Nghe tin dữ, Vua Sói Tuyết lập tức soạn hành trang đơn giản đến hành cung kiểm tra. Bạch Linh Linh và Liễu Tiêu đi theo.
Đến hành cung, Bạch Linh Linh chợt bảo: “Tôi nghĩ Lãnh Giác chắc sợ lắm, tôi qua với em ấy trước đây.”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Chú qua đi.”
Bạch Linh Linh quẹo đến chỗ Dương quý phi trước.
Còn Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đi thẳng đến điện chính rồi gọi Thái y qua.
Thái y Linh dương đến nơi thì quỳ sụp xuống đất, người run như cầy sấy vì sợ quả này bay đầu rồi, hoảng hốt thưa: “Tội thần đáng muôn chết!”
Vua Sói Tuyết hỏi chuyện: “Quý nhân Sói tuyết là sói tuyết mang dòng máu thần tộc thuần chủng, có yêu lực thần tộc bảo vệ, sao lại chết vì khó sinh được?”
“Dạ bởi, bởi đứa trẻ này… là… là ‘thần thai’ ạ.” Thái y Linh dương vẫn còn tính giấu chuyện.
“Thần thai?” Vua Sói Tuyết sửng sốt.
Thái y Linh dương đáp: “Vâng ạ, khả năng do ‘giọt máu’ của Đại vương quá sức với cơ thể của Quý nhân Sói tuyết. Từ tháng trước, Quý nhân Sói tuyết đã bắt đầu thấy mệt và sút cân rồi ạ.”
“Tại sao không báo cho bổn vương?” Vua Sói Tuyết nổi cáu quát to.
“Xin Đại vương thứ tội.” Thái y Linh dương nơm nớp khai, “Lúc ấy thần cứ đinh ninh Quý nhân Sói tuyết chán ăn do mang thai nên mới gầy. Với cả như Đại vương đã nói thì chuyện mang thai với sói tuyết chỉ là chuyện nhỏ. Vì dầu gì sói tuyết thần tộc cũng rất khỏe mạnh, có bị chém lìa chân chỉ cần băng bó lại là chiến tiếp được ngay, nên sinh con đâu là vấn đề. Nên thần mới lơ là việc đó.”
“Thế tình hình bây giờ sao rồi?” Vua Sói Tuyết vẫn chưa tin, “Chết thật rồi à?”
“Vâng, Đại vương.” Thái y Linh dương tỏ thái độ thương tiếc, “Lúc bắt đầu sinh đã có vấn đề. Lúc đứa trẻ chào đời, không khí tỏa hương thơm ngát, trời sinh dị tượng. Thai nhi vừa rơi xuống đất thì Quý nhân Sói tuyết cạn sạch yêu khí, người quắt lại chỉ còn mỗi tấm da sói.”
“Ôi!” Liễu Tiêu mường tượng ra cảnh đó thì sởn cả tóc gáy, “Ghê quá.”
“Mà cùng lúc Quý nhân Sói tuyết mất đi yêu lực thì thai nhi lại tràn trề yêu lực, khác hẳn đứa trẻ bình thường. Mới hai ngày thôi mà thai nhi đã cao hơn một mét bảy mươi rồi ạ!”
Liễu Tiêu sợ chết khiếp: “Trẻ con mới sinh mà cao một mét bảy mươi?!”
Vua Sói Tuyết vô cùng kinh ngạc: “Có chuyện lạ như thế?”
Và thế, dưới sự dẫn đường của Thái y Linh dương, Vua Sói Tuyết đã dẫn Liễu Tiêu đến phòng sơ sinh.
Trong phòng sơ sinh có đầy đủ đồ cho bé nhưng lại chẳng thấy trẻ sơ sinh đâu, chỉ thấy một người đàn ông cao khoảng hơn một mét bảy, tuy mặt mũi thanh tú song trông giống người thiểu năng.
Thái y Linh dương nói: “Đây chính là Hoàng tử ạ.”
Nhìn “Hoàng tử” mới chào đời, Vua Sói Tuyết không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ: Sói tuyết thần thánh và Thiên tử sinh ra quái thai à?
Thái y Linh dương cúi xuống khẽ gọi Hoàng tử: “Hoàng tử nhìn này, đây là cha ngài đó!”
Vua Sói Tuyết vội vàng xua tay: “Nào nào đừng nói linh tinh.”
Hoàng tử liếc nhìn Vua Sói Tuyết, ánh mắt đờ đẫn, không có biểu cảm gì.
Vua Sói Tuyết hỏi: “Đứa nhỏ này ăn uống bình thường không?”
“Không bình thường ạ.” Thái y Linh dương đáp, “Cứ chốc chốc Hoàng tử lại ăn hết cả một con trâu.”
Thị vệ lên tiếng: “Đại vương có muốn đặt tên Hoàng tử là Hưởng Phúc không ạ?”
Vua Sói Tuyết suy nghĩ giây lát, nói: “Lúc Hoàng tử sinh ra có nhiều dị tượng, có lẽ là điềm lành mà trời cao ban xuống! Bổn vương đặt tên cho nó là Hưởng Phúc e áp không nổi.”
Thị vệ mỉm cười: “Đại vương là vua của một nước, sao mà không áp được chứ ạ?”
“Để Thiên tử ban tên đi!” Vua Sói Tuyết nói.
Thế là Vua Sói Tuyết đã sai Thái y Linh dương tổng hợp tất cả chuyện này thành một bản báo cáo và trình lên Thiên Cung, nói rõ nguyên nhân cái chết của Quý nhân Sói tuyết và thỉnh cầu Thiên tử đặt tên cho Hoàng tử Sói tuyết.
Thiên tử công khai trả lời: “Có chuyện như vậy sao! Trẫm không thể tin nổi. Lập tức mang thi thể của Quý nhân Sói tuyết và Hoàng tử Sói tuyết về Thiên Cung. Trẫm muốn tận mắt nhìn thấy.”
Thiên tử đã nói vậy thì Vua Sói Tuyết đành danh chính ngôn thuận đưa Hoàng tử đi Thiên Cung.
Liễu Tiêu là Thị vệ trưởng nên cũng đi theo.
Đêm trước khi lên đường, Vua Sói Tuyết đã lập ra một sắc lệnh và dặn dò Mèo mắt xanh: “Ngày mai giao cho Bộ Lễ công bố.”
Mèo mắt xanh nhận sắc lệnh nhìn qua, ngạc nhiên nói: “Đây là…”
Liễu Tiêu cũng thò đầu vào ngó: “Là gì thế?”
Vua Sói Tuyết trả lời: “Là lệnh đặc xá hậu cung, coi như thỏa lòng mong ước của Bạch Linh Linh.”
Mèo mắt xanh khó hiểu: “Sao Đại vương lại vội vàng hạ chỉ thế ạ?”
Vua Sói Tuyết thở dài: “Ta sợ Quý nhân Sói tuyết vừa chết, Thiên tử không vui sẽ tìm người bắt chịu trách nhiệm. Sợ Lãnh Giác bị liên lụy nên ta muốn cho cậu ta rời cung trước, như vậy sẽ tốt hơn cho cậu ta.”
Song Mèo mắt xanh lại chau mày bảo: “Nhưng nếu Thiên tử đã muốn giận cá chém thớt thì dù Lãnh Giác có xuất cung cũng đâu được an toàn ạ?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Chuyện này cứ để Bạch Linh Linh lo. Nó sẽ có cách xử lý.”
Nghe tin Lãnh Giác sắp được ra khỏi cung, Bạch Linh Linh vui đến mức cả đêm không ngủ được. Ngay sau khi Lãnh Giác rời cung đến ở tạm khách sạn, Bạch Linh Linh đã lập tức xách theo một giỏ cá trắm cỏ đến tìm Lãnh Giác.
Cùng lúc đó, đội quân của Vua Sói Tuyết cũng lên đường đến Thiên Cung.
Trên đường đi, Hoàng tử Sói tuyết chỉ im lặng và ngồi đờ đẫn. Vua Sói Tuyết nói: “Thiên tử mà biết phải đổi mạng vợ lấy thằng con thiểu năng chắc giận lắm cho xem.”
Đúng lúc này, một con Ưng ngỗng ngậm một chiếc USB từ trên trời lao xuống rồi đưa cho Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết nhận lấy USB, thoáng chau mày hỏi: “Cậu là cận vệ chim trời của phủ Bạch Tử phải không?”
Ưng ngỗng đáp: “Trước kia là thế, giờ không phải nữa rồi.”
Dứt lời, Ưng ngỗng nói cáo lui rồi tung cánh bay vút đi.
Ưng ngỗng vốn là cận vệ của phủ Bạch Tử. Nhưng Bạch Linh Linh lo lắng cho an toàn của Lãnh Giác nên đã cử Ưng ngỗng đến hành cung bảo vệ và nghe lệnh Lãnh Giác. Mà Lãnh Giác vẫn luôn cảm thấy Quý nhân Sói tuyết có vấn đề nên đã bí mật theo dõi Quý nhân Sói tuyết.
Bên Quý nhân Sói tuyết vẫn luôn yên ổn, chỉ có mấy ngày trước thì đột nhiên có dấu hiệu chuyển dạ, tức là sớm hơn một tháng so với ngày dự sinh.
Lãnh Giác thấy lạ, cộng với phát hiện ra Quý nhân Sói tuyết đã lên mạng trước khi sinh con.
Đau đẻ mà còn lên mạng đú?
Tất nhiên Lãnh Giác sẽ không bỏ qua manh mối này, vì vậy đã mon men lấy được lịch sử duyệt web của Quý nhân Sói tuyết, phát hiện trước khi lâm bồn Quý nhân Sói tuyết đã gửi một đoạn video được mã hóa cho Thiên Cung.
Với thực lực hiện giờ của mình Lãnh Giác không thể giải quyết được, vì thế đã sai Ưng ngỗng gửi tin này cho Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết ngồi trong xe, lấy laptop ra rồi cắm USB vào. Trên xe chỉ có Cáo Đỏ cùng Liễu Tiêu. Nhìn những thao tác của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu chỉ biết nín lặng, còn Cáo Đỏ lại hỏi: “Đại vương biết mật khẩu ạ?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Bạch Thanh Tứ gửi video đến Thiên Cung chắc chắn là gửi cho Thiên tử. Ta có biết một số thủ đoạn mã hóa video mà Thiên tử hay dùng.”
Hầu hết mọi người đều có mật khẩu chung để sử dụng đồng loạt và thường không đổi định kỳ, chính điều này đã tạo cơ hội cho người quen gây án. Giống như Vua Sói Tuyết, là một người quen của Thiên tử, hắn có thể dễ dàng giải khóa đoạn video này.
Mở video lên, trong màn hình là khuôn mặt bê bết máu của Bạch Thanh Tứ.
Bạch Thanh Tứ huyết lệ nhòe nhoẹt, kêu gào thảm thiết: “Là —— là Bạch Hiểu Hiểu —— nếu ta chết, chắc chắn là nó giết ta —— nó không tha thứ cho ta ——”
Vua Sói Tuyết xem xong video, mặt thoáng cái nghiêm nghị, lập tức ra lệnh: “Dừng xe!”
Ngay khi Vua Sói Tuyết ra lệnh, đoàn xe cấp tốc dừng lại.
Vua Sói Tuyết mở cửa xe, đẩy Liễu Tiêu ra ngoài.
Liễu Tiêu sửng sốt, cắn đuôi nhìn chằm chặp Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết dịu dàng nhìn Liễu Tiêu, xoa đầu bé rồi bảo: “Em đi đi.”
Liễu Tiêu khó hiểu: “Đi đâu ạ?”
Vua Sói Tuyết: “Đi tìm Bạch Linh Linh.”
“Tìm ảnh làm gì?” Liễu Tiêu thực tình không hiểu gì cả.
“Bảo em đi thì em cứ đi.” Vua Sói Tuyết mỉm cười, “Không nghe lời ta à?”
Tất nhiên Liễu Tiêu sẽ nghe lời, nhưng bé vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Bé chạy vài bước, chợt ngoái lại nhìn Vua Sói Tuyết. Trông thấy Vua Sói Tuyết vẫn tựa vào cửa xe nhìn mình với ánh mắt dịu dàng yêu thương.