Bạch Linh Linh hạnh phúc vô ngần, lập tức mang cá trắm cỏ đến ngỏ ý xin cưới Lãnh Giác.
Cha mẹ Lãnh Giác sợ chết khiếp.
Dê bố tỏ ra khá kính trọng khi đối mặt với Bạch Tử đại nhân, nhưng hẵng còn đắn đo lắm: “Chuyện này… không ổn lắm đâu. Dầu gì Giác nhi cũng vừa rời cung… Chân trước ra cung, chân sau đã lập gia đình, người ta lại gièm pha.”
Dê mẹ trông thấy giỏ cá trắm cỏ thì cũng gật đầu bảo: “Nguyên nhân chính là do nhà tôi không ăn cá trắm cỏ.”
“Đây không phải nguyên nhân chính đâu bu nó!” Dê bố lườm dê mẹ.
Bạch Linh Linh hỏi: “Vậy cô chú muốn ăn gì?”
Dê mẹ đáp: “Nhà tôi thích ăn cỏ, loại tươi non hái tại vườn ấy.”
Bạch Linh Linh nói ngay: “Không thành vấn đề. Cháu sẽ mua cả ruộng cỏ gửi cô chú.”
Dê mẹ phấn khởi bán luôn con: “Cô đồng ý cuộc hôn nhân này!”
Ấy nhưng dê bố lại thẳng thừng từ chối: “Không, tôi không đồng ý!”
Lãnh Giác đứng bên nghe, không nói lời nào.
Bạch Linh Linh chỉ nhìn Lãnh Giác, hỏi: “Tôi chỉ muốn nghe ý kiến của em, em có đồng ý không?”
Lãnh Giác nín thinh.
Bạch Linh Linh kiên nhẫn nhìn Lãnh Giác: “Em chỉ cần nói đồng ý thôi, mọi việc khác cứ để tôi lo.”
Dê bố hỏi: “Nếu thằng bé không đồng ý thì sao?”
Bạch Linh Linh đáp ngay không ngần ngừ: “Thì cháu sẽ đợi đến khi em ấy đồng ý.”
Dê bố tức đến run cả người: “Mày ỷ thế ăn hiếp người, cưỡng đoạt dê con nhà lành!”
Đương lúc sói và dê đang đỏ mắt nhìn nhau, bên ngoài chợt vọng đến tiếng bước chân bình bịch. Có lẽ đã cảm nhận được hơi thở của kẻ săn mồi xa lạ, dê bố và dê mẹ lập tức co rúm người vào nhau. Trái lại, Lãnh Giác tiến lên trước nghênh đón: “Xảy ra chuyện gì à?”
Thì ra thứ xông vào là một con báo tuyết đuôi dài.
Hình người chạy không nhanh, Liễu Tiêu bèn hóa về nguyên hình phóng tới. Trông thấy con báo tuyết to đùng cách xù trước mặt, cả dê bố và dê mẹ đều rùng mình ré lên: “Bee eee ——” Kế đó là tiếng dê mẹ gọi chồng: “Aaa, thầy nó ơi —— ”
Liễu Tiêu vội vàng hô: “Đừng sợ, đừng sợ, cháu không ăn sinh vật có trí khôn.”
Lãnh Giác cũng lên tiếng trấn an: “Bố, dì, đây là Thị vệ trưởng Báo tuyết. Đại vương hẳn là có sắc lệnh muốn ban, bố và dì tránh mặt trước đi ạ.”
Thế là dê bố và dê mẹ lập tức dắt dìu nhau ù té ra ngoài.
Thấy báo tuyết chạy đến, Lãnh Giác hiểu ngay đã có chuyện xảy ra: “Sao rồi? Liên quan đến USB phải không?”
“Ừm!” Liễu Tiêu đáp, “Giác nhi biết hết rồi hả?”
“Tớ không biết.” Lãnh Giác hỏi, “Trong USB có gì thế?”
Liễu Tiêu đáp ngay: “Trong USB là video Quý nhân Sói tuyết tự quay, nói linh tinh là Đại vương muốn giết mình.”
Cả Lãnh Giác và Bạch Linh Linh nghe xong đều kinh hãi: “Gì cơ!”
Bạch Linh Linh hỏi: “Thế Bạch Hiểu Hiểu đâu rồi?”
Liễu Tiêu: “Đại vương không bảo gì cả, chỉ sai tôi chạy về tìm anh.”
Bạch Linh Linh lộ ra vẻ lo lắng: “Cái này… Bạch Hiểu Hiểu biết thừa là Hồng Môn Yến mà vẫn đến Thiên cung! Anh ta biết đường cho cậu về an toàn mà sao không tự biết vác xác về?”
Lãnh Giác nói: “Nếu Đại vương nửa đường quay lại sẽ khiến Thiên tử càng thêm nghi ngờ. Tốt nhất là cứ tự nhiên mà đến.”
Bạch Linh Linh lắc đầu, “Xem ra ta phải đến Thiên cung một chuyến rồi.”
Song Lãnh Giác lại bỗng kéo tay Bạch Linh Linh: “Anh bảo Đại vương đến Thiên cung nguy hiểm mà. Sao anh còn muốn đi?”
Bạch Linh Linh trả lời: “Nguy hiểm cũng phải đi, đây là đạo nghĩa.”
Lãnh Giác bảo tiếp: “Giờ anh đi thì làm được gì?”
Bạch Linh Linh nhất thời nghẹn họng, lúc sau chợt nói: “Chuyện khó sinh của Bạch Thanh Tứ rất khả nghi…”
“Gì cơ???” Lãnh Giác sửng sốt, “Anh bảo ai khó sinh cơ?”
Thấy không giấu được nữa, Bạch Linh Linh đành kể thật: “Bạch Thanh Tứ.”
“Bạch Thanh Tứ?!” Lãnh Giác không tin vào tai mình, “Là… Là Vua Sói Tuyết triều trước đấy á?!”
“Chính hắn.” Bạch Linh Linh không biết nên kể thế nào, “Bạch Thanh Tứ bị truất ngôi xong thì ở lại Thiên cung để nhận giáo hoá.”
Lãnh Giác vừa nghe đã hiểu, “Cách ‘giáo hóa’ của Thiên tử có vẻ khác người nhỉ, đến mức Bạch Thanh Tứ có thai được luôn?”
“Ừ.” Bạch Linh Linh gật đầu, “Đúng là thế.”
Lãnh Giác: “Tôi bảo mà…”
“Tôi còn vả Bạch Thanh Tứ một cái đấy!” Lãnh Giác chợt hô lên. Đúng là sướng cả cái thằng người!
Bạch Linh Linh đáp: “Tát hay lắm. Tôi muốn làm thế lâu rồi.”
Lãnh Giác sướng xong thì lại thấy hơi sờ sợ: “Nhưng mà đứa tôi tát là Vua Sói Tuyết tiền triều, là nam sủng của Thiên tử, nói không chừng còn là… ấy của Vua Sói Tuyết tương lai…”
Lãnh Giác chợt nghĩ đến điều gì đó, hô lên: “Tôi thấy chuyện này đáng nghi lắm. Mình có cách vào lại hành cung không?”
Bạch Linh Linh đáp ngay: “Chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ làm được.”
Hành cung xưa giờ luôn đóng cổng, chỉ mở khi có lệnh của Vua Sói Tuyết. Tuy nhiên Liễu Tiêu có lệnh bài của Cấm vệ quân nên có thể tùy ý ra vào. Bạch Linh Linh là hoàng thân quốc thích, đi theo Liễu Tiêu không thành vấn đề, mà tiện thể dắt theo Lãnh Giác nữa cũng chẳng có vấn đề chi hết.
Ba người lại vào hành cung rồi chạy thẳng đến phòng sinh con của Vua Sói Tuyết tiền triều, trông thấy nơi đó giờ đây đã là một vùng phế tích sau hỏa hoạn.
Bạch Linh Linh hết sức sửng sốt: “Chuyện gì thế này?”
“Khởi bẩm đại nhân, thần đang định báo tin đây ạ!” Thị vệ đáp: “Đại vương vừa đi không lâu, nơi này đã đột nhiên bốc cháy.”
Bạch Linh Linh hỏi: “Có thương vong không?”
“Thái y Linh dương chết cháy bên trong ạ.” Thị vệ đáp.
“Là Thái y hầu hạ Quý nhân Sói tuyết đấy à?”
“Vâng.” Thị vệ đáp.
Lãnh Giác và Bạch Linh Linh trao đổi ánh mắt.
Sau đó cả ba lại về hoàng cung. Mèo mắt xanh đang trực thấy họ tới thì ngạc nhiên: “Chư vị… sao lại…”
Bạch Linh Linh xông thẳng vào Lang Sơn Tuyết Điện rồi tự tiện mở máy tính Đại vương hay dùng, còn hỏi: “Mật khẩu là gì?”
Mèo mắt xanh sốc: “Méooo! Ngài tính mưu phản hả!”
Bạch Linh Linh thở dài: “Thôi, hỏi mi cũng bằng thừa. Này Báo tuyết, sinh nhật cậu ngày bao nhiêu?”
Liễu Tiêu thành thật trả lời. Bạch Linh Linh nhập sinh nhật của Liễu Tiêu vào, mở khóa thành công. Đến Lãnh Giác cũng phải ngạc nhiên hỏi: “Anh dùng máy tính Đại vương làm gì?”
“Bạch Hiểu Hiểu mới có quyền tối cao với hệ thống Bắc Quốc.” Bạch Linh Linh trả lời, “Ta muốn xem lúc còn sống Thái y Linh dương đã làm những gì.”
Cùng lúc đó, đoàn xe của Vua Sói Tuyết đã đến Thiên cung. Mà Vua Sói Tuyết cũng đã vào gặp riêng Thiên tử.
Thiên tử lạnh lùng nhìn Vua Sói Tuyết, nạt nộ: “Ở cạnh giường, há cho người khác sung sướng ngủ ngon![1] Cậu nghĩ thế phải không?”
[1] Câu gốc là 卧榻之旁, 岂容他人鼾睡: thành ngữ Tàu, ý chỉ ở phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.
Vua Sói Tuyết đáp: “Ngày nào tôi cũng ngủ với Báo tuyết, sao mà nghĩ vậy được?”
“Báo tuyết thì được,” Thiên tử nói, “Còn sói tuyết thì không phải không?”
Vua Sói Tuyết thở dài: “Tôi và Thiên tử lớn lên cùng nhau, không lẽ ngài còn chưa hiểu tính tôi?”
“Phải đấy.” Thiên Tử nói: “Tuy tôi lớn lên cùng cậu, nhưng đến giờ vẫn không thể nhìn rõ tâm tư của cậu.”
Vua Sói Tuyết chỉ bảo: “Tôi trung thành với Thiên tử, chưa từng có hai lòng.”
“Thì cậu cũng phải ngồi vững ngai vàng mới trung thành được chứ.” Thiên tử phủi tay thở dài, “Tôi và cậu đều không còn là mấy thằng nhóc nữa rồi, tâm tư nào còn đơn giản như trước.”
Vua Sói Tuyết ngồi quỳ: “Nếu Thiên tử không tin, tôi có thể moi tim chứng minh.”
Thiên tử cười nhạt: “Cậu có làm gì sai đâu mà tôi móc tim cậu, người ta lại đánh giá tôi.”
Vua Sói Tuyết: “Nhất định tôi có sai.”
“Ồ?” Thiên tử hỏi, “Cậu nói thử xem mình sai ở đâu nào?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Nói ra cũng thật xấu hổ, thực tình tôi không biết mình sai ở đâu, nhưng theo cách nói của Thiên tử thì tôi hẳn đã làm sai chỗ nào. Mong Thiên tử chỉ rõ để tôi biết đường sửa đổi bản thân.”
Thiên tử ngẩng đầu thở dài, cảm khái: “Xưa nay mọi người đều xa lánh trẫm, không muốn lại gần trẫm. Trẫm là đứa cô độc nhất lớp, cũng chỉ có cậu là chịu chơi với trẫm…”
Vua Sói Tuyết cũng hoài niệm quá khứ. Thiên tử là cũng là hoàng tử của Thiên Gia, tuy có anh chị em song lại rất cô đơn, có nhiều bạn học lại chẳng có bạn chơi. Một tiểu hoàng tử ngồi cô đơn trên bậc thềm dài chẳng có ai ngó ngàng, quả thật đáng thương.
Chắc Thiên tử đang nhớ đến mấy chuyện này.
Nhưng theo trí nhớ của Vua Sói Tuyết, tiểu hoàng tử ban đầu là có bạn cùng chơi. Bị cái thằng nhóc này khỏe và tự cao quá thể, thường xuyên làm bạn bị thương khi chơi đùa, song chẳng bao giờ nghĩ mình có lỗi. Chưa hết, tiểu hoàng tử còn kiêu căng thành thói, lúc nào cũng ăn nói khó nghe với mọi người rồi còn vui giận thất thường, rất khó hòa đồng. Dần dà, chẳng còn ai dám chơi với gã nữa.
Là con tin, Vua Sói Tuyết không có lựa chọn nào khác. Phàm là hoàng tử của Thiên gia, hắn đều sẽ hùa theo tâng bốc. Dù có bị tiểu hoàng tử đánh đến xuất huyết trong, Vua Sói Tuyết vẫn tỏ ra tự nhiên như thường. Dù sao sói tuyết thần thánh cũng có khả năng hồi phục nhanh chóng. Nhờ nghị lực hơn người, Vua Sói Tuyết đã trở thành người bạn duy nhất của tiểu hoàng tử từ thuở ấu thơ.
Tiểu hoàng tử dần trưởng thành, tài cầm quân cũng ngày một kinh người, nam chinh bắc chiến tiếng tăm lẫy lừng. Tuy nhiên, Hoàng đế tiền triều lại cho rằng gã quá tàn nhẫn và ác liệt, không thích hợp ngồi lên ngai vàng, và xem trọng một hoàng tử khác lớn tuổi hơn. Về sau Tiểu hoàng tử đã giết anh trai mình, chiếm ngôi Thái tử và trở thành Hoàng đế.
Nhưng trong trí nhớ của Thiên tử, gã lập chiến công hiển hách cho Thiên Gia nhưng phụ thân và anh trai lại sợ lại nghi kỵ gã, nên gã bất đắc dĩ phải tiên hạ thủ vi cường[1]. Khoảnh khắc giết chết anh trai, gã còn đau lòng rơi hai giọt nước mắt đấy! Được sinh ra trong hoàng thất, chao ôi mệt mỏi đớn đau thay!
[1] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Về phần Bạch Thanh Tứ, Thiên tử cũng tự nhận đã đối đãi khá dịu dàng. Nhưng dựa vào chuyện chơi cùng thôi mà cũng khiến Vua Sói Tuyết xuất huyết trong, giết chết anh trai còn cho là vì tình cảm anh em thì cái “dịu dàng” với Bạch Thanh Tứ mà gã nghĩ âu cũng chẳng phải thứ tốt lành.
Đến giờ Thiên tử vẫn đau lòng vì cái chết của Bạch Thanh Tứ. Gã nhìn chằm chặp Vua Sói Tuyết, nói: “Ta luôn đối đãi không tệ với cậu. Dù có thích Bạch Thanh Tứ, ta cũng chưa từng cho em ấy uy hiếp ngai vàng của cậu. Thứ ta muốn âu chỉ là đứa con của ta và em ấy sau này có thể làm vua thôi. Ta đòi hỏi nhiều lắm à? Dù sao cậu cũng không sinh được con trai, ngôi vị truyền lại cho con trai của ta và Bạch Thanh Tứ thì khó khăn lắm à? Trung hiếu của cậu ở đâu?”
Vua Sói Tuyết nghĩ thầm: Quả nhiên là vì điều này.
Vua Sói Tuyết từ tốn trả lời: “Ngài đã nghe qua ‘chứng mang thai giả’ của họ nhà chó chưa?”