Bảo Vật Giang Hồ

Chương 7: Vô Song gặp biến cố chết người




Nước suối lúc này nóng hơn khi nãy rất nhiều. Bong bóng nổi lên lục bục, ồn ã bao vây quanh thân thể của Lãnh Vô Song. Người chàng lấm tấm đầy nước, chẳng thể phân biệt nổi là mồ hôi hay là nước suối bốc lên đọng lại nữa, từng giọt từng giọt trượt trên khuôn mặt tựa ngọc của chàng xuống thẳng khuôn ngực. Gương mặt chàng ửng đỏ, đôi môi ướt đẫm đầy quyến rũ, hai hàng mi vừa dài vừa đen khép chặt, đôi mày cau lại cho thấy lúc này, chàng đang vô cùng đau đớn. Luồng chân khí trong người Lãnh Vô Song lại cuộn lên dữ dội. Chỉ cần chịu đựng thêm một canh giờ nữa là chàng có thể vượt qua trở ngại sau cùng của kiếm kiếp. Đến lúc đó, bản thân chàng không những vượt qua kiếm kiếp một cách an toàn mà công lực cũng được nâng thêm một bậc. Lãnh Vô Song miễn cưỡng đưa một phần chân khí lên đè nén sức nóng đang lan tỏa trên ngực mình. Rất nhanh thôi, chỉ cần vượt qua được thì sẽ thành công. Ớ đầu kia của suối nước nóng, bên những hòn đá trứng ngỗng, Ngũ Thập Lang đang đứng với vẻ mặt đầy nghi hoặc, ôm đầu tính toán xem nên làm thế nào để xuống suối. Làn khói trắng mịt mùng, mờ ảo trước mắt khiến cô hoàn toàn không phân biệt được đâu là nước suối, đâu là mặt đất nữa. Tay vịn vào những khối đá trứng ngỗng, Ngũ Thập Lang đi men theo bờ suối, căng mắt nhìn xem nước suối ở chỗ nào, đồng thời vắt óc suy nghĩ xem dáng vẻ nhảy xuống suối thế nào mới là đẹp nhất. Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Ngũ Thập Lang cũng đưa tay lên cởi y phục ra, dùng ngón chân chạm nhẹ trên mặt nước. Hơi nóng của nước suối dần dần lan tỏa từ ngón chân lên khắp cơ thể cô, cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Ngũ Thập Lang nhanh chóng nhảy ùm xuống suối. Mặt nước bỗng nhiên gợn sóng, lập tức chấn động đến Lãnh Vô Song. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đôi mày cau chặt lại, khuôn mặt sầm đen, chàng dỏng tai nghe ngóng hướng gợn sóng truyền tới. Thật đúng là gay quá! Trong mình chàng vẫn còn một luồng chân khí chưa được đả thông. Luồng chân khí cuồng ngạo đó hiện đang tập kích lên phần ngực, nếu lúc này, chàng bị quấy rối thì chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm. Hậu quả nhẹ nhất cũng là bị tẩu hỏa nhập ma. Hàng lông mi dài, đen láy, cong vút của chàng không ngừng rung động, nhưng đôi mắt vẫn khép chặt. Trốn chạy chính là phản ứng bản năng nhất của mỗi con người vào thời khắc nguy nan nhất, công tử Vô Song cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, chàng vẫn nhắm chặt mắt, nỗ lực vận công. Lãnh Vô Song cô gắng đưa một luồng chân khí lên đè nén cảm giác khó chịu ở ngực, chân khí vừa lên, cảm giác đó liền nén ngay xuống. Sắp xong rồi, sắp xong rồi! Chỉ còn một luồng chân khí cuối cùng. Do miễn cưỡng vận công nên trên trán của chàng, mồ hôi càng ra nhiều hơn trước, men theo khuôn mặt rơi xuống mặt nước. “Mẹ nó, không ngờ suối lại nông thế này”. Ngũ Thập Lang tức giận đứng bật dậy khỏi mặt nước, những bọt bong bóng vừa được tạo ra liên tục đọng lại trên thân ngọc của cô, trong làn khói mịt mù lại càng thêm đắm say. “Nếu biết sớm thì đã chẳng nhảy từ chỗ cao như thế, khiến cho cổ lão đây đau quá.” Cô đưa tay xoa xoa bóp bóp phần cổ, đau đến trào nước mắt. Cú nhảy vừa rồi tuy rằng rất đẹp nhưng ai biết được suối lại nông đến thế. Kĩ năng bơi lội tuyệt đỉnh của cô cũng vì vậy mà chẳng thể phát huy được. Cái cổ bị đập đột ngột như thể sắp lìa khỏi thân, đau đớn vô cùng. Cô vừa bơi vừa xoa cổ, không ngừng tránh vùng nước đã bị mình làm bẩn, chẳng bao lâu đã bơi được quá nửa con suối. Làn nước nóng dễ chịu bao bọc lấy thân người làm các lỗ chân lông mở rộng, tạo nên cảm giác vô cùng khoan khoái, dễ chịu. Ngũ Thập Lang bất giác cười tít mắt, đưa hai tay lên vươn vai, mở mắt thao láo liếc nhìn xung quanh. Bỗng đôi mắt cô dừng lại ở một chỗ gần đó, vô cùng kinh hãi, ngay lúc này, cô chỉ muốn nhảy xuống nước lần nữa để cổ gãy luôn cho xong. Trong làn khói tỏa nghi ngút, ở đầu kia con suối, có một người thanh niên cũng đang không mảnh vải che thân ngồi ngâm mình, một nửa phần ngực lộ trên mặt nước, dáng vẻ nhã nhặn, bình thản đang quang minh chính đại nhìn thẳng về phía cô đứng. “Người nào hả? Dám cả gan nhìn trộm bổn cô nương tắm sao?” Ngũ Thập Lang vừa phẫn nộ hét lớn vừa tựa sát vào mấy khối đá trứng ngỗng bên bờ. Tên tiểu nhân bỉ ổi kia thật sự quá đỗi phóng đãng, cứ ngồi im ở chỗ đó, không thèm đông đậy, ngông nghênh cực điểm. Mặc cho cô tức giận gào thét, hắn vẫn chẳng thèm động đậy. Thái độ này khiến Ngũ Thập Lang đã tức nay lại càng tức hơn. Bàn tay cô mò mẫm tìm y phục trên nền đá trứng ngỗng, vừa chạm vào là lập tức vơ lấy, vội vã chụp lên người mình rồi tức giận xông thẳng về phía tên dâm đãng trước mặt. Trái tim của Lãnh Vô Song ngay vào lúc Ngũ Thập Lang hét lên đã đập cực kì mãnh liệt, mang theo cả niềm tuyệt vọng vô bờ bến. Trời muốn diệt ta, Lãnh tiểu thiếu gia suýt chút nữa bật khóc tu tu, không ngờ người đến quấy nhiễu lại chính là Ngũ Thập Lang đã bị chàng điểm huyệt. Lần này, chàng chẳng thể giải quyết được luồng chân khí đang hoành hành trong người mình nữa rồi. Đôi lông mi khép chặt không ngừng rung lên, luồng chân khí tụ ở ngực lúc mạnh lúc yếu. “Ta nhất định phải móc mắt của ngươi ra hầm canh uống mới được.” Ngũ Thập Lang nộ khí xung thiên, bơi chó tiến lại gần, trên tay cầm theo một hòn đá trứng ngỗng lớn. Nghe thấy câu hét của Ngũ Thập Lang, đôi mi của Lãnh Vô Song rung lên mãnh liệt rồi dần dần mở ra. Giữa làn khói mờ ảo, mịt mù, đôi mắt đen láy, tuyệt đẹp của chàng ẩn chứa sự bất lực, buông xuôi, phó mặc cho dòng đời xô đẩy. Bơi tới gần, nhận ra người trước mặt, Ngũ Thập Lang sững người kinh ngạc, lập tức ngây ra. “Vô Song, không ngờ lại là huynh...” Lúc bơi đến, cô dùng sức quá lớn nên một mảnh phong cảnh xuân sắc tươi đẹp phía trước ngực đã lộ ra hoàn toàn, cảnh vật tuyệt đẹp thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo màu đen. “Vô Song, huynh đến chỗ này làm gì thế?”. Cô chậm rãi tiến lại gần, bầu ngực nửa kín nửa hở ngâm dưới làn nước, tạo nên khoảng trắng mơ màng, tuyệt mĩ như bạch ngọc. Chán nản vô cùng, đôi mắt Lãnh Vô Song vừa mở ra đã chĩa vào đúng phần ngực của cô rồi chẳng thể nào dời đi được chỗ nào khác nữa. Trái tim đập loạn xạ, chẳng thể nào bình tĩnh lại. Luồng chân khí vốn dĩ đã được chàng áp chế, trước nhịp tim loạn xạ này lập tức như ngựa mất cương, cuồng loạn chạy trong người. Sự đau đớn khôn cùng khiến Lãnh Vô Song chẳng thể nào kìm nén thêm được nữa, trước mắt bỗng tối sầm lại, ngực như bị ai đó đè nén, miệng lập tức phụt máu. “Mầm họa.” Đây là câu nói cuối cùng của Lãnh Vô Song trước khi chàng mất hết thần trí mà ngất lịm đi. Mang theo tiếng than bất lực cùng suy nghĩ mặc cho số phận an bài, chàng ngã thẳng về hướng Ngũ Thập Lang. “Á...”. Ngũ Thập Lang hét lớn, nước mắt đầm đìa, gi¬ang tay ôm chặt lấy Lãnh Vô Song vừa ngã tới, ngoác miệng khóc lớn. “Vô Song, Vô Song, huynh đừng có hù dọa ta!” Cô vừa khóc lóc thảm thương vừa không ngừng lay Lãnh Vô Song đang úp mặt vào ngực mình. Không một manh áo trên người, tuy đang đứng trong suối nước nóng nhưng thân người chàng lại lạnh như khối băng, khiến cô sợ hãi vô cùng. “Vô Song, huynh mở mắt nói với ta một câu đi!” Lãnh Vô Song hai mắt nhắm chặt, mặt trắng như ngọc, khóe miệng đỏ rực máu tươi, trên khuôn mặt anh tuấn chứa đựng nỗi đau đớn đến cực điểm. “Vô Song à..”. Ngũ Thập Lang khóc lóc như xé gan xé ruột. “Nếu huynh chết đi, ta biết tìm ai ở rể nhà ta đây chứ?” Đang ở trong trạng thái hôn mê bất ctỉnh, nghe thấy tiếng kêu than như xé gan xé ruột và câu nói vừa rồi của Ngũ Thập Lang, Lãnh Vô Song bỗng trào dâng niềm phẫn nộ, lồng ngực ngộp khí, miễn cưỡng mở mắt ra một cách thần kì. “Cô... im miệng... ồn ào quá!”. Chàng nặng nhọc nói từng chữ rồi ho khẽ, đột nhiên nhận ra khuôn mặt mình đang đặt ngay sát cạnh bầu ngực của Ngũ Thập Lang. Từ góc nhìn của chàng, hai chòm núi nhỏ xinh, tú lệ ấy hiện lên rõ mồn một. Chàng chợt cảm thấy trong người mình như sắp trào máu. Rất nhanh sau đó, hai dòng máu mũi chảy xuống, từng giọt, từng giọt rỏ lên bầu ngực của Ngũ Thập Lang. “Á!”. Ngũ Thập Lang lại hét toáng lên, từ ôm chuyển sang bế, nhấc Lãnh Vô Song đặt lên vai mình rồi chạy như điên như dại trong làn nước suối nóng hổi. “Vô Song à, không ngờ huynh còn xuất huyết nữa, vết thương nghiêm trọng quá!” Nước mắt cô tuôn rơi lã chã, cô chạy nhanh vô cùng. Lãnh Vô Song trên vai cô chao đảo đến độ khí huyết khó lưu thông, không thể thở nổi, lại ngất lịm thêm lần nữa. Chạy một hồi, Ngũ Thập Lang cũng đưa được Lãnh Vô Song lên bờ. Vốn dĩ cô đã vô cùng hoảng loạn, bốn bề lại khói tỏa nghi ngút nên chẳng nhận ra được đường đi. Tuyệt vọng lẫn sợ hãi, nước mắt cô lại không ngừng tuôn rơi. “Đặt ta xuống ngay!”. Lãnh Vô Song dần dần tỉnh lại, thấy mình đang không manh vải che thân, được cô vác trên vai, vừa xấu hổ lại vừa tức giận quát. “Mau lên!” Nghe thấy giọng nói của Lãnh Vô Song, Ngũ Thập Lang vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ. “Vô Song, huynh tỉnh rồi sao?” “Đặt ta xuống ngay!”. Giọng nói của Lãnh Vô Song lạnh đến mức có thể dông cứng chết người, cuộn trong đó cả sự phẫn nộ ngút ngàn, nỗi đau lại trào lên trong lồng ngực. “Được, được, được, ta đặt, ta đặt ngay đây!” Nhận thấy sự tức giận trong lời nói của chàng, Ngũ Thập Lang lập tức tay chân hoảng loạn, luống ca luống cuông. Đột nhiên sực nhớ ra người đang ngự trên vai mình lúc này thân thể trống trơn, không một mảnh vải, mặt cô liền đỏ ửng lên, kinh hãi liệng chàng sang một bên. Cơ thể Lãnh Vô Song mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, bị cô liệng mạnh như vậy, lập tức bay vụt qua một bên, đầu giáng vào khối đá trứng ngỗng, đôi mắt trợn to, khẽ hít một hơi thở sâu. Chàng nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Ngũ Thập Lang, khổ sổ mở miệng dặn dò, lần đầu tiên trong đời dùng ngữ khí khẩn cầu bi ai mà tha thiết: “Ít nhất cũng giúp ta mặc một cái quần vào.” Chàng chỉ có thể thốt ra từng đó chữ mà thôi. Bởi vì cú đập đó lại một lần nữa đưa chàng quay trở về trạng thái hôn mê bất tỉnh. Ngũ Thập Lang lại lệ tuôn như mưa, tìm khắp nơi mà chẳng thấy trang phục của chàng, đành cởi chiếc áo của mình ra, bọc thật kín phần thân dưới của Lãnh Vô Song lại rồi tiếp tục bê chàng chạy loạn trên đường. May thay lúc này, đêm đã khuya nên trên đường chẳng còn bóng người nào hết. Ngũ Thập Lang bê Lãnh Vô Song trên vai, chạy suốt nửa canh giờ mới quay về được khách điếm. Nhìn thấy chàng vẫn còn bất tỉnh nhân sự, nhất thời cô chẳng biết phải làm thế nào. Trông chàng lúc này chẳng khác nào đang ngủ say, nỗi đau đớn trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Sắc mặt trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt, hàng mi dài ủ rũ khép lại. Chiếc bóng của đôi mi lại càng cong và dài hơn, khiến cho cả con người chàng bây giờ trở nên yếu mềm, suy nhược vô cùng. Tay nắm chặt lấy bàn tay đang buông thõng của chàng. Nhận thấy bàn tay ấy giá lạnh như băng, cô lại trào dâng nước mắt, siết chặt tay chàng trong tay mình nhằm đem hơi ấm trên tay mình truyền sang, chỉ sợ nếu mình không nỗ lực hết sức thì chàng sẽ chẳng thể vượt qua được cửa ải này. Ngũ Thập Lang chưa từng nhìn thấy các nhân sĩ gi¬ang hồ bị thương, càng chưa bao giờ nhìn thấy ai đó tắt thở, qua đời. Bởi tình trạng của chàng khó đoán nên tâm trạng Ngũ Thập Lang khó chịu, bất an vô cùng. Ban đầu, Ngũ Thập Lang những tưởng mình sẽ mất ngủ vì tâm trạng bất an này, đáng tiếc là rất nhanh sau đó, cô lại chìm vào mộng đẹp ngay, ngủ còn ngon hơn cả Lãnh Vô Song đang nằm trên giường. Tiếng ngáy cộng thêm nước miếng nhanh chóng làm ướt đẫm bàn tay của Lãnh Vô Song. Đang ngủ mà đôi mày của chàng cứ cau lại, giật lên liên tục. Vẫn dưới gốc cây phong, lá đỏ đang phiêu linh nhẹ rụng đó, Lạc đại thiếu gia thân khoác áo dài, chân giẫm lên đám lá phong đỏ rực, cau mày nghe đám thuộc hạ áo đen mắt đẫm lệ hồi báo tình hình gần đây của Ngũ Thập Lang. “Tiêu tiểu thư đã coi bàn tay của thuộc hạ là thịt lợn”. Người đội trưởng tấm tức kể. Đúng là một người phụ nữ thô lỗ, hung tợn! Tốt nhất là kể cho thiếu gia nghe những lời nói mớ của cô ta, nhất định người sẽ chuyển sở thích ngay tức khắc. Một chiếc lá phong khẽ khàng rơi xuống... Lạc Cẩm Phong chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó hồi lâu mà không nói gì. Những người hộ vệ áo đen quỳ trên mặt đất nhoẻn miệng cười sung sướng, xem ra một người phụ nữ như vậy, thiếu gia đã chẳng thể nào chịu đựng nổi nữa. Một lúc sau, Lạc thiếu gia nho nhã quay người lại. Đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt sáng bừng, chàng ngẩng đầu nhìn trời cười lớn, sau đó liên miệng tán dương: “Không tệ, không atệ...” Mấy người thuộc hạ quay sang nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu, ngầm ý: “Không tệ chỗ nào chứ?”. Lạc đại thiếu gia liếc mắt sang nhìn đám thuộc hạ đang quỳ trên mặt đất, miệng cười tươi rói, giọng điệu dịu dàng, mềm mỏng: “Ngũ Thập Lang quả nhiên là đáng yêu nhất.” Im bặt... Xem ra thiếu gia đã si mê đến mức không còn tỉnh táo rồi. Tất cả đều nín re như thóc. Quan niệm thẩm mĩ của thiếu gia đúng là hoàn toàn khác người. Không ngờ trong mắt của Lạc đại thiếu gia, những cử chỉ hết sức thô lỗ, hung tợn đó lại là biểu hiện của sự đáng yêu! Đôi mắt đen láy của Lạc Cẩm Phong sáng rực như sao trời, long lanh lóng lánh, tâm trạng vui vẻ hẳn lên sau lần dhồi báo tình hình này. “Ngũ Thập Lang, chờ ta xử lí xong tất cả các csự vụ trong sơn trang, nhất định sẽ tới tìm nàng ngay. Rất nhanh nữa thôi, chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau.” Sau bđó, chàng en¬hã nhặn vung ống etay áo, cười tít mắt lại, nói với kẻ đứng phía esau cây phong: “Rất tốt, tiền lương etháng này tăng gấp đôi! Lần này, ngươirung cây rất khéo, khiến ta ecực kì hài lòng.” Vạt áo bay bay, phiêu linh tự tại, mang theo đống lá dưới chân, Lạc đại thiếu gia vận khí, nhún chân lên đông lá phong đỏ rực, chớp mắt một cái dã vút bay đi mấy chục thước. Hai người nô bộc đứng đằng sau cây phong trán đẫm mồ hôi. “Tiểu Mãn, hôm nay huynh đếm tiết tấu rất tốt, ta thấy thiếu gia rất thích tiết tấu của huynh.” “A Cửu, là do huynh rung cây rất có kĩ thuật, huynh xem, thiếu gia rất hài lòng trước đám lá phong mà huynh lay rụng đấy!” Tiếp đó, hai người này ôm chặt lấy nhau, xúc động đến chảy cả nước mắt. Cuối cùng cũng vượt qua được nhiệm vụ ngày hôm nay. Quả nhiên là đổ hương liệu ban đêm còn không vất vả bằng việc rung cây tạo bối cảnh cho thiếu gia. Vừa qua canh ba, Lãnh Vô Song từ từ tỉnh lại. Tay chân rã rời như sắp lìa khỏi cơ thể, cộng thêm nỗi đau đớn chạy khắp châu thân, vất vả lắm chàng mới quay sang nhìn được Ngũ Thập Lang đang ngáy khò khò bên thành giường, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Cả mặt lẫn tay của cô đều kê lên bàn tay chàng, đè nặng xuống, khiến nửa bên người chàng bắt đầu tê cứng, khí huyết không lưu thông. Chàng từ từ rút tay ra, phần ngực lại nhói lên đau đớn. “Huynh tỉnh rồi sao?”. Ngũ Thập Lang mơ màng ngẩng đầu lên, khóe miệng bóng nhoáng toàn nước miếng. “Ừm.” Lãnh Vô Song nhẹ ngồi lên, tựa vào thành giường, chỉ một cử động nhỏ như vậy đã khiến chàng thở hắt không ra hơi. “Huynh thấy sao rồi?”. Ngũ Thập Lang cầm lấy đôi tay chàng, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng. “Ta thấy huynh phun ra rất nhiều máu”. Cô kéo vạt áo ngoài cùng trên người ra, chỉ vào vết máu đã khô trên đó rồi nói: “Mấy vết này đều là huynh phụt vào đấy!” Lãnh Vô Song lặng lẽ đưa mắt qua nhìn. Chàng âm thầm vận khí, nhưng vận đến mấy lần mà ở chỗ Đan Điền, mọi thứ đều trống không, chẳng có chút sức lực nào hết, chàng bất giác hoang mang vô cùng. “Vô Song, huynh lại không khỏe sao?”. Ngũ Thập Lang nhanh chóng sáp lại gần, lấy vạt áo lau khô những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán chàng. “Huynh đổ nhiều mồ hôi quá.” Lãnh Vô Song không trả lời cô, nỗ lực vận khí thêm lần nữa. Ở chỗ Đan Điền, mọi thứ vẫn cứ trống không. Chàng không khỏi kinh hãi, hoảng loạn, sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch nay lại càng nhợt nhạt, thân người mềm nhũn tựa vào thành giường. “Vô Song, rốt cuộc thì huynh bị làm sao thế?”. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, rệu rã của chàng, trong lòng Ngũ Thập Lang lo lắng không yên. Từ trước đến nay, chàng vẫn luôn cao ngạo, lãnh đạm, rất ít khi để lộ ra vẻ mặt yếu đuối, một mỏi như vậy. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng. Im lặng một hồi lâu, Lãnh Vô Song đang tựa người bên thành giường chợt nở một nụ cười lạnh lẽo như bông hoa tuyết liên trong băng giá. Giọng nói cất ra từ miệng chàng lạnh lùng, thấm đẫm trong đó sự tuyệt vọng và đau đớn quặn lòng. Ánh mắt chàng thất thần, chán nản, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy chua chát, nhấn mạnh từng chữ một: “Ta... đã... mất... công... lực... hoàn... toàn...” Rồi chàng khẽ mỉm cười cứ như thể đang tường thuật lại một sự việc không liên quan gì đến mình, lãnh đạm mà thản nhiên, nhưng lại tạo cho người bên cạnh cảm giác bi thương, ai oán đến cực điểm. Trái tim của Ngũ Thập Lang bỗng chốc như quặn thắt lại, đau đớn vô cùng. Hai người ở lại khách điếm đó suốt ba ngày liền. Ngũ Thập Lang khuôn mặt đầy sầu muộn nhìn sang Lãnh Vô Song y phục đen, áo khoác đen đứng lặng bên cửa sổ, trên đầu vẫn cài chiếc trâm ngọc trắng, một phần tóc buông xõa ra sau lưng, cộng thêm khuôn mặt nhợt nhạt khiến chàng càng thêm lạnh lùng, băng giá. Sự lạnh lùng băng giá lần này còn tăng gấp bội phần so với mọi khi. Chàng trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói năng, cũng chẳng động đậy gì. Trên mặt bàn, mấy món ăn đã nguội lạnh từ lâu. Suốt ba ngày nay, chàng cứ như tượng đá đứng ngây người bên cửa sổ, đến nước cũng chả buồn uống. “Vô Song, huynh dùng chút đồ ăn đi!”. Ngũ Thập Lang tha thiết nói. Trên bàn đang đặt những món ăn mà cô thích nhất: bánh điểm tâm nhà họ Tô, bánh điểm tâm hoa mai, còn có cả một đĩa cơm rang trứng do cô đích thân làm. Ngũ Thập Lang bước lại gần, lòng mang theo chút hi vọng. Nhưng Lãnh Vô Song chẳng thèm nhìn qua, vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn về chốn xa xăm ngoài cửa sổ, cứ như thể ở nơi đó đã mọc ra một bông hoa, thu hút sự chú ý, khiến chàng chẳng thể nào dứt ra được vậy. “Ta biết huynh đang rất khó chịu, nhưng trái tim ta còn cảm thấy khó chịu hơn nhiều lần”. Quả thực, trong lòng Ngũ Thập Lang đang vô cùng hôi hận, không ngừng tự trách bản thân mình vì quá lỗ mãng, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng ngày hôm nay. Chàng ba ngày không ăn uống, cô cũng ba ngày không ăn uống theo. “Ta biết từ nhỏ huynh đã tập võ, tuổi đời còn trẻ mà đã nổi tiếng trên gi¬ang hồ, tính cách lạnh lùng, hơn nữa còn thích ra vẻ ta đây, chắc chắn là đã đắc tội với rất nhiều nhân sĩ võ lâm”. Ngũ Thập Lang bắt đầu dùng ngón tay để đếm những điểm lớn cần nói, thận trọng đưa ra phán đoán: “Ta nghĩ, sở dĩ huynh cảm thấy buồn như vậy, chắc chắn lí do đầu tiên chính là sợ người ta tìm đến báo thù.” Đôi mắt của Lãnh Vô Song vẫn chẳng buồn động đậy. “Chi bằng thế này đi...”. Ngũ Thập Lang liền sán lại gần, nhìn chàng cười tít mắt rồi nói: “Hay bây giờ, huynh đến ở rể nhà ta, ta sẽ bảo bốn mươi chín anh trai ta ra bảo vệ huynh!” Khóe miệng của Lãnh Vô Song thoáng co giật, tuy rất nhẹ thôi nhưng ánh mắt đã không còn quá suy tư như trước đó nữa. “Vậy thì ta sẽ ra ngoài, nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, huynh cứ yên tâm ở nhà dưỡng thương, rồi dần dần, thế nào công lực của huynh cũng hồi phục lại thôi”. Ngũ Thập Lang càng nghĩ càng thấy sướng, vừa bước vừa nhảy, kéo lấy bàn tay của Lãnh Vô Song, nghiêm nghị thề thốt: “Ta sẽ đối đãi rất tốt, rất tốt, rất tốt, rất tốt với huynh.” Cô nói một mạch chín lần từ “rất tốt” để biểu thị quyết tâm của bản thân, mỗi lần nói một tiếng lại ra sức gật đầu một cách chân thành, chỉ còn thiếu mỗi nước móc trái tim của mình ra cho chàng xem mà thôi. Lãnh Vô Song bị cô níu lấy bàn tay, lạnh lùng đưa mắt sang nhìn, tuy vẫn còn đượm vẻ buồn bã nhưng đã có chút sức sống hơn khi nãy. Khóe miệng chàng khẽ rung, nhẹ nhàng cất tiếng: “Đồ ngốc”. Giọng nói bộc lộ rõ sự bất lực và cả tiếng than thở nữa. Tuy chàng nói rất nhỏ song đã khiến Ngũ Thập Lang vui mừng, kinh ngạc đến phát khóc, cô nắm chặt bàn tay chàng, nước mắt lại tuôn rơi. “Vô Song, chúng ta không đi tìm thuốc giải nữa, quay về sơn trang thôi. Kiểu gì cũng sẽ có cách mà, đại phu nhân và mọi người nhất định sẽ có cách giải quyết.” Lãnh Vô Song vẫn lạnh lùng như khúc gỗ, không đáp lại câu nào. Bị cô nắm chặt lấy bàn tay, chàng nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen láy, sầu thảm mà kiên định. “Vô Song, ta sẽ không bỏ cuộc, huynh cũng đừng bỏ cuộc đấy!” Ngũ Thập Lang giơ cao nắm tay, trịnh trọng tuyên thệ: “Chúng ta sẽ không từ bỏ, không buông xuôi!” Chàng lườm sang cô một cái rồi rút mạnh bàn tay ra, lập tức quay người, nhìn về phía cửa sổ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng: “Không ổn.” Hả? Ngũ Thập Lang thò đầu ra, hỏi đầy nghi hoặc: “Cái gì không ổn?” “Tiếp tục đi tìm thuốc giải!”. Lãnh Vô Song bình thản quay đầu sang nhìn Ngũ Thập Lang rồi nói: “Có ta ở đây, nhất định sẽ không để chất độc trong người cô phát tác.” Ngữ khí của chàng lãnh đạm. Nghe chàng nói thế, Ngũ Thập Lang ngây người, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Chàng đang lo lắng cho cô, công tử Vô Song lạnh lùng như băng đang lo lắng về độc tố trong cơ thể cô... Ngũ Thập Lang đắm đuối nhìn vào mắt chàng một hồi lâu, lòng mềm ra tựa nước, say ngắm khuôn mặt tuấn tú của chàng. Sau đó, cô bưng đĩa cơm rang trứng trong những ngón tay điệu đà lại gần bên chàng, dịu dàng nói: “Nếu huynh muốn đưa ta đi tìm thuốc giải độc thì nhất định phải ăn đi.” Lãnh Vô Song cau mày, nhìn sang đĩa cơm rang trứng trong tay cô, thẳng thừng từ chối: “Không ăn.” “Tại sao thế?” Rõ ràng là chàng đã lạc quan hơn đôi chút rồi, tại sao vẫn kiên quyết tuyệt thực chứ? Ngũ Thập Lang sầu muộn nhìn Lãnh Vô Song, bụng cô lúc này đang biểu tình dữ dội, ngày nào cũng ngủ không ngon giấc vì đói, nhưng cảm giác tội lỗi cứ giày vò cô, khiến cô chẳng thể nào ăn uống được. Phải biết rằng đói khát là chuyện đáng sợ nhất trên đời. “Hôm nào, trời sâm sẩm tối, ta cũng bảo tiểu nhị đem cơm lên”. Lãnh Vô Song lạnh lùng trả lời. “Món cơm rang của cô cả sắc, hương, vị đều không ổn, ta thực lòng không thể nào nuốt nổi”. Hả? Không ngờ chàng lại đợi cô say ngủ rồi lén lút gọi đồ lên ăn mảnh. Sau đó đến ban ngày lại đứng thừ người như tượng, tỏ vẻ ưu phiền bên cửa sổ! Thế mà bản thân cô còn thật lòng thật dạ cùng chàng tuyệt thực! Ngũ Thập Lang bất giác nước mắt tuôn trào, giật mạnh bàn tay đang nắm lấy tay chàng ra rồi ụp thẳng đĩa cơm rang trứng lên đầu chàng một cách chuẩn xác. Sau đó, sắc mặt sầm lại, tức giận hét lớn: “Ta hận huynh vô cùng!” Trước khi xông thẳng ra ngoài, cô còn bê hết những món điểm tâm mình yêu thích để trên bàn kia đi. Cánh cửa bị đóng sập lại đang rung lên bần bật. Ngũ Thập Lang hoàn toàn không biết rằng Lãnh Vô Song đứng trong phòng đã ngán ngẩm, than thở đến độ nào. Chàng đưa tay lên phủi những hạt cơm trên đầu xuống rồi tiếp tục đứng lặng bên khung cửa sổ, nhìn ra xa, ánh mắt buồn xa xăm. Lúc này, sao chàng có thể nuốt được thức ăn cơ chứ? Bộc lộ khả năng võ thuật trời phú, mỗi khi tập luyện lại nghiêm túc, hà khắc với bản thân hơn người khác nhiều lần, qua biết bao ngày đêm nếm mật nằm gai, không hề ngơi nghỉ mới có thể tạo ra một công tử Vô Song nổi danh trên gi¬ang hồ. Từ trước đến nay, chàng vẫn luôn cao ngạo, kiêu hãnh, chẳng đặt cái gì trong mắt cả, rất ít khi coi trọng người khác. Đốì với người hay vật cũng vậy, chàng đều giữ một thái độ lạnh lùng, lãnh đạm. Vậy mà đột nhiên, chỉ trong một đêm, tất cả mọi thứ đều đảo lộn hết cả. Võ công mà chàng lấy làm kiêu hãnh đã mất hết hoàn toàn, khiến cho bản thân chàng lần đầu tiên sau bao nhiêu năm sống trên đời được nếm trải mùi vị lực bất tòng tâm. Bên cạnh chàng lại đeo dính một người chuyên gây họa đang cần được bảo vệ, cô chẳng khác nào một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, thường xuyên gây rắc rối nhưng lại không ý thức được điều đó. Đem theo “bảo vật sống” đó bên mình, xem ra con đường tìm thuốc giải sắp tới vô cùng xa xăm mà gi¬an khổ, không biết bao nhiêu hiểm họa đang đợi chờ họ ở phía trước. Thực sự, chàng không còn chút chắc chắn nào hết. Thế nhưng, chàng nhất định phải kiên cường đối mặt, bởi thứ độc trong người Ngũ Thập Lang chỉ có thời hạn một năm, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát tác. Những chuyện này đã khiến chàng lo lắng không yên. Nỗi sầu muộn khó người hiểu được đó cứ ám ảnh tâm trí chàng suốt ba ngày nay. Mặc dù đang tập trung suy nghĩ nhưng chàng vẫn nắm được nhất cử nhất động của Ngũ Thập Lang. Cô bé khờ khạo này rõ ràng là đói bụng muốn chết, vậy mà lại ngốc nghếch cùng chàng tuyệt thực. Bản thân chàng là người tập võ lâu năm, thường xuyên mấy ngày không ăn uống gì vẫn chẳng sao, thế nhưng, cô là phận nữ nhi, lại không có chút công lực nào cả. Chàng có thể chịu đói, nhưng cô đâu thể chịu nổi Nghĩ tới đây, Lãnh Vô Song đưa tay nắm chặt lấy hạt cơm vẫn còn vương trên tóc mình, ánh mắt trầm lặng, đôi môi mím chặt, sau đó lại thở dài một tiếng nữa. Đúng là một khắc tinh! Quả thật là một mối phiền phức! Và cũng thực sự là một món “bảo vật sống” đáng yêu! Sang ngày thứ tư, hai người họ lại tiếp tục lên đường. Bởi vì sức khỏe của Lãnh Vô Song vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên hai người liền quyết định thuê một chiếc xe ngựa. Một chiếc xe bé tí tẹo, có khả năng bị tan ra từng mảnh bất cứ lúc nào, trước sau thông gió, ông lão đánh xe thì lưng còng, miệng móm, ho sù sụ không ngừng, thân hình hoàn toàn tàn tạ, xác xơ. “Cháu nói này, lão bá, lão không có tấm vải bạt phủ xe nào sao? Mau treo lên chắn gió cho bọn cháu với!”. Ngũ Thập Lang thò đầu ra, sầu thảm nói. Gió thu từng trận từng trận thổi qua bên tai, lạnh đến sởn gai ốc. Lãnh Vô Song thì vẫn cứ như trước, lặng lẽ ngồi ở phía sau xe, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía xa xăm, không nói bất cứ lời nào. Đang cong lưng đánh xe, vừa nghe thấy yêu cầu của Ngũ Thập Lang, lão bá gần như òa lên nức nở, đầy bụng uất ức, bắt đầu than thở: “Lão biết lấy đâu ra thứ tốt như thế chứ? Lão đây là kẻ nghèo khổ, ba bữa còn không đủ no. Nếu không có chiếc xe chở súc vật này thì cả nhà lão đã hít gió Tây Bắc mà sông từ lâu rồi..”. Bla... Bla... la... ông cụ đánh xe không ngừng than nghèo kể khổ. Xe chở súc vật? Mắt chàng vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng gân xanh trên trán đã bắt đầu rung lên bần bật. “Chỉ tính riêng tháng này, gia đình lão chưa được ăn một bữa nào tử tế cả. Bữa nào cũng toàn là cơm không với màn thầu, ngay cả cà rốt khô cũng chẳng có mà ăn”. Dường như có vô vàn những điều cần nói và muốn nói, nước miếng lão bá tưng bừng phun, kết hợp cùng gió nhẹ mà bắn đầy lên khuôn mặt bé xinh của Ngũ Thập Lang, mang theo mùi vị của người già, vô cùng đáng sợ. “Khó khăn lắm, dập đầu bái lạy thần Tài ngày đêm mới có vài mối làm ăn. Hôm trước nữa, lão vận chuyển ba con bò, ngày hôm kia thì chở hai con heo, ngày hôm qua lại chuyển tám con dê con...” Nói đúng đến đoạn hứng khởi, lão bá quay đầu lại, mỉm cười đắc ý với Ngũ Thập Lang rồi lại nhìn về phía trước, miệng vẫn bô bô, ra giọng lấy lòng khách: “Hôm nay thì, mẹ kiếp, cuối cùng cũng bắt được vận may phân chó, không ngờ lại chở hai “đầu” người.” Hai “đầu” người... hai “đầu”... hai “đầu”! Ngũ Thập Lang im re, thật không hổ danh là xe chuyên chở súc vật! Đôi mắt của Lãnh Vô Song không ngừng bắn ra tia lửa rực đỏ, phi chíu chíu vào mặt Ngũ Thập Lang, tròng mắt đỏ ngầu, xem chừng có thể thiêu cháy mọi vật xung quanh. Hóa ra là một chiếc xe chuyên chở súc vật, thảo nào vừa bẩn thỉu lại vừa hôi hám. Đường đường là thiếu trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang, vậy mà phải ngồi trên một chiếc xe chuyên chở súc vật, nếu để chuyện này đồn đến tai người trong gi¬ang hồ, chàng sao có thể giữ vững được hình tượng lạnh lùng, kiêu hãnh bấy lâu nay của mình chứ? Chắc khỏi phải hành tẩu gi¬ang hồ luôn! Nàng cảm thấy có lỗi, gượng cười phát biểu: “Nghịch cảnh khiến cho người ta trở nên kiên cường hơn”, thấy Lãnh Vô Song vẫn lạnh lùng lườm về phía mình, cô nhún vai một cách thản nhiên rồi nói tiếp: “Nhìn đi, Vô Song, đây chính là sự tôi luyện của cuộc đời.” Lãnh Vô Song chỉ hận không thể một cước đá bay Ngũ Thập Lang ra khỏi xe, nghĩ một hồi, cuối cùng chàng đành nhịn. Nói cho cùng thì một người chịu tội chi bằng mọi người cùng chịu tội, thế là chàng liền nghiến răng ken két, quát: “Đồ ngốc!” Ngay lập tức Ngũ Thập Lang đáp trả bằng một nụ cười tươi rói. Thực ra, cô không hề ngốc, Lãnh Vô Song đưa cho cô hai lượng bạc, cô không tiêu hết lại còn kiếm ra được một lượng, lúc này, một lượng đó đang nằm yên vị trong túi của cô. Đoạn đường dài như vậy mà chỉ mất có một nửa tiền, cho dù đó là xe chuyên chở gia súc thì cũng hợp tình hợp lý. Một người phụ nữ ưu tú là phải giỏi gi¬ang trong việc kiếm tiền quỹ đen. Đây là chiêu mà Ngũ Thập Lang học được từ mấy mẹ trong nhà. “Phía trước là Hắc Phong Trại...”. Nước miếng của lão bá bắn vèo vèo ra ngoài qua chỗ khuyết ở hàng tiền đạo, khiến cho bộ râu của lão trở nên ướt nhoẹt, dính dáp. “Nghe nói trại chủ ở đó là nữ nhân...” Ông lão đánh xe cứ nói mãi, nói mãi không một giây ngừng nghỉ. Ngồi phía sau, Ngũ Thập Lang chỉ muốn đập đầu vào thành xe cho xong, vô cùng hối hận vì lúc đầu đã gợi ra chuyện giăng tấm vải bạt. “Cô ta vô cùng thích cướp mấy thanh niên đẹp trai về làm chồng...” “Đúng là một người phụ nữ có tham vọng, lắm hoài bão..Lão bá đánh xe vừa vung roi vừa sầu muộn than thở: “Nếu được đẻ ra muộn vài chục năm thì ngày nào ta cũng đứng dưới Hắc Phong Trại, đợi trại chủ đến cướp ta về... rồi chuyên chở gia súc cho trại.” Quả nhiên là đạo đức nghề nghiệp cao ngất trời, ngay cả khi hoang tưởng cũng không hề quên đi phận sự, chức trách của mình! Ngũ Thập Lang quay lại nhìn Lãnh Vô Song, ánh mắt vô cùng lo lắng. “Vô Song, huynh trông như hoa như ngọc thế này, ta nghĩ, liệu có nên cải trang đi không?” Lãnh Vô Song nắm chặt bàn tay lại, chàng dang đứng bên bờ vực của sự suy sụp. “Huynh xem, ta dự định thế này nhé...”. Ngũ Thập Lang nhấc mông lên rồi sán lại bên cạnh Lãnh Vô Song. “Hay là huynh giả trang thành một cô nương hoặc gì đó, nếu chẳng may gặp phải kiếp nạn thì còn có thể tránh được.” Cô vừa nói vừa moi bộ váy màu tím nhạt ngày trước từng mặc trong tay nải ra. Lãnh Vô Song nhắm chặt mắt lại, khuôn ngực không ngừng co giật, từ từ rút thanh kiếm phía sau lưng ra, nộ khí xung thiên chỉ về phía trước. “Vô Song, đeo trên vai mỏi rồi hả?”. Ngũ Thập Lang tự động quy hành động này của Lãnh Vô Song chủ động bày tỏ ý tốt, thế là cô liền giơ tay đoạt luôn thanh kiếm khỏi tay chàng, ôm khư khư trong lòng, cười tít mắt, đẩy nhẹ vai chàng, thái độ chan chứa tình cảm yêu thương. “Cô...”. Lãnh Vô Song hoàn toàn chán anản, khí huyết không lưu thông nổi. “Đúng là đồ ngốc!” “Huynh mắng làm ta rất vui.” Ngũ Thập Lang cười tít mắt, gật đầu lia lịa, tiện tay chỉnh lại số tóc ở phía sau lưng chàng rồi vui vẻ nói: “Vô Song, ý của huynh ta hiểu hết. Tục ngữ có câu: “Đánh là yêu, mắng là thương, vừa đánh vừa mắng là yêu đương”. Da mặt của huynh mỏng, thẹn thùng không dám tỏ tình với ta nên mới dùng cách này. Cái này ta hiểu, ta hiểu hết, hiểu hết mà.” Lúc nói những lời này, dáng vẻ cô vô cùng hiền lương thục đức. Lãnh Vô Song hoàn toàn im lặng, không biết nói gì nữa. Chàng nhìn Ngũ Thập Lang trong giây lát rồi lặng lẽ quay người đi, khuôn mặt không chút biểu cảm, tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa. Chàng vừa nhìn vừa thầm niệm trong lòng: “Ông trời muốn gi¬ao trọng trách cho người nào thì trước tiên sẽ rèn luyện tâm trí họ trong khốn khổ...”. Cứ như vậy, chàng niệm câu này một trăm lần, cuối cùng cũng khôi phục được sự bình tĩnh. Sau khi cho xe ngựa vượt qua mấy chỗ gập ghềnh, lão bá đánh xe đột nhiên đem hết khả năng ra, tận tình làm một hướng dẫn viên du lịch: “Các vị, nơi đây chính là Hắc Phong Trại nổi tiếng trên gi¬ang hồ đây...” Ngũ Thập Lang im lặng lắng nghe lão bá miêu tả: “Phụ nữ trong trại này vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, con người nơi đây hào sảng chẳng khác nào các đại hiệp trên gi¬ang hồ. Hoa lá ở đây rất đẹp, cây cối ở đây rất cao...”. Lào xào lào xào, nước miếng lại càng bắn ra nhiều hơn, chảy dài trên bộ râu của lão, trông vô cùng khủng khiếp. Ông lão đang “bốc” rất hứngkhởi, đột ngột dừng xe lại. “Nếu may mắn, chúng ta có thể gặp được một lần chặn cướp thực sự”. Lão bá quay đầu lại, ánh mắt tỏ rõ niềm khát khao, mong ước bấy lầu. “Do đích thân trại chủ đi cướp.” Ngũ Thập Lang chẳng biết anói gì, đành lặng lẽ nhìn ông lão. Thực sự cô chẳng thể hiểu nổi việc chặn đường cướp bóc thì có gì sung sướng, lợi lộc đối với một người hàng ngày chuyên chở gia súc. Đột nhiên, một giọng nói uy lực, mạnh mẽ vang lên rồi vọng ra tứ phía. “Cướp đây...” Đúng là giữa thanh thiên bạch nhật không nên nói chuyện tầm bậy, bàn tán linh tinh về người khác. Không biết từ lúc nào, rất nhiều cường nữ thô kệch đứng bên các thân cây ven đường, trên tay cầm đao to, sáng lóa. Người thủ lĩnh ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt to bành, vuông vức, ngực eo to như hổ báo, thân cường tráng y hệt nam nhi. Nhìn thấy Lãnh Vô Song và Ngũ Thập Lang ngồi trên xe, ánh mắt ả bỗng sáng rực lên, lập tức đưa bàn tay gấu ra, hét lên một cách chan chứa yêu thương, tình cảm: “Ôi, mấy mĩ nhân của ta...” Ngũ Thập Lang và Lãnh Vô Song ngồi trên xe mà kinh hãi vô cùng. Giọng nói của cả ta không phải to bình thường mà dư âm vang xa ba tấc, tản mạn vang vọng lại rất lâu trong khu rừng. Ngay sau đó, mấy nữ thổ phỉ ập đến, động tay động chân đòi kéo Lãnh Vô Song và Ngũ Thập Lang ra khỏi xe. Khuôn mặt lạnh như băng đá, Lãnh Vô Song tay nắm chặt thanh kiếm màu vàng, đứng trên xe ngựa mềm mại múa mấy đường Túy Nhược Lưu Vân, tuy không còn công lực nhưng vẫn đuổi được mấy nữ thổ phỉ ra xa. Sau một hồi chiến đấu mà không giành được thắng lợi, nữ trại chủ thô kệch tỏ ra vô cùng bực bội. Ngũ Thập Lang nép gọn sang một abên, cố gắng hết sức không gây cản trở cho Lãnh Vô Song. Vì đã mất đi nội công nên Lãnh Vô Song càng múa kiếm lại càng khổ sở. Trên khuôn mặt hiện rõ nét mệt mỏi rệu rã. Chàng quay sang nhìn Ngũ Thập Lang, hét lớn: “Chạy!” Nghe thấy thế, cô liền nhảy ngay xuống xe. Nhưng vừa mới chạy được vài bước đã bị ba, bốn nữ thổ phỉ bao vây lại. “Vô Song, huynh không cần phải để tâm đến ta, huynh mau chạy đi!”. Ngũ Thập Lang quay đầu lại nhìn Lãnh Vô Song đang mồ hôi nhễ nhại, hét lớn: “Mau chạy đi, mau chạy đi!” Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, nghìn cân treo sợi atóc, Ngũ Thập Lang vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫy vẫy tay rồi nghiêm túc nói: “Vô Song, huynh phải thề chết không chịu khuất phục, phải giữ lấy trinh tiết cho ta!” Gân xanh trên trán Lãnh Vô Song lại lần nữa giật lên liên tục, tức giận vô cùng, suýt nữa thì chàng phi ngay thanh kiếm trong tay về phía Ngũ Thập Lang. Đúng lúc đó, nữ trại chủ phi ngựa tới, cất giọng cười ngạo nghễ. “Không ai trốn được hết, tất cả đều phải trở thành áp trại tướng công của ta! Tung hoành Hắc Phong bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên lão nương nhìn thấy hai nam nhân tuấn tú, đẹp trai thế này đấy!” Ả ta vừa nói vừa vung thanh đao dài trong tay, đập mạnh vào thanh kiếm của Lãnh Vô Song. Chàng lập tức lùi lại phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, chẳng thể tiếp tục cầm chắc thanh kiếm trong tay nữa, “keng” một tiếng, thanh kiếm liền rơi xuống sàn xe. Trận chiến đã lấy đi của chàng quá nhiều sức lực, Lãnh Vô Song tựa lưng vào thành xe, lạnh lùng nhìn qua, không nói năng gì cũng như không có thêm bất cứ hành động nào khác. “Tính cách quật cường, ngang ngạnh như vậy, ta rất thích”. Nữ trại chủ vừa nở nụ cười dâm đãng vừa đưa tay về phía Lãnh Vô Song, định chạm vào cằm chàng. Đôi mắt của Lãnh Vô Song sáng bừng, mang theo lửa hận rực cháy, toàn thân toát lên ngạo khí vốn có ngay từ khi sinh ra. Chàng lấy hết sức bình sinh, rút thanh kiếm thứ hai ra rồi đặt ngay trước ngực mình, lập tức khiến bàn tay nữ trại chủ cứng đờ ở giữa không trung. “Mĩ nữ tỉ tỉ, tỉ lại đây mà sờ này, ta nõn nà hơn huynh ấy nhiều”. Ngũ Thập Lang cười tít mắt, vẫy tay đầy tình ý. Cử chỉ này khiến cho nữ trại chủ bật cười vui sướng. “Rất là thú vị!”. Ả cười vô cùng hớn hở, ra hiệu tập hợp tất cả các nữ thổ phỉ lại. “Ngày tháng còn dài, chúng ta về trại trước đã!” Một nữ thổ phỉ liền đến bên, tóm lấy vạt áo của Lãnh Vô Song. Chàng liền trợn mắt, toát ra hàn khí giá băng, khiến nữ thổ phỉ nọ sợ quá, lùi về phía sau vài bước. “Các ngươi bắt hắn đi, tự nhiên ta sẽ đi theo các ngươi”. Chàng lạnh lùng lên tiếng. “Thế nhưng, không được phép động vào người ta, nếu không, ta sẽ liều chết với các ngươi.” Xưa nay, chàng luôn vô cùng ngạo mạn, không bao giờ cho phép người khác lại gần. Trước kia, có rất nhiều nữ hiệp tìm mọi cách muốn theo chàng nhưng chưa ai có thể đứng gần chàng trong khoảng cách năm bước, huống hồ là tình cảnh như bây giờ. Nữ trại chủ lại ngây người, sau đó bật cười khoái trá. “Vậy thì mọi người đừng động vào chàng, cứ quản thúc thật chặt chẽ chàng kia là được.” Chỉ liếc qua một cái, ả đã nhận ra người thanh niên còn lại với khuôn mặt như búp bê có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với mĩ nam áo đen. Trại chủ vừa dứt lời, lập tức có đến hơn chục nữ thổ phỉ vây chặt quanh người Ngũ Thập Lang, mấy bàn tay còn đưa ra vuốt ve khuôn mặt cô, khiến cô im bặt. “Đại vương, người mang theo cả ta đi!” Nãy giờ, không ngờ mọi người đã quên rằng ở đây vẫn còn lão bá đánh xe ngựa. Lão bá dánh xe ánh mắt xán lạn như sao trời, vẻ mặt đầy sùng bái, phấn khích thốt lên khiến cho bộ râu muối tiêu cong tớn lên: “Hãy cho ta được đi theo, tốt xấu gì thì ta cũng biết đánh xe chở gia súc. Ta còn có thể cúc cung tận tụy phục vụ cho quý trại.” Ngũ Thập Lang và Lãnh Vô Song hoàn toàn kinh ngạc trước thần kinh thép của lão bá. Ngay đến nữ trại chủ cũng không khỏi cảm động trước những lời gan ruột ấy. Làm kiếp thổ phỉ, hiếm có khi nào gặp được người ủng hộ, cổ vũ mình. Một nhân tài thế này mà không đem theo thì thật là có lỗi với các hương thân phụ lão trong vùng. Nghĩ vậy, ả liền vung bàn tay gấu, ý chí vút cao đưa ra mệnh lệnh: “Đem theo cả người đánh xe, để cho ông lão được gia nhập sơn trại, sau đó sẽ đem tinh hoa của bổn trại phát dương quang đại ra bên ngoài!” Lão bá đánh xe hớn hở, cong đuôi hạy theo trại chủ. Lúc đi ngang qua chỗ Ngũ Thập Lang đang ra sức giãy giụa, ông lão không quên dằn mặt: “Đừng tưởng có thể chạy trốn khỏi đây, chỉ cần hai người ngoan ngoãn nghe lời thì Hắc Phong Trại chúng ta quyết không bạc đãi các ngươi.” Không ngờ nhập vai cũng nhanh quá chứ! Ngay lập tức, lão bá đánh xe đã trở thành một thành viên cốt cán, tận tụy trong Hắc Phong Trại. Khuôn mặt dính đầy nước miếng của lão bá, Ngũ Thập Lang quyết định giữ im lặng đến cùng. Đường lên núi khúc khuỷu, gập ghềnh, dù bị mấy nữ thổ phỉ thúc ép bắt đi nhanh, Ngũ Thập Lang vẫn không quên quay đầu lại nhìn Lãnh Vô Song ở phía sau. Tình trạng lúc này của chàng đương nhiên là không tốt đẹp gì, lấy kiếm làm gậy, mỗi bước đi lại thở dốc, mồ hôi lấm tấm đọng trên trán, chàng nghiến chặt răng, cau mày cố gắng đi theo đám người phía trước. Bộ dạng này khiến Ngũ Thập Lang lo lắng muốn phát khóc. “Người đằng sau mau theo sát mọi người!”. Lão bá đánh xe tinh thần hứng khởi, sức khỏe dồi dào, nhìn thấy Lãnh Vô Song đi chậm chạp ở phía sau liền chạy ngay tới đốc thúc. Lãnh Vô Song bực bội cau mày, đưa mắt liếc sang, ngay lập tức một luồng hàn khí truyền sang người lão bá. Ông lão liền ngoan ngoãn rụt cổ, ngoan ngoãn tiếp tục leo núi. Vất vả leo trèo hơn một canh giờ, đoàn người mới đến được đỉnh núi. Trên đó có dựng mấy ngôi nhà bằng gỗ, nhìn lướt qua thấy bụi bặm phủ đầy. Trước mỗi căn nhà đều có người đứng canh, nhìn thấy nữ trại chủ quay về, tất cả đều hân hoan, hớn hở chạy ra nghênh tiếp. “Đại vương, lần này có thứ gì mới mẻ hay không?” “Có hai người đàn ông”. Nữ trại chủ cười vô cùng mãn nguyện rồi nhích thân hình to lớn của mình sang một bên, để lộ ra Ngũ Thập Lang và Lãnh Vô Song. Phụ nữ của toàn sơn trại đều hít một hơi thật sâu. Hai vị tiểu công tử này thật quá đỗi anh tuấn, quá đỗi trẻ trung. Vị công tử bé hơn trông rất hoạt bát, đáng yêu, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng, trông y hệt một chú mèo con đáng yêu. Vị công tử lớn hơn đôi chút thì khí chất ngạo nghễ, lạnh lùng, mặt tựa bạch ngọc, mắt như sao trời, cao quý hiếm thấy. Hai người cùng đứng ở một nơi như vậy chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc hài hòa, mĩ lệ. Chẳng trách trại chủ lại có dáng vẻ đắc ý, xuân xanh như thế. Tất cả mọi người vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị, trong mắt bất giác hiện mang theo chút cảm giác không cam lòng. Nữ trại chủ liền mím môi mỉm cười, đưa bàn tay gâu lên vẫy rồi nói: “Ngoại trừ hai vị tiểu công tử này, ta còn mang về một người đàn ông chín chắn.” Lòng hiếu kì của tất cả mọi người liền dâng trào đến đỉnh điểm. Ai nấy đều thò cổ ra, háo hức nhìn về phía sau lưng của hai vị công tử trẻ tuổi. Không để mọi người phải chờ đợi lâu, từ sau lưng của Ngũ Thập Lang và Lãnh Vô Song, một người lưng còng, thiếu răng cửa từ từ bước ra, mỉm cười hét lớn: “Xin chào mọi người, ta đã tới muộn... để mọi người phải đợi lâu.” Lặng như tờ... Người bước ra chính là lão bá đánh xe một lòng một dạ, người đã hạ quyết tâm hết lòng hết sức cúc cung tận tụy phục vụ cho nữ trại chủ. Tiếp đó, tất cả các nữ thổ phỉ của toàn sơn trại đều chán nản, đau buồn bước về nơi ở của mình. Không lâu sau, cả đỉnh núi chỉ còn lại mỗi mấy người Ngũ Thập Lang. Nữ trại chủ mỉm cười, đưa tay sờ tai, ngần ngại nói với lão bá đánh xe: “Bọn họ đều thích những người làn da nõn nà, khuôn mặt trơn tru.” Lão bá đánh xe nước mắt long lanh, đôi mắt u sầu nhìn sang Ngũ Thập Lang và Lãnh Vô Song rồi than thở đầy muộn phiền: “Tất cả chuyện tốt hiếm có đều bị hai người họ chiếm hết cả rồi.” Phụt! Ngũ Thập Lang kích động đến mức phun cả nước miếng ra ngoài. Lão bá đánh xe này thực sự quả là có tài!