Chẳng rõ qua bao lâu, Vua Sói Tuyết mới buông Liễu Tiêu ra.
Chiếc đuôi lông xù của Liễu Tiêu dựng thẳng đứng, trông hệt một cột cờ nhỏ.
Vua Sói Tuyết thấy bé như thế thì lại bật cười: “Lại sợ?”
Liễu Tiêu thảng thốt lắc đầu.
Vua Sói Tuyết cầm chén trà lên, hỏi bé: “Uống trà không?”
“Dạ.” Liễu Tiêu chìa tay nhận lấy tách trà của Vua Sói Tuyết, một hớp uống cạn tách trà, chẳng nếm được mùi vị gì.
Vua Sói Tuyết bảo: “Trà này tên là ‘Trích Tùng’, một loại trà rất quý hiếm.”
Liễu Tiêu ngớ người, thè lưỡi liếm môi cái, bé nói: “Thật ạ? Sao em thấy nó vô vị nhỉ?”
Vua Sói Tuyết nhấp một ngụm trà Tùng, dùng đầu ngón tay nâng cằm Liễu Tiêu rồi cúi đầu rót trà trong miệng mình vào miệng Liễu Tiêu.
“Ưm… ưm…” Liễu Tiêu khó khăn nuốt ngụm trà xuống, không cẩn thận còn bị sặc, trà nhỏ tỏng xuống lễ phục của bé.
Liễu Tiêu hốt hoảng lau mảng ướt sũng trên áo, thốt lên: “Này sẽ làm hỏng lễ phục chứ ạ?”
Vua Sói Tuyết đáp lời: “Yên tâm, cái này cục May mặc có thể xử lý.”
Liễu Tiêu đành phải gật đầu.
Vua Sói Tuyết thong thả ngồi xuống, chỉ Liễu Tiêu: “Em cũng không cần phải câu nệ, cứ quỳ thế không đau đầu gối à?”
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: “Không đau ạ.” Lúc sau lại bổ sung thêm câu, “Chỉ hơi tê thôi.”
“Ngồi đi.” Vua Sói Tuyết nói.
“Tạ ơn Đại vương.” Liễu Tiêu chuyển sang ngồi xếp bằng, hai tay chống chân, đuôi thoải mái rũ xuống sàn.
Vua Sói Tuyết cười hỏi: “Em kể là người quen hay gọi em là Nhị ngốc phải không nhỉ?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Người thân cũng gọi em thế à?”
“Em không có người thân.” Liễu Tiêu đáp, “Em là trẻ mồ côi.”
Vua Sói Tuyết nghe vậy thì có chút áy náy: “Là bổn vương thất lễ, không nên hỏi em như vậy.”
Liễu Tiêu lại nói: “Có gì thất lễ đâu, chỉ là câu hỏi bình thường thôi mà. Với cả Đại vương cũng là trẻ mồ côi mà!”
Vua Sói Tuyết nhất thời không biết nên thốt câu gì.
Liễu Tiêu chợt nhận ra mình nói sai rồi, rối rít tính dập đầu tạ lỗi.
Nhưng Vua Sói Tuyết lại cười xòa trước, khoát tay bảo bé: “Không phải lúc nào mọi người cũng gọi em là Nhị ngốc chứ? Chẳng lẽ không còn cái tên nào đáng yêu hơn sao?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó đáp: “Cũng có người gọi em là bé Tiêu.”
“Bé Tiêu.” Vua Sói Tuyết nghe vậy thì gật đầu bảo, “Nghe hay hơn đấy.”
Vừa nói, Vua Sói Tuyết vừa mở rộng vòng tay: “Bé Tiêu, lại đây với bổn vương nào.”
Liễu Tiêu không nghĩ nhiều, nhào vào lòng Vua Sói Tuyết.
Trong vòng tay của Vua Sói Tuyết có một mùi hương thanh lãnh tinh khiết, khiến người ta thật khó mà quên cho nổi.
Liễu Tiêu nhắm mắt, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mùi hương này còn quý hiếm hơn cái gì mà trà “Trích Tùng” nhiều.
Hai người câu được câu chăng tán gẫu với nhau, cho đến khi Liễu Tiêu nhìn thấy mặt trời đang ngả dần về tây, bé mới thốt lên: “Đại vương ơi, mặt trời lặn rồi kìa.”
Vua Sói Tuyết hỏi: “Ừm, thế thì sao?”
Liễu Tiêu đáp: “Kẻ hèn phải về ăn cơm rồi.”
Vua Sói Tuyết bật cười, “Ừ, đi đi.”
Liễu Tiêu khom người cáo lui, xoay người nhảy tót phát qua bờ tường.
Nơi Liễu Tiêu được ban ở tên là Xuân Quang Các, rất gần với Lang Sơn Tuyết Điện nơi mà Đại vương ở. Liễu Tiêu chạy rất nhanh, nhoắng cái đã về đến cửa Xuân Quang Các, nhưng lại nghe thấy bên trong khá ồn ào. Liễu Tiêu lập tức chạy vào xem, chỉ thấy vài quan nội chính đang xếp đặt gì đó, vừa thấy Liễu Tiêu thì dừng ngay lại hành lễ.
“Có chuyện gì vậy?” Liễu Tiêu hỏi.
Bấy giờ, Vịt Vàng chạy ra hành lễ với Liễu Tiêu, lên tiếng giải thích: “Hai người mới vào cung hôm nay sẽ sống ở điện Tây Xuân Quang Các và điện Bắc Xuân Quang Các ạ.”
“Ồ.” Liễu Tiêu ngẫm nghĩ hai điện kia đang bỏ không, giờ có người vào ở cũng tốt quá chừng, bèn gật gù bảo: “Được đó. Thế em có phải đến chào hỏi gì không?”
Vịt Vàng vội can ngăn: “Đừng đừng, người đang đứng đầu hậu cung, nên chờ họ tới bái kiến người.”
Liễu Tiêu cũng không quan tâm lắm, nói: “Được rồi, đều là hàng xóm cả, không cần phân cao thấp. A… đúng rồi, cơm chín chưa ạ?”
“Đã xong.” Vịt Vàng đáp, “Chỉ chờ chủ tử về là dọn lên ngay!”
“Thế dọn đi ạ, em đói rồi.” Liễu Tiêu vui vẻ chạy vào điện chính, nơi ở của mình để chuẩn bị dùng bữa.
Người hầu A Diệp thấy Liễu Tiêu đã về, bèn kéo bé lại hỏi: “Chủ tử, nãy người đến chỗ Đại vương ‘quét mặt’ thế nào rồi?”
“Cũng được á.” Liễu Tiêu nói, “Đại vương bảo sẽ không quên mặt em đâu.”
A Diệp không tin: “Miệng lưỡi đàn ông, chỉ giỏi bốc phét…”
Liễu Tiêu: “Em với anh đều là đàn ông còn gì! Nói thế chẳng phải mắng cả mình luôn à?”
A Diệp nói: “Tôi là mèo nhà đã triệt sản, không tính là đàn ông.”
“…” Liễu Tiêu không khỏi tặng A Diệp một ánh mắt đồng tình.
A Diệp lại nói: “Triệt sản là tốt nhất, tránh xa trai gái ắt sẽ sống lâu.”
Liễu Tiêu cũng sa mạc lời, một lúc lâu sau mới nói: “Thế, thế dọn cơm lên được chưa?”
Chỉ chốc lát sau, trên bàn ăn của Liễu Tiêu đã được bày đủ loại đồ ăn.
Liễu Tiêu đương chuẩn bị cầm đũa, liền nghe thấy thanh âm ẽo ẹo của Vịt Vàng truyền tới bên ngoài rèm: “Người mới đến thỉnh an.”
Liễu Tiêu ngẩn người, liếc sang A Diệp, thầm nghĩ: Nếu mình mà không gặp thì chẳng phải sẽ tỏ ra quá vênh váo ngạo mạn sao? Thôi cứ gặp đi vậy.
Nghĩ xong, Liễu Tiêu cũng lên tiếng: “Mời vào.”
Chỉ thoáng sau, Vịt Vàng vén rèm lên, hai mỹ nhân bước vào. Hai yêu quái này dáng dấp xinh xắn, nhưng mỗi người một vẻ, không sai giống ai. Người uyển chuyển nhẹ nhàng, mỹ lệ thướt tha, tên là Bạch Quyên. Người còn lại dáng người thanh mảnh, cao quý lãnh diễm, tên là Lãnh Giác.
Thấy hai người, Liễu Tiêu mới tin vào những gì mà mọi người đồn đãi, rằng những mỹ nhân hàng đầu trong nước đều đã được cử vào cung. Mà trông bé có vẻ cũng không được đẹp cho lắm.
Bạch Quyên và Lãnh Giác đồng loạt bái kiến Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu sững sờ, ho khan hai tiếng mới nói: “Đứng lên đi…”
“Tạ Mỹ nhân.” Bạch Quyên và Lãnh Giác đứng dậy, đứng nguyên tại chỗ không nói câu gì.
Liễu Tiêu nghĩ bụng, sao họ không nói chuyện vậy nhỉ? Xấu hổ quá đi mất.
Nhưng bé ngẫm kỹ lại, bé là người có tước vị cao nhất, nếu bé không mở lời, đương nhiên là đối phương sẽ không dám nói gì rồi. Vậy nên Liễu Tiêu húng hắng giọng, mở lời: “Hai người ăn cơm chưa?”
Bạch Quyên và Lãnh Giác đồng thanh đáp: “Chưa ạ.”
“Thế thì ngồi xuống ăn cùng đi.” Liễu Tiêu ra hiệu cho A Diệp. A Diệp bèn bê hai cái ghế tới, mời hai người họ ngồi.
Liễu Tiêu cũng đang đói quá, kệ thây gì mà tán gẫu gì đó, cầm đùi gà lên gặm ngon lành. Sau khi gặm được ra một mâm xương gà, bé mới nhận ra Bạch Quyên cả Lãnh Giác chưa chạm đũa được bao nhiêu, chủ yếu toàn ngồi uống trà.
“A…” Liễu Tiêu nghĩ giây lát, đoán là họ khách sáo, thế là vội nói: “Hai người… hai người không thích ăn những thứ này sao?”
Cả hai chỉ nói: “Cảm ơn Mỹ nhân ban đồ ăn.”
Liễu Tiêu thấy dị quá chừng, bèn hỏi: “Lãnh Giác này, sao cậu không ăn?”
Lãnh Giác bất lực trả lời: “Tại hạ là dê, chỉ ăn chay.”
Liễu Tiêu ngây ngẩn: Người này trông dáng dấp thoát tục, không ngờ ăn cũng thoát tục như thế?
Liễu Tiêu ho khan hai tiếng, lại hỏi người kia: “Thế Bạch Quyên thì sao, cậu cũng ăn chay à?”
Bạch Quyên bất lực đáp: “Tại hạ là bướm, chỉ ăn mật.”
Liễu Tiêu sợ chết khiếp: Cao cấp như vậy hở?
Một lúc sau, Liễu Tiêu lại ngó sang Bạch Quyên, cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Kỳ thực bé đã tò mò một chuyện từ rất lâu rồi, nhưng ngại quá không dám hỏi.
Rốt cuộc bướm có cần đi vệ sinh không?