Mùa thu năm 2003, một ngày trời trong đẹp, gió thổi hiu hiu, tôi và bạn già đi đến chùa Bàn Long nổi danh ở huyện Nguyên Thị tỉnh Hà Bắc.
Thắp hương lễ Phật xong, chúng tôi đi dạo nhìn ngắm cảnh trong chùa, lúc này có một sư nữ mặt tươi tắn, mỉm cười đón tiếp chúng tôi, trông cô rất hòa nhã thân thiện.
Bạn già tôi bước lên trước chào hỏi:– Thư Sư Phụ, chúng tôi là cư sĩ ở xa đến thăm chùa, có thể trò chuyện cùng sư được không ạ?Cô vội đáp: – A Di Đà Phật! Được ạ!Tôi lên tiếng:– Thưa cô, trông cô còn rất trẻ, vì sao muốn xuất gia?Thế là vị sư nữ trẻ tuổi này đem câu chuyện có thực đáng sợ (do mình đích thân chứng kiến), kể lại cho chúng tôi nghe.” Tôi sinh trong một gia đình cán bộ quyền thế tại thành phố X thuộc miền Đông Bắc, cảnh nhà sinh hoạt rất sung túc, dư dả.
Từ nhỏ tôi chỉ cắp sách đi học mãi cho đến tốt nghiệp Đại Học Tài Chính.
Tốt nghiệp rồi thì làm ở cơ quan hơn mười năm, sau này chuyển qua công tác tại ngân hàng.
Chồng tôi thì làm việc trong cơ quan chính phủ, con trai đang học Cao trung.
Tôi luôn cảm thấy đời sống mình rất hạnh phúc, tôi có cha mẹ thân thuộc yêu thương, gia đình êm ấm, trong nhà không có gì phải sầu lo.
Mọi việc đều hết sức thuận lợi.
Nhưng ba năm trước tôi gặp một đại biến cố, khiến đời tôi thay đổi lớn, rẽ sang một hướng khác.Ba năm trước tôi làm việc ở ngân hàng, đồng thời kiêm luôn chức “Nhân Viên Tài Vụ Công Ty Địa Ốc”.Ngài Tổng giám đốc Công Ty Địa Ốc 46 tuổi, trẻ trung cường tráng, quá khứ ông làm ở Công Ty Lương Thực, sau chuyển qua kinh doanh địa ốc.
Ông giàu vô kể, sở hữu ức vạn tài sản, làm ăn bề thế, rất có thực lực.Năm đó ông chơi cổ phiếu, bị thua đậm.
Hôm đó chỉ trong mười lăm phút mà phải đền hơn 470 vạn, ông bị đả kích quá lớn, nên xuất huyết não mà chết.Sau khi ông chết rồi, thần thức cứ một bề đeo theo bên tôi.
Lúc sống ông cao 1m84 vây mà giờ nhìn thấy ông xuất hiện chỉ cao khoảng 1m, sắc da như màu đất.
hình dạng giống hệt lúc còn sống.
Vừa nhìn thì biết ngay đây là ông Tổng, lúc đó bất kể tôi đi đâu ông đều theo đến đó.
Tôi không thể nhắm mắt.
vì hễ vừa nhắm thì nhức đầu không chịu nổi.
mà dù nhắm mắt cũng vẫn thấy ông.Người nhà cho là tôi bất bình thường, nên cử người theo canh chừng tôi suốt ngày.
Mà tình huống tôi nhìn thấy, bọn họ không ai thấy.
Nên dù tôi có nói, có diễn tả cảnh mình thấy cũng chẳng ai tin.
Tôi muốn trốn ông Tổng cũng trốn không xong, tôi đáp máy bay đến Bắc Kinh hay đi Thanh Đảo thì cũng có ông bám theo.
Cảnh tượng này hành hạ tôi suốt 100 ngày.Đáng sợ hơn nữa là, từ sau khi ông chết đi, cứ 7 ngày là tròn một tuần, mỗi khi qua một thất, trước mắt tôi lần lượt hiện từng cảnh nơi địa ngục, chỗ ông thọ khổ, thấy ông bị hành.phạt thê thảm, đáng sợ.Tuần thất đầu tiên, tôi nhìn thấy mấy ngục tốt đến kéo lôi hai tay ông nhét vào lò thiêu nướng, chỉ nghe tiếng ông kêu la thảm thiết khi tay ông được rút ra rồi, nó cong vẹo đỏ bỏng như sắt nung lửa vậy, người cũng co rúm quắt queo.Đến tuần thứ hai, hiện trước mắt tôi là địa ngục thiêu chân, tuần thất thứ ba, tôi thấy ông chân trần leo lên núi đao, máu tuôn dầm dề, tiếp theo tuần thứ 5,6,7 lại thấy ông bị đao phanh thây, mổ bụng, móc mắt, cưa chân v.v… thật là thảm và kinh khủng đến không dám nhìn.
Tôi cũng nghe ông lớn tiếng kêu rên, van xin tôi cứu ông (Nhưng tôi lúc đó chưa biết Phật pháp, đâu biết làm sao để cứu ông).Trong suốt 100 ngày; cuối cùng thắng cảnh hiện, tôi bỗng thấy Bồ-tát Quan Thế Âm đứng trên đóa sen màu hồng, mặc y phục trắng, tướng mạo trang nghiêm thù thắng không gì sánh, tôi ngắm nhìn thần thái thanh tịnh của Bồ-tát Quan Thế Âm, choáng ngợp vì ánh sáng rực rỡ trước mắt, thân tâm lập tức cảm thấy thanh lương, tinh thần sảng khoái vạn bội.Chỉ nghe Bồ-tát Quan Âm tha thiết bảo:– Con phải niệm Phật nhé!Rồi Ngài phẩy nhẹ tay áo, trong chớp mất đã biến mất.Tôi vội kêu lên, lay tỉnh người bạn cùng phòng, kể cô nghe cảnh mình thấy Quan Thế Âm Bồ-tát.
Thế là chúng tôi cùng đi mua hương, lư và tượng Quan Thế Âm.Lúc tôi đốt cây hương đầu tiên, thì nhìn thấy Bồ-tát Quan Thế Âm trong chớp mắt hợp thành nhất thể với tượng Bồ-tát Quan Thế Âm, rồi nghe Ngài dạy:– Hãy đến Bảo Hoa Tự đi! (Bảo Hoa Tự ở Liêu Ninh tỉnh Đại Liên)Thế là cô bạn cùng tôi đến Bảo Hoa Tự, sư trong chùa giống như biết trước tôi sẽ đến, vừa gặp tôi, liền bảo:– Ta đợi con lâu lắm rồi!Sư còn nói:– Con cần phải xuất gia!Đến ngày 19 tháng 6, sư làm lễ cầu siêu cho ông Tổng.
Khi đó tôi cảm thấy đại địa chấn động, thấy ông Tổng từ trong địa ngục được cứu thoát, còn thấy từ trong địa ngục đưa ra vô số cánh tay, giống như kêu cứu vậy.
Siêu độ xong, sư bảo tôi:– Ông Tổng đã được cứu khỏi địa ngục, đầu thai vào cõi súc sinh rồi.Một năm sau, cũng nhằm ngày 16 tháng 9, tôi đang đi trên đường lân cận thì tình cờ gặp một con lừa, vừa nhìn thấy tôi nó không chịu đi, kêu thì nó chảy nước mắt, tôi không hiểu vì sao lại có chuyện này.
về đến chùa thỉnh giáo sư phụ, ngài nói:– Con lừa này chính là Tổng giám đốc của các con đó!Thế là thân thích bằng hữu vội đi khắp nơi tìm con lừa, nhưng tìm không được.Lại một năm trôi qua, hôm đó là ngày 28 tháng 4, con lừa dứt dây trói chạy đến cổng chùa, mặc người lôi kéo hay đánh đuổi, nó đều không chịu đi.Lúc đó sư trụ trì đang tọa thiền, nhưng ngài vẫn bảo tôi:– Bên ngoài có con lừa tìm cô đó!Tôi vội chạy ra ngoài cổng, con lừa thấy tôi vội chạy đến, kêu lên và chảy nước mắtTôi bảo nó:– Ngươi là Tổng giám đốc X phải không ? Nếu phải thì gật đầu nha.Nó nghe và hiểu lời tôi nói, liền gật gật đầu.Sau đó tôi bảo:– Ta quy y cho ngươi, hãy lắng nghe nhé.Tôi liền làm theo cách thức sư phụ dạy, quy y Tam bảo cho con lừa.
Làm lễ xong tôi nói:– Bây giờ hãy dẫn ta đến nhà chủ của mi!Lừa gật đầu.
Nó đi trước, tôi theo sau nhìn nó đi trên đường giống hệt như ông Tổng lúc còn sống vậy.Về đến nơi, lừa nhìn tôi rồi nhìn ông chủ (ý như muốn bảo tôi đây là chủ nó).
Tôi hỏi ông ta con lừa sinh lúc nào? Khi ông nói ngày, tháng, năm… tính ra đúng hợp với thời gian siêu độ ông tổng.
Ngay đó tôi tin chắc đây là ông Tổng từ địa ngục thoát ra sinh vào loài súc vật trong nhân gian.Sau đó người nhà ông Tổng đến chuộc con lừa, đem nó phóng sinh trong chùa.Sự việc này đã làm chấn động tâm tư rất nhiều người.
Nguyên là công ty thiếu ngân hàng số tiền cực to (khoảng bảy ngàn vạn), nhưng ông Tổng lúc còn sống đã có ý không muốn trả, cho nên từ khi xảy ra sự việc “kinh thiên động địa” này và những người ở công ty đều tận mắt chứng kiến cả rồi, thì ông Phó tổng giám đốc công ty liền tự động hướng ngân hàng đền trả toàn bộ số nợ, thanh toán xong rồi, công ty này vẫn còn tiền dư.Thân nhân bằng hữu và các đồng nghiệp của tôi sau sự cố đó đa số đều quy y Phật môn.
Do tôi đích thân trải qua sự kiện này vô cùng tin sâu lục đạo luân hồi là có thật không dối, thầm hiểu luật nhân quả báo ứng không sai mảy may.
Vì sao ông Tổng đọa địa ngục, nếm đủ hình phạt khổ đau? Tất nhiên là do những nhân gieo không lành (nhưng đó là chuyện riêng của bản thân ông, tôi không muốn khơi lên làm gì).
Điều quan trọng là chuyện của ông đã khiến nhiều người thức tỉnh, cảnh giác, biết tự chấn chỉnh và tu sửa thân tâm cẩn mật hơn.Cho dù hiện tại quý vị giàu sang, sở hữu ức vạn tài sản chăng nữa thì một khi chết đi rồi thì chẳng mang theo được một xu! Đúng như cổ nhân từng nói: “Vạn thứ chẳng mang đi được chỉ có nghiệp đeo theo mình!”…Tôi từ nhỏ sinh trong nhà giàu sang, lại là gia đình có địa vị quyền thế.
Tính ra các loài vật từ bay trên trời, đi dưới đất, bơi trong nước không gì mà tôi chưa ăn qua.
Nghiệp ác đã tạo cố nhiên rất sâu nặng.
Tôi thầm nghĩ: “Tương lai nếu như tôi và cha mẹ, quyến thân… bị đọa địa ngục, thì ai sẽ cứu chúng tôi ra đây?Thế là tôi hạ quyết tâm, phải xuất gia tu hành nguyện tu cho đến khi chúng đạo vô thượng”.Cô kể xong câu chuyện, vẫn còn rất cảm xúc, bùi ngùi thở dài.Chúng tôi bị câu chuyện cô làm chấn động, tâm linh bị đả kích mãnh liệt, vì những kiến thức đã biết về lục đạo luân hồi, về nhân quả báo ứng trước đây, thảy đều chỉ đọc trong sách, nên cảm thấy cách mình rất xa.
Nhưng câu chuyện thực do vị sư nữ vừa kể ra đây lại xảy ra ngay trong thế kỷ 21 này.
Thời gian địa điểm người thực, việc thực rõ ràng bày ra trước mắt, sao có thể khiến người ta không kinh hồn bạt vía được chứ?Xin ghi lại để chia sẻ cùng bạn đọc.Từ TríLời người dịch:Đọc “Báo ứng Hiện Đời” chúng ta thấy rằng người đời mắc bệnh đa phần đều được quy vào các tội sát sinh, hoặc thân khẩu ý tạo ác.
Hòa thượng Diệu Pháp luôn bày cách trị bằng việc khuyên họ dứt sát ăn chay, và hiệu quả thường rất tốt.Thế thì tại sao các tu sĩ vốn đã ăn chay tất nhiên thân khẩu ý cũng hằng thúc liễm.
Vậy mà nhiều người, thậm chí là các bậc cao đức lại bệnh triền miên đôi khi lại nặng nề và khó chữa hơn người đời rất nhiều?Xin quý vị đọc trích đoạn giải đáp sau đây của Đại sư Ấn Quang và Hòa thượng Tuyên Hóa để hiểu rõ hơn: Phần sau.