Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi

Chương 49




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



[Báo Tuyết] Chương 49 + 50

19 THÁNG MƯỜI HAI 2021 ~ TREE

9 Bèm Bém Bem

Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi

Tác giả: Mộc Tam Quan

Edit: Tree
Chương 49

Vua Sói Tuyết không múc nhân thịt cho Liễu Tiêu nữa để tỏ ý là đang giận dỗi.

Tiếc là Liễu Tiêu lại chẳng hề nhận ra sự bất thường của Vua Sói Tuyết. Vua Sói Tuyết không đút cho bé nữa thì bé tự thân vận động thôi. Bé tự túc bẻ bánh bao rồi xúc nhân thịt ăn, xong thì để vỏ bánh bao sang đĩa của Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết liếc sang Liễu Tiêu, thấy Liễu Tiêu vẫn tự nhiên ăn thịt ngon lành cành đào thì một bụng giận dỗi cũng chẳng có chỗ phát tiết, sau rốt vẫn phải nghẹn cổ ăn hết khay vỏ bánh bao khô khốc.

Hai người ăn xong bánh bao thì đứng lên rời đi, lúc ra cửa quán, Liễu Tiêu bảo với ông chủ: “Ông chủ ơi, bánh bao của quán bác ngon lắm nhưng mà một phần hơi ít ấy. Cháu phải ăn tận mấy chục lồng mới no được.”

Ông chủ cũng nghĩ đơn giản chứ chẳng nghĩ gì sâu xa, mỉm cười nhìn Vua Sói Tuyết, nói: “Nhóc mèo này ăn được quá!”

Vua Sói Tuyết gật đầu, cười đáp: “Ăn được là phúc.”

Chủ quán bánh bao lại lắc đầu bảo: “Miệng rộng tan hoang cửa nhà!”

Liễu Tiêu sực nhớ đến vụ một tháng mình ăn hết tận năm trăm ngàn.

Liễu Tiêu bèn hỏi Vua Sói Tuyết: “Ngài nói coi liệu em có ăn đến tan hoang cửa nhà không ạ?”

Vua Sói Tuyết cười đáp: “Chưa đến mức đấy.”

Hai người ra khỏi con hẻm rồi thong thả đi dạo phố. Đi hết con đường về phía đền Thiên Đế, Liễu Tiêu những tưởng sẽ phải về đền, ai dè Vua Sói Tuyết lại chợt kéo bé rẽ vào một con đường đi thẳng về hướng “Chính Khí Quán” đối diện với đền Thiên Đế.

Nhìn ba chữ “Chính Khí Quán”, Liễu Tiêu bỗng thốt lên: “Cái tên này quen quen… “ Liễu Tiêu vắt óc nhớ lại, “A nhớ rồi, Phương trượng Tạ Đỉnh từng bảo với em là thuê đạo sĩ ở đây đến trừ tà cho đền đấy.”

“Không sai.” Vua Sói Tuyết nói, “Mình đi gặp tay đạo sĩ kia xem sao.”

Liễu Tiêu thấy hơi tò mò: “Tại sao ạ?” Nói rồi Liễu Tiêu lại chợt nhổng đuôi lên, “Sao thế? Ngài thấy đạo sĩ kia có vấn đề ư?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Chuyên gia giám định vừa mới gửi tin, báo đã cù lòng bàn chân đàn ngỗng yêu một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không kiếm được lời khai khác, chứng tỏ khả năng chúng đã nói thật. Tường rào gần đây không ai qua, cổng chính của đền thì có camera giám sát, chứng minh không có người không đăng ký nào vào đền. Điều đó có nghĩa là người ngoài duy nhất vào đền Thiên Đế chỉ còn tay đạo sĩ này thôi.”

Liễu Tiêu: “Nếu hắn đáng nghi như vậy thì có phải lúc sáng đã bị thẩm vấn rồi không ạ?”

“Ừm, thông minh lắm.” Vua Sói Tuyết gật đầu đáp.

Sáng sớm bọn họ đã tiến hành thẩm vấn tay đạo sĩ này.

Tay đạo sĩ là người ngoài duy nhất ra vào đền Thiên Đế sau sự kiện tâm linh. Sau khi chuyện xảy ra, chuyên gia giám định đã lập tức sai người đến Chính Khí Quán để thẩm vấn tay đạo sĩ trước. Tay đạo sĩ sợ bị gô cổ vào đồn và nghiêm hình bức cung nên đã khai ngay và luôn: “Em hổng biết chi hết! Em chỉ là hàng dỏm thui.”

“Gì cơ? Chú em là hàng dỏm?” Chuyên gia giám định hỏi, “Chú em không phải chuyên gia trừ tà à?”

Tay đạo sĩ nơm nớp khai sạch sành sanh: “Em vốn là thằng lông bông thất học thất nghiệp, làm vớ vẩn trong quán kiếm miếng cơm qua ngày thôi chứ nào biết đuổi quỷ đuổi ma gì đâu. Mấy bài đăng khen tay nghề trừ tà của em trên mạng đều là em lấy clone seeding hết…”

“… rồi sao?”

Đạo sĩ kể tiếp: “Khoảng hai tháng trước, đền Thiên Đế bị ma ám thế là sư trụ trì đến mời em qua làm phép. Mà em có hiểu cái chi mô, em chỉ lên đồng theo đúng hướng dẫn thôi, mấy cái phép phiếc bùa chú cũng là học trên mạng hết ớ.”

Lời khai của đạo sĩ về cơ bản là ăn khớp với lời khai của những người khác. Tay đạo sĩ này chỉ là một tên lông bông, làm phép vớ vẩn, lấy tiền đi rượu chè chơi bời rồi phao tin đền Thiên Đế bị ma ám khắp nơi. Bởi thế mà chẳng bao lâu tin đền Thiên Đế bị ma ám rồi di hài của phụ thân Vua Sói Tuyết xác chết sống dậy đã đến tai của hầu hết mọi người.

Nhưng sau khi có “trò bịp” của tay đạo sĩ thất học thất nghiệp này thì “hiện tượng tâm linh” của đền Thiên Đế cũng dừng hẳn, chuyện này kể ra cũng khá thú vị.

Sau đó chuyên gia giám định nghĩ ngợi rồi mới báo với Vua Sói Tuyết: “Đây rõ ràng là do kẻ đứng sau màn dựng lên.”

Vua Sói Tuyết từ chối cho ý kiến.

Chuyên gia giám định nói tiếp: “Nếu mục đích của ‘câu chuyện tâm linh kinh dị’ này là là để ám sát Đại vương thì thì mấu chốt là Đại vương sẽ phải đập vỡ tháp đá, hít phải thuốc bột sau đó bị xà yêu đánh lén. Vậy phải như thế nào mới khiến Đại vương tự tay đập tháp đá đây? Ấy chính là tung tin đồn phụ thân Đại vương xác chết bật dậy làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đại vương, thế mới khiến Đại vương đập tháp đá và đào mộ phần nhằm chứng minh sự trong sạch của bản thân.”

“Khanh nói rất có lý.” Vua Sói Tuyết nói, “Nhưng hung thủ làm thế nào để chắc chắn rằng ta sẽ chính tay đập tháp mà không phải là người khác?”

“Hung thủ không cần Đại vương tự mình đập tháp, hắn chỉ cần chắc chắn Đại vương có ở hiện trường lúc bấy giờ là được. Lượng thuốc mê trong bụi rất nhiều, đủ cho tất cả những người ở đấy ngất xỉu. Nếu theo lẽ thường thì miễn là Đại vương đứng trong tháp Bắc thì chắc chắn ngài sẽ trúng chiêu.” Chuyên gia giám định trả lời, “Có điều hung thủ đã tính chưa hết, ấy là không hề biết Đại vương có miễn dịch và càng không ngờ tới sẽ có Báo tuyết hộ giá, vì thế đã thất bại.”

Vua Sói Tuyết suy nghĩ một chốc rồi nói: “Người có thể chắc chắn ta sẽ ở đó… và có liên quan đến chuyện này…”

“Chính là Phương Trượng.”

“Nhưng lão đã chết.”

“Tay đạo sĩ này khá là khả nghi.” Vua Sói Tuyết nhận xét.

“Nếu đạo sĩ là thích khách thì hẳn nên chạy trốn càng sớm càng tốt chứ.” Chuyên gia giám định nói, “Sao vẫn ở lại Chính khí Quán làm việc được ạ?”

Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi rồi sai Chuyên gia giám định đi bức cung đạo sĩ, nếu bức mãi không nôn ra được thêm gì thì thả. Chuyên gia giám định ép cung đạo sĩ một cách chuyên nghiệp bắt đạo sĩ khai, song lời khai của đạo sĩ vẫn không thay đổi gì, thế là Chuyên gia giám định đành phải thả hắn về.

Chỉ là bây giờ Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu lại đến tận cửa Chính Khí Quán và chỉ đích danh muốn gặp tay đạo sĩ đó. Nhân viên lễ tân khinh khỉnh đáp hai người: “Ngài ấy á? Sau khi trừ tà ở đền Thiên Đế thành công thì giờ ngài ấy là sao hot của chúng tôi rồi, mấy người muốn mời ngài ấy đuổi ma thì chịu khó đứng xếp hàng đi!”

Vua Sói Tuyết mỉm cười rồi rút ra một xấp tiền mặt.

Và kết quả là Vua Sói Tuyết đã gặp được tay đạo sĩ kia như ý nguyện. Tay đạo sĩ mặc bộ đồ của đạo sĩ, ấy nhưng mặt mũi thì nhâng nhâng nháo nháo trông sao cũng chả giống người đàng hoàng thiện lành. Hắn trông thấy Vua Sói Tuyết cả Liễu Tiêu ăn mặc xoàng xĩnh, không giống hạng giàu sang thì mất cả hứng, lạnh nhạt hỏi: “Hai người có chuyện gì?”

Vua Sói Tuyết nói: “Nhà tôi dạo này bị ma ám, muốn mời đại sư đến giúp đỡ.”

“Nộp năm mươi nghìn tệ đặt cọc trước đi.” Đạo sĩ thờ ơ nói.

“Năm mươi nghìn?” Liễu Tiêu hãi hồn khiếp vía, “Đắt thế cơ á?!”

Đạo sĩ cười khẩy tiếng: “Mi là yêu quái mà lại mời ta đi bắt ma? Chứng tỏ con ma này ghê gớm đến mức yêu quái cũng phải sợ. Tất nhiên là phải đắt hơn con thường rồi.”

Liễu Tiêu ngạc nhiên: “Thầy nhìn được ra tôi là yêu?”

Đạo sĩ cạn lời: “Đệch mợ cái đuôi mi vừa dài vừa to tổ bố thế kia không phải yêu chẳng lẽ là cosplay?”

Vua Sói Tuyết: “Huynh đài chớ nói lời thô lỗ với vợ tôi như thế.”

Đạo sĩ cáu bẳn nhảy dựng lên, cười khẩy: “Ghê ghớm quá nhỉ? Bố đéo phục vụ chúng bây nữa đấy, cút ngay cho bố! Dù có trả bao nhiêu bố cũng đếch làm!”

“Bao nhiêu cũng không làm à?” Vua Sói Tuyết thong thả nhả chữ, “Thế nếu tôi trả một triệu thì sao?”

Đạo sĩ trợn tròn mắt há hốc mồm: “Một triệu á?”

Vua Sói Tuyết gật đầu: “Không sai.”

“Đĩ mẹ mầy tinh tướng nó vừa thôi,” Đạo sĩ không tin, quát om sòm: “Mầy bốc phét sĩ đời chứ gì? Mầy mà trả được cho bố một triệu thì bố cho mầy lấy đầu bố làm bóng đá luôn.”

“Mày nói chí phải, đúng là tao không thể cho mày một triệu,” Vua Sói Tuyết ra chiều ngẫm nghĩ, “Nhưng tao có thể lấy đầu mày làm bóng đá đấy.”

Vừa dứt lời, Vua Sói Tuyết cũng giơ chân đá luôn.

Còn chưa đá được hai phát, đạo sĩ đã nằm vật ra đất mà kêu cha gọi bố.

Vua Sói Tuyết chê bai: “Bố không có con trai như mày.”

Mũi đạo sĩ chảy ra hai hàng máu đỏ lòm, mặt cũng bị đá đến sưng vù cả lên. Hắn ra vẻ đáng thương kêu lên: “Ối ông trẻ của con ơi ông trẻ tha cho con, ông trẻ thả con như thả quả rắm đi ạ.”

Vua Sói Tuyết suy nghĩ giây lát rồi nói: “Cũng được, nhưng cậu phải giúp tôi làm một việc.”

“Đừng nói một việc!” Đạo sĩ vừa dập đầu cồm cộp vừa nói, “Một trăm việc cũng được luôn ạ!”

Vua Sói Tuyết lắc đầu: “Không cần thiết.”

Đạo sĩ hỏi ngay: “Xin hỏi ông lớn muốn con làm gì ạ?”

“Nghề chính của cậu là đuổi ma à?”

“Ông lớn mạnh mẽ như này mà còn sợ ma á?” Đạo sĩ hẵng còn nói tiếp: “Đến ông cũng không trị được con ma này thì con có trị bằng mắt!”

Nghe vậy, Vua Sói Tuyết nhướn mày, vừa nhấc chân định ra liên hoàn đá đã bị đạo sĩ nhào đến ôm chặt lấy chân, còn thơm chụt một cái lên chân Vua Sói Tuyết, sốt sắng bợ đít: “Ôi ông ơi chân ông thơm quá! Thơm như tiên trên trời ấy ạ! Con bằng lòng hôn từng ngón chân cao quý của ông!”

Vua Sói Tuyết nhắm mắt lại, trông như là tởm quá không chịu được, hắn quát: “Buông ra.”

Đạo sĩ tức khắc buông chân Vua Sói Tuyết ra rồi hô: “Ông muốn con làm gì cũng được hết, chỉ cần đừng đá con nữa thì cái gì con cũng làm.”

Vua Sói Tuyết gật đầu: “Được, mai tôi lại đến gặp cậu.”

“Vâng ạ.” Đạo sĩ liến thoắng đáp, “Mai con sẽ quỳ xuống chờ người, cha của con ơi.”

Vua Sói Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi không có con trai như cậu.”

Đạo sĩ dập đầu vái lạy: “Đúng ạ, đúng ạ, con không xứng với người cha anh dũng như cha.”

Vua Sói Tuyết từ bỏ việc giao tiếp với đạo sĩ, dắt Liễu Tiêu ra khỏi Chính Khí Quán. Liễu Tiêu đi theo Vua Sói Tuyết, lên tiếng hỏi: “Giờ mình đi đâu ạ? Trời cũng tối rồi, phải về đền rồi sao?”

Vua Sói Tuyết khẽ cười rồi bảo bé: “Ta thấy cũng chưa muộn đâu, hay là đi xem phim xong rồi về? Em thấy sao?”

Liễu Tiêu sững sờ, đáp: “Xem phim? Không tra án nữa ạ?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Mai rồi tra tiếp.”

Nếu Đại vương đã nói thế thì Liễu Tiêu cũng chẳng có gì để phản đối cả.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cổng rạp chiếu phim, trông thấy bên ngoài có dán một tấm áp phích rất lớn, trên tấm áp phích là một Mèo yêu mắt xanh rất xinh đẹp. Mèo yêu có một đôi mắt xanh biếc hút hồn, làn da trắng nõn, mịn màng sáng bóng tựa ngọc. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng là một báu vật tuyệt thế, đẹp đến câu hồn đoạt phách khiến người ta khó lòng rời mắt.

Liễu Tiêu ngạc nhiên thốt lên: “Mèo yêu này xinh quá!”

Người qua đường thấy thế nói luôn: “Còn cần cậu nói? Người ta là Ragdoll tinh[1], mèo yêu đẹp nhất Bắc quốc đấy, cậu không biết hả?”

Liễu Tiêu kinh ngạc nói: “Mèo yêu đẹp nhất? Tôi quả là kiến thức hạn hẹp, thực sự không biết! Đại vương biết không ạ?

“Ta cũng không biết.” Vua Sói Tuyết đáp, sau đó mỉm cười nắm tay Liễu Tiêu, “Em mới là đẹp nhất.”

[1] Raw là 布偶精, 布偶 là ragdoll (mèo ragdoll), 精 là tinh trong yêu tinh nên tôi để tên nhân vật này là Ragdoll tinh nha các ông. Ảnh mèo ragdoll