Vua Sói Tuyết nhiễm bệnh nên hôm nay không lên triều.
Tuy Vua Sói Tuyết từng bị trách móc vì quá nuông chiều Mỹ nhân, song nhiệm vụ “chuyên cần” thì bấy nay ngài vẫn làm đâu ra đấy, không ai chê trách được câu nào. Hôm nay là lần đầu tiên Đại vương vắng mặt trên triều với lý do là nhiễm bệnh khiến quần thần đều rất lo lắng, cuống quýt gửi tin chúc mau khỏi bệnh.
Đến cả Từ ngự sử, người đang thị sát ở con sông xa xôi kia cũng gửi tin thăm hỏi, đồng thời ngỏ ý xin được về lại thủ đô để thăm Đại vương.
Vua Sói Tuyết chấp thuận yêu cầu của ông ta.
Từ ngự sử lên máy bay về thành phố ngay trong ngày rồi xin được vào cung để thăm luôn. Vua Sói Tuyết lại đồng ý tiếp.
Ai nấy đều ngạc nhiên quá đỗi. Dẫu sao Vua Sói Tuyết cũng không ưa gì Từ ngự sử mà. Với lại sau khi Vua Sói Tuyết ốm thì cũng chỉ gặp cận thần với tâm phúc thôi, chứ không ngờ ngài còn gặp cả thành phần chuyên bới móc như Từ ngự sử thế này.
Song cũng có người đoán là: “Chắc do Từ ngự sử cứng đầu, chỗ nào cũng đâm vào được, Đại vương đang ốm không có sức đấu với ông ta nên mới đồng ý cho đỡ rách việc.”
Sau khi Vua Sói Tuyết nhiễm bệnh, Minh Hậu cùng hội phi tần cũng nháo nhác cầu kiến, mong được chăm sóc Đại vương.
Và không ngoài dự đoán của mọi người, Vua Sói Tuyết chỉ cho Liễu Tiêu và Tuy Tuy, hai phi được sủng ái gần đây ở lại để chăm sóc mình.
Tuy Tuy và Liễu Tiêu đến ngoài điện chính của Lang Sơn Tuyết Điện, nhưng chưa được đi vào. Cáo Đỏ bảo hai người tạm đợi ở ngoài đã vì Đại vương đang gặp các trọng thần.
Liễu Tiêu nghe tin Đại vương bị bệnh thì sốt hết ruột gan, sốt sắng hỏi: “Khi nào chúng tôi mới được vào gặp Đại vương?”
Tuy Tuy liếc sang Liễu Tiêu, nói: “Tiêu mỹ nhân đừng sốt ruột thế, sao hậu phi có thể can dự vào việc Đại vương gặp trọng thần chứ? Ngài nói thế không được đâu.”
Liễu Tiêu sửng sốt, “Đúng là tớ không biết nhiều quy củ như vậy… nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả,” Tuy Tuy nói, “Chúng ta cứ chờ đi!”
Liễu Tiêu đành ngồi xuống đợi chờ.
Chưa được bao lâu thì bỗng thấy Từ ngự sử đến. Trông thấy Liễu Tiêu cùng Tuy Tuy, Từ ngự sử lẩm bẩm trong miệng câu gì đó rồi theo Cáo Đỏ vào chính điện. Sau khi vào chính điện, Từ ngự sử mới hỏi: “Ai đứng cạnh Tiêu mỹ nhân đấy?”
Cáo Đỏ cười đáp: “Mấy ngày nay Từ ngự sử không ở Tuyết thành nên chắc là chưa biết. Người đó là phi tần mà Đại vương mới sủng ái, Tuy tài nhân, thuộc tộc Hồ ly.”
“Lại là hồ ly tinh!” Máu phân biệt chủng tộc của Từ ngự sử lập tức tăng vọt, “Sao Đại vương lại sủng ái hồ ly tinh chứ? Hồ ly tinh chính là tai họa!”
Cáo Đỏ cười gật đầu, song trong lòng thì thầm chửi: Tai họa con mẹ ông!
Từ ngự sử cân nhắc một lúc, rồi hỏi tiếp: “… À phải rồi, mấy ngày tôi không có ở đây, có phải hồ ly tinh kia đã vượt mặt Tiêu mỹ nhân thành người được sủng ái nhất rồi không?”
“Cũng chưa đến mức đấy. Giờ hai người họ đang chia đều, dạo này là cùng hầu hạ Đại vương.” Cáo Đỏ đáp.
“Cái gì cơ!” Từ ngự sử tức tối giậm chân, “Chuyện này không phải là vô lý à!”
Cáo Đỏ lắc đầu, “Thì có cách gì khác đâu? Là chính Minh Hậu sắp xếp thị tẩm nhóm đó. Đại vương thì hiếu thuận thôi rồi, nào có muốn làm trái lời Thái hậu, độ này đều phải cắn răng gồng sức mà lật thẻ đấy.” Cáo Đỏ nói đến đây thì lắc đầu cảm khái, “Làm vội làm vàng, vất vả quá độ.”
“Đại vương bị ốm là do chuyện này…?” Từ ngự sử hãi hùng.
“Suỵt…” Cáo Đỏ giơ ngón tay đè vào môi ra hiệu, “Đừng nói linh tinh.”
Sau đó Cáo Đỏ cúi đầu ra chiều thầm thì, “Đại vương dặn chúng ta không được chỉ trích Thái hậu.”
“Đại vương có hiếu thật đấy. Nhưng Thái hậu sao có thể làm càn như vậy chứ?” Từ ngự sử kinh hãi tột độ.
“Nhắc mới nhớ, vụ thị tẩm theo nhóm này là do Thái hậu lập nên đấy, giờ cũng là được Thái hậu mở lại rồi phổ biến rộng rãi, chắc đang chạy KPI.” Cáo Đỏ kể.
Từ ngự sử nghe thế thì sôi máu: “Đúng là càn rỡ! Dạo này Đại vương làm thêm giờ liên tục, giờ lại còn phải thị tẩm nhóm nữa, chả trách mới nhiễm bệnh thế kia! Còn không phải là đang trêu đùa sức khỏe của Đại vương thì là gì!”
Vừa đi vừa nói, cả hai đã đến bên ngoài cửa phòng.
Cáo Đỏ mời Từ ngự sử đi vào. Từ ngự sử đứng rũ áo khoác rồi bước vào phòng ngủ. Qua tấm rèm châu, ông ta không thấy rõ sắc mặt của Đại vương, chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng ho.
Từ ngự sử nghĩ: Nghe có vẻ suy yếu thật…
Từ ngự sử húng hắng cổ họng, có vẻ muốn nói lại thôi: “Thần… thần…”
“Khanh muốn nói gì cứ nói đi.”
“Thần… Thần có quen một bác sĩ trung y…”
“…”
Phải một lúc lâu sau, Từ ngự sử mới ra khỏi điện chính. Lúc đi ra vẫn trông thấy Liễu Tiêu cả Tuy Tuy đứng bên ngoài thì hai mắt bốc lửa, suýt chút nữa thì ra phun lửa cho hai người một trận. Từ ngự sử hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Lát sau, Cáo Đỏ đi ra bảo: “Đại vương còn cần gặp mấy vị đại thần nữa, không thể gặp hai vị chủ tử được rồi. Hai vị chủ tử nên về cung trước đi.”
Liễu Tiêu lo lắng hỏi: “Đại vương bị bệnh thế mà vẫn phải gặp triều thần ư?”
Tuy Tuy nói lại ngay: “Chúng ta là phi tử, chỉ cần nghe lời Đại vương là được, đâu ra lắm vấn đề thế?”
Liễu Tiêu không nói lại được, đành phải trở về cung. Hai người lấy di động ra gọi kiệu, nhưng kiệu của Tuy Tuy đến trước. Tuy Tuy vờ vịt lịch sự bảo Mỹ nhân lên trước đi, Liễu Tiêu chân thành từ chối, Tuy Tuy lập tức lên kiệu rời đi. Thấy Tuy Tuy đi rồi, Cáo Đỏ mới bước tới bảo Liễu Tiêu: “Tiêu mỹ nhân xin dừng bước, Đại vương muốn gặp ngài.”
Liễu Tiêu kinh ngạc thốt lên: “Đại vương không gặp triều thần nữa ạ?”
Cáo Đỏ không giải thích gì thêm, chỉ cười tủm tỉm bảo: “Xin mời Tiêu mỹ nhân.”
Liễu Tiêu rất nhớ nhung Vua Sói Tuyết nên cũng không hỏi nhiều mà đi theo Cáo Đỏ vào điện chính. Đến nơi, Cáo Đỏ không vào mà chỉ mời Liễu Tiêu đi một mình vào trong.
Liễu Tiêu bước vào phòng, nhìn thấy trong phòng treo một bức tranh của Thiên Đế, hai bên bày biện mỗi bên một chiếc đĩa lòng sâu chân cao bằng gỗ mun mạ vàng tinh xảo, mỗi đĩa đựng một chùm nho. Hai bên cửa sổ được treo đôi dải trang trí bằng lá bạch quả bằng vàng. Cửa sổ cũng là gỗ mun mạ vàng, mở hơi hé, lộ ra cảnh đẹp của hàng thông xanh tuyết tùng bên ngoài.
“Wow nơi này đẹp quá…”
—— Liễu Tiêu thầm cảm thán, điện chính đẹp hơn điện phụ nhiều.
“Sao còn chưa vào đây?” Giọng của Vua Sói Tuyết vọng ra từ bên trong tấm mành châu.
Liễu Tiêu vội vàng vén rèm bước vào phòng ngủ. Bên trong phòng cũng mỹ lệ tinh tế vô cùng, còn đẹp hơn phòng ngoài gấp trăm lần. Lúc bên ngoài Liễu Tiêu còn vừa đi vừa nhìn ngắm, còn khi vào đây bé đã không còn lòng dạ nào mà chiêm ngưỡng nữa rồi, bởi hết thảy những vật dụng đẹp đẽ ấy nào có thể sánh được với một ánh mắt của Vua Sói Tuyết trên giường.
Dưới tấm màn xanh biếc, Vua Sói Tuyết nằm nghiêng trên chiếc giường bạch ngọc. Trên người ngài chỉ mặc độc chiếc áo ngủ choàng thắt eo, trông có mấy phần lười nhác và thư thái, đuôi mày mi mắt cũng nhuốm đôi phần “buồn ngủ mùa xuân”.
Nhìn thấy một Vua Sói Tuyết trái ngược hoàn toàn với vẻ uy nghiêm thường ngày như vậy khiến tâm trí Liễu Tiêu như mê loạn.
“Sao còn đứng ngốc ở đấy?”
“Dạ?” Liễu Tiêu hẵng còn chưa hoàn hồn.
“Lại đây nào.” Vua Sói Tuyết lười nhác gọi.