sợ sẽ bị đập một gậy rồi ném ra khỏi phủ hả?”
“Di nương cũng đừng áp tội danh cho ta như vậy, ta cũng là kẻ nhát gan, chưa ra khỏi cửa chân đã nhũn ra rồi.” Niên Nhi nhanh mồm nhanh miệng, một chút cũng không nhường.
“Trăm nghe không bằng một thấy, nha hoàn của Nhị phu nhân đều nhanh nhẹn như vậy, Nhị phu nhân hẳn cũng là người khó lường….” Lý Hoạ Bình che miệng cười duyên.
“Di nương tự mình xem, chẳng phải sẽ biết sao…. ‘Vọng Nguyệt Các’ luôn hoan nghênh người.”
“…..Được, vậy làm phiền Niên Nhi cô nương báo hộ ta một tiếng.”
Niên Nhi cúi người hành lễ: “Nô tỳ biết nên làm thế nào, di nương không cần lo lắng. Nếu không còn việc gì khác, nô tỳ xin phép cáo lui.”
“Ừ.” Lý Hoạ Bình đáp một tiếng, gọi Xuân Hồng trong sân: “Tiễn người đi.”
“Niên Nhi cô nương, mời đi bên này.” Xuân Hồng lại nói ngọt vài câu: “Di nương của chúng ta là người ngay thẳng, nói chuyện cũng không quá chú trọng, mong cô nương đừng trách. Cũng mong cô nương trước mặt Nhị phu nhân nói tốt vài câu.”
Niên Nhi khách khí, đáp ứng.
Hai người nói chuyện đến khi ra khỏi ‘Lê Hương Cư’, Xuân Hồng thấy Niên Nhi đã đi xa thì mới quay trở vào viện.
“Tiễn người đi rồi?” Lý Hoạ Bình hỏi.
Xuân Hồng vâng một câu, cúi đầu đứng một bên không nói gì.
“Làm sao vậy? Ta biết ngươi không đồng ý việc ta liên thủ với nhị phòng để đạo đổ Tần thị…. Nhưng mà chỉ dựa vào bản lĩnh của chúng ta hoặc sinh hài tử thì căn bản không đủ để ngồi vào vị trí chủ mẫu.”
Nữ nhân kia có chút điên cuồng: “Mấy ngày trước đây, khi Nhị phu nhân phái tiểu nha hoàn thăm dò ý tứ, ta cũng kiên quyết từ chối.”
“Thế hôm nay thì sao? Nói là trong phủ ăn bữa cơm đoàn viên vào lập đông, nhưng có ai đến thông báo cho ta sao? Dựa vào đâu mà người khác có thể sống nở mày nở mặt, còn ta lại không được.”
“Tần thị quả nhiên mưu mô, còn phái nha hoàn đến tặng bánh chẻo, nói cái gì mà lập đông nên ăn bánh chẻo, phát đi khắp nơi. Khiến người trong phủ ai ai cũng nói nàng ta hiền lương.” Lý Hoạ Bình ngồi trên ghế thở hổn hển, mắt đỏ au.
Xuân Hồng thở dài một hơi, rót cho nàng ta một chén trà, bất đắc dĩ nói: “Thiếp thất không được lên mâm, đây là quy tắc bao đời nay của Tân gia. Người xem thân mẫu của Đại thiếu gia, với di nương bên Nhị lão gia…. Chẳng phải vẫn an ổn ở viện của mình sao.”
“Dựa vào đâu, ta càng muốn tranh. Tần thị có thể làm chủ mẫu, vì sao ta không thể?”
“Trước kia nhìn không ra, vẫn luôn nghĩ Tân gia thật yên ổn… mãi cho đến khi Lý thị phái người đến, ta mới hiểu, cái gì mà đoàn tụ, cái gì mà chung sống hoà thuận, đều là giả vờ cả thôi…. Ít ra thì, hiềm khích giữa nàng ta và Tần thị không hề nhỏ.”
Lý Hoạ Bình tiếp tục nói: “Nữ nhân luôn hiểu nữ nhân, ta thấy, dã tâm bức chết Tần thị của Lý thị chắc cũng không kém ta.”
Xuân Hồng lắc lắc đầu: “Có lẽ di nương nói đúng, nhưng người có từng nghĩ? Nhị phu nhân vừa vào phủ đã sinh liên tiếp hai hài tử, Đại phu nhân lại chỉ có một nữ nhi, nhưng tại sao Tân lão phu nhân vẫn để Đại phu nhân quản quỹ trong phủ.”
“Tân lão thái thái tâm sáng mắt cũng sáng, cũng không hẳn vì đó là Đại lão gia là dòng chính….”
“Trọng điểm là…. Nhà mẹ của Đại phu nhân cũng không thể dây vào.”
“Bây giờ, ngoài mặt thì lão thái thái không quản sự đời….nhưng nếu như trong phủ có chuyện, bà ấy sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ đại phòng, bảo vệ Tần thị.”
Nàng còn muốn nói tiếp, nữ nhân lại thấy cực kì phiền, ngắt lời: “Ngươi nói đạo lý như vậy, cũng đâu có ích gì? Ta cũng không phải chỉ là một cái di nương.”
“Được rồi, ra ngoài đi. Ta hơi mệt, muốn nghỉ một chút.”
Xuân Hồng đứng tại chỗ, không hé răng, hành lễ thì im lặng lùi về sau. Lý di nương này không nhìn thấu được sự tình, còn hão huyền muốn liên thủ với Nhị phu nhân, đúng là không biết lượng sức. Lý thị thực sự muốn đưa nàng ta ngồi lên vị trí chủ mẫu sao? Chỉ e không phải…. thủ đoạn của nàng ta còn thâm hiểm hơn cả Tần thị. Đến lúc đó cũng không biết đi nơi nào mà khóc.
Trời ngả về tây, Tần thị tiếp đãi bánh chẻo, mọi người ăn xong thì rời đi. Tân Đức Trạch uống hơi nhiều rượu, đứng lên hơi khó khăn. Nàng sai mấy tên sai vặt đỡ hắn về ‘Đức Huệ Uyển’.
Tân Hà nhớ đến yến tiệc lúc trưa thấy nha hoàn của Lý thị đi ra ngoài có việc, bước chân chậm lại. Vân Linh theo sau nàng, chỉ nghĩ nàng ăn nhiều muốn tản bộ cho dễ tiêu, nên cũng không thúc giục nàng.
Khi chủ tớ hai người về đến ‘Liên Uyển’, đám Vân Linh và mấy nha hoàn đương ngồi ở nhà nhỏ giữa hành lang làm nữ công, thời tiết lạnh nên đa số các nàng đều thêu tất đông và Chiêu Quân sáo(*). Tuy nói rằng năm nay mỗi người trong phủ đều được phát hai bộ quần áo đông, nhưng mấy thứ đồ nhỏ này thì không có.
[*] Chiêu Quân sáo: một loại phụ kiện của nữ giới, thường đệm lông chồn hoặc thêu hoa văn. Mũ này không bọc tóc, dùng nhiều vào thời Minh – Thanh.
Mấy tiểu nha hoàn mới vào thì ngồi bên cạnh giúp phân sợi.
Lúc này thấy nàng tiến vào đều đứng dậy hành lễ.
“Trời tối rồi, cẩn thận hại mắt, đều về nghỉ cả đi.” Tân Hà nói xong thì đi vào trong phòng, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đối đãi với người trong viện của mình đều khoan dung, chia sẻ được đều chia sẻ, bởi nghĩ mọi người đều khó khăn. Cho dù ngẫu nhiên phạm lỗi, nàng cũng không tính toán.
Vân Linh bê nước vào hầu hạ nàng rửa chân tay.
Bên ngoài cửa sổ trời tối như mực, khí lạnh cũng dần ngấm vào phòng, Tân Hà đứng dậy đóng cửa sổ.
Nàng ngồi ngây ngẩn một hồi, đương định đi ngủ thì Vân Đoá đi vào.
“….Tiểu thư, mới có nha hoàn báo lại, Lý di nương bên ‘Lê Hương Cư’ vừa mắng Xuân Hồng một trận…. nhưng miệng Xuân Hồng rất kín kẽ, không hỏi được là chuyện gì….”
Tân Hà gật đầu, có chút nghi hoặc, Xuân Hồng xưa nay đều nhanh lẹ, vì sao lại bị mắng. Với lại, Lý Hoạ Bình vẫn luôn nghe theo nàng ta…. Chẳng lẽ giữa các nàng có bất đồng gì đó.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngửa đầu hỏi Vân Đoá: “Trước ta có bảo ngươi đi điều tra lai lịch của Xuân Hồng, có nắm được không?”
Vân Đoá vâng một tiếng, nói: “Nàng ta là nha hoàn do Tân lão thái gia mua về…. sau khi lão thái gia mất thì được chuyển qua ‘Lê Hương Cư’ của Lý di nương. Gia thế hay những thế khác đều không có, nghe nói là một cô nhi.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, ngươi cũng lưu ý bên Lý di nương một chút. Ta cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
Vân Đoá gật đầu: “Vâng, tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết nên làm thế nào.”
Rạng sáng, giờ sửu, sắc trời còn xẩm tối. Tân gia náo nhiệt một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh, mọi âm thanh đều tĩnh lại.
Thư phòng ‘Thanh Đình Cư’, ánh sáng le lói. Cố Vọng Thư đang xem ‘luật Đại Minh’, đây là cuốn sách mà Tân lão thái gia để lại cho hắn, vô cùng trân quý, không dám làm mất.
Một lát sau, tiếng cửa viện nhẹ vang, Hổ Tử đưa theo một người nhẹ nhàng đi từ ngoài vào. Hôm nay sau khi được hắn dạy dỗ, sai vặt và nha hoàn của ‘Thanh Đình Cư’ cũng ngoan ngoãn rất nhiều. Mọi người nghe nói không phải gác đêm cũng không phải hầu hạ chủ tử dùng cơm thì đều vui vẻ. Công việc tự tại nhàn hạ như vậy, càng có nhiều càng tốt, mà tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không ít đi.
Hổ Tử để Lý Nhiên tự vào thư phòng, còn hắn ngồi lại bên ngoài hành lang, phòng ngừa vạn nhất.
Vừa vào phòng, lão quản gia quỳ xuống hành lễ, Cố Vọng Thư vội tiến lên đỡ hắn, để hắn ngồi xuống ghế.
“Thiếu gia, hôm trước lão nô cầm ngọc bội đến phủ trấn quốc tướng quân nhận thân, Diệp lão thái thái vừa nhìn đã nhận ra, khóc không ngừng, nghe nói người đang ở Tân phủ thì lập tức muốn đến đón. Cũng may được Đại cữu cữu của người vừa kịp đến cản lại, muốn hẹn thời gian gặp mặt.”
Cố Vọng Thư thấy lão quản gia xúc động đến tay cũng run rẩy, đưa một chén trà qua: “Đừng vội, uống miếng nước trước đi.”
Lý Nhiên thực sự bất ngờ, người này đã sắp nhận người thân, nhưng sao lại có thể bình tĩnh như vậy.
“Thiếu gia, đây là nhà ngoại của ngài, nếu chuyển đến phủ trấn quốc tướng quân, khẳng định sẽ nhiều lợi thế hơn so với Tân gia. Bọn họ cũng sẽ không bạc đãi ngài.”
Thiếu niên hướng ra ngoài cửa sổ, thân hình cao lớn cô liêu.
Nửa ngày sau, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi để ta suy nghĩ chút.” Rõ ràng mỗi câu lão quản gia nói đều giống như đã khắc sâu trong lòng hắn, nhưng sao vẫn lại không muốn nói rời đi.
Hà nhi là người duy nhất không có mục đích gì, toàn tâm toàn ý đối đãi hắn, mọi chuyện nàng đều bảo vệ, lấy lòng hắn. Cảm giác được người khác thời thời khắc khắc quan tâm tốt như vậy. Hắn thực sự muốn đến một nơi xa lạ, một nơi không có Hà nhi sao?
Nhưng mà, Tân gia không phải nơi hắn có thể nương tựa. Hắn hiểu rõ điều hắn muốn là gì, hắn phải có được quyền thế để lật lại bản án của phụ mẫu. Rõ ràng, phủ trấn quốc tướng quân sẽ là điểm tựa vững chắc cho hắn.
Còn về phần tình nghĩa, Cố Vọng Thư cũng không muốn tin tưởng. Phủ trấn quốc tướng quân là nơi nào? Diệp Chí Thắng chém giết nơi sa trường cả nửa đời người, quan lớn nhất phẩm. Ba hài tử cũng vì thế mà có tước vị. Một gia tộc như vậy, nếu đã muốn điều tra cái gì hay muốn tìm người sao có thể hơn mười năm vẫn không có tin tức?
Chỉ có một lý do mà thôi…. Trước giờ bọn họ chưa từng quan tâm.
Dưới ánh sáng le lói của ngọn nến, sườn mặt anh tuấn lạnh như băng, ánh mắt càng thêm vô tình.
“Thiếu gia, lão nô biết ngài đang nghĩ cái gì….” Lý Nhiên thở dài một hơi, khi Tân lão gia vẫn còn tại thế, hắn vẫn luôn kề bên hầu hạ, sau lại tận mắt chứng kiến hắn chịu mọi đau khổ…. Tính tình cũng vì thế mà biến thành cứng rắn, lãnh khốc từng chút một.
“Theo lão nô thấy, Diệp lão thái thái thực sự thương nhớ ngài, khóc thảm thương như vậy hẳn là thật. Cái khác khoan nhắc đến, xem ra rất nhớ phu nhân, ngài cũng nên đến thăm bà ấy.”
Cố Vọng Thư thả lỏng sắc mặt: “Đêm muộn rồi, để ta bảo Hổ Tử tiễn ngươi về trước.”
“Thiếu gia….”
“….Ngươi để ta suy nghĩ một chút đi.” Thiếu niên nói: “Nếu như ta quyết định gặp bọn họ, ta sẽ báo cho ngươi trước tiên.”
Lý Nhiên thở dài một tiếng, giữ nguyên dáng vẻ hành lễ mà lui về sau. Thiếu gia đã chịu khổ nhiều năm như vậy, trong lòng ông cũng mong hắn có thể sống một cuộc sống tốt hơn. Hắn cũng nên được người thân che chở, giống như Đại thiếu gia, tự nhiên mà lớn, có dáng vẻ của một thiếu niên.
Trăng lưỡi liềm treo phía xa xa, toả ra ánh sáng mờ nhạt lãnh đạm, khiến người ta mơ hồ, lạnh lẽo khó ngủ. Đêm đã khuya, Cố Vọng Thư vẫn đứng trước cửa sổ. Từng đợt khí lạnh đập vào mặt, hắn lạnh đến độ chóp mũi cũng đỏ lên, lại thấy như vậy cũng tốt, lạnh lẽo khiến đầu óc người ta càng tỉnh táo.
“Hổ Tử, gần đây thiếu gia ở phủ thế nào?” Trên đường, lão quản gia hỏi.
Hổ Tử gãi gãi đầu: “Tốt lắm ạ, Đại phu nhân tự mình xếp chỗ ở, ba bữa còn có người chuyên hầu hạ.”
“Đại phu nhân?”
“Vâng ạ, nàng ấy là người tốt lắm ạ, không hề kiêu căng, đối xử với ai cũng hoà nhã.”
Lý Nhiên nhớ lại, trước kia nàng thường đi thỉnh an Tân lão thái thái, hắn ở xa cũng thấy nàng, quả thực hiếu thuận biết lễ.