Vịt Vàng đứng đó cúi đầu đợi, chẳng ngờ đứng đợi một lúc mà âm thanh “hức hức hức” bên phía điện phụ vẫn chưa dừng, cũng chẳng thấy bóng dáng Vua Sói Tuyết đâu.
Lòng dạ Vịt Vàng lạnh toát: Chả có nhẽ kỹ thuật của hồ ly tinh kia đỉnh cao đến mức Đại vương không ngừng được? Thế… thế này thì toang rồi, chủ tử nhà ông phải làm sao bây giờ?
Đương lúc Vịt Vàng đang lo sốt vó cả lên thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vững vàng vọng tới từ điện chính.
Vịt Vàng ngẩng phắt đầu, trông thấy Vua Sói Tuyết mặc một cây trắng bước ra từ thềm ngọc trên điện chính một cách uy nghi, ống tay áo ngài đón gió, tựa thần linh hạ phàm.
Vịt Vàng sinh lòng kính sợ, vội vã hành lễ.
Vua Sói Tuyết hỏi: “Tiêu mỹ nhân bị bệnh?”
“Vâng…” Vịt Vàng nuốt nước bọt, hết dám “khi quân”, bèn khéo léo đáp, “Dạ chưa rõ là bị sao, nô tài mới gọi thái y đến khám rồi ạ.”
Vua Sói Tuyết gật đầu, đoạn bảo: “Để bổn vương tới xem sao.”
Vịt Vàng đã phục vụ yêu phi tiền triều nên đối với loại chuyện giả bệnh này đúng là nắm rõ trong lòng bàn tay. Thứ nhất, giả bệnh là không được giả bệnh nặng, dễ lộ lắm, với cả dễ hỏng chuyện nữa, nên giả bệnh nhẹ kiểu như bị cảm vặt thôi. Thứ hai là mình chỉ được bảo là đã gọi thái y đến khám, còn đâu thì để thái y gánh tất. Thái y khôn khéo, sẽ chỉ nói đại khái như là nóng trong người hay là tỳ hư gì đó, toàn những bệnh dễ bịp.
Tất nhiên Vua Sói Tuyết nào có ngờ Liễu Tiêu sẽ biết dùng mấy mánh khóe của yêu phi, nên cứ ngỡ bé bị bệnh thật, bèn bỏ cả “nhiệm vụ chuyên cần” mà vội vàng chạy đến Xuân Quang Các.
Còn ở Xuân Quang Các, Liễu Tiêu đang vùi mình trong chăn ép bản thân phải tiêu hóa đạo lý “Đại vương thị tẩm người khác, mình không được ghen tỵ”, ai dè mới tiêu hóa được nửa đã thấy thái y vào bảo khám cho mình.
Liễu Tiêu kinh ngạc thốt lên: “Ai gọi thái y thế? Em không bị bệnh!”
A Diệp vội vàng cười nói: “Hôm nay sắc mặt chủ tử kém lắm, lại không chịu ăn tối, chúng tôi rất lo lắng cho người nên mới gọi thái y đến khám xem sao. Người để thái y xem qua cho chúng tôi yên tâm.”
Liễu Tiêu vẫn lắc đầu nói: “Em không bị bệnh.”
“Sao lại thế này?”
—— Giọng Vua Sói Tuyết vang lên từ bên ngoài cửa phòng.
Thái y và A Diệp vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Còn Liễu Tiêu thì sững sờ, nhìn thấy Vua Sói Tuyết bước vào cửa mới giật mình thảng thốt: “Sao Đại vương lại đến đây?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Ta nghe bảo em bị bệnh nên tới xem sao.”
Liễu Tiêu hỏi tiếp: “Thế còn Tuy Tuy ạ?”
Vua Sói Tuyết ngẩn ra: “Liên quan gì đến cậu ta?”
Liễu Tiêu thầm thấy ngượng, song vẫn quyết định hỏi: “Hôm nay bạn ấy thị tẩm mà? Đại vương bỏ mặc bạn ấy, bạn ấy phải làm sao bây giờ?”
Vua Sói Tuyết nghe xong thì có hơi ngạc nhiên, song chỉ một thoáng sau đã hiểu ra, bèn cười đáp rằng: “Cậu ta không thị tẩm. Bổn vương nghe bảo cậu ta học giỏi nên giữ cậu ta lại làm đề thi.”
Liễu Tiêu là kiểu người có tâm trạng gì cũng đều viết hết lên mặt. Nghe xong Vua Sói Tuyết nói, vẻ mặt buồn rười rượi hồi nãy của bé đã bay sạch sành sanh, bây giờ trời quang mây tạnh. Bé bật cười rồi reo lên: “Thì ra là thế!”
Vua Sói Tuyết ngồi xuống bên giường, hỏi A Diệp, “Chủ tử các cậu hôm nay không khỏe à?”
A Diệp đáp ngay tắp lự: “Hôm nay sắc mặt chủ tử rất kém, còn bỏ cả bữa tối ạ.”
“Sao lại không ăn tối?” Vua Sói Tuyết hỏi bé.
Hết tâm sự rồi, bấy giờ Liễu Tiêu mới thấy bụng đói cồn cào, bèn bấm nhẹ vào bụng: “Vâng, đói quá.”
Vua Sói Tuyết sai A Diệp: “A Diệp đi chuẩn bị cơm đi, còn thái y thì qua khám cho Mỹ nhân, khám xong rồi ăn là vừa.”
Thái y đã phục vụ qua 3 đời đại vương, chỉ cần ngửi thoáng qua cũng biết tỏng đây là chuyện gì. Ông ta bước đến giả vờ bắt mạch rồi bảo Liễu Tiêu chỉ là tỳ vị bất hòa, hẳn là do thay đổi thời tiết. Sau đó ông ta lại kê bừa đơn thuốc canh táo gai, nói là thuốc đặc trị, rồi dặn dò: “Để Mỹ nhân nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc này hai ngày là sẽ khỏe lại thôi.”
Vua Sói Tuyết nhìn thuốc, trong lòng cũng tường tỏ, cho thái y ra về rồi dắt Liễu Tiêu ra ăn tối.
Liễu Tiêu đã thấy ngon miệng trở lại nên ăn rất nhiều thịt gà, còn hỏi: “Sao mâm cơm của em chỉ toàn là thịt gà? Sao không có các loại thịt khác ạ?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Mỗi tháng em chỉ được ăn một bữa thịt lớn, với cả có tiệc hay ngày lễ gì cũng sẽ có. Ngoài ra, khi tước vị tăng lên thì cũng sẽ được ăn nhiều hơn.”
Liễu Tiêu thầm nghĩ: Ra là phải chức to mới được ăn thịt cá siêu to khổng lồ hàng ngày nha, bảo sao cung đấu lại ác liệt như thế!
Liễu Tiêu nói: “Thế thì em phải học thật chăm chỉ để phấn đấu được lên chức.”
Vua Sói Tuyết bật cười: “Học là để có kiến thức chứ không phải để ăn thịt.”
Ấy nhưng Liễu Tiêu lại âu sầu mà rằng: “Kiến thức trong sách nhiều lắm, với cả… với cả cũng đâu có đúng hết ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Vua Sói Tuyết nói, “Gì cũng có sai sót, nhưng lời các bậc cha ông truyền dạy thì không sai được.” Nói rồi, Vua Sói Tuyết lại cười, “Em mới học được bao nhiêu mà đã nghi ngờ sách dạy sai rồi?”
“Em.. không phải em…” Liễu Tiêu lắc đầu bảo, “Đại vương nói mà.”
“Ta nói bao giờ cơ?” Vua Sói Tuyết nhất thời chưa nhớ ra.
Liễu Tiêu đáp: “Lúc em bảo ‘Từ chối lên kiệu là đức tính của người làm phi’, Đại vương đã phủ nhận nó còn gì?”
“À, phải rồi.” Vua Sói Tuyết đã nhớ ra, bèn gật đầu bảo, “Ta nói là Mỹ nhân của ta không cần phải nhớ mấy đức tính này của phi tần.”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ hồi lâu, kế đó dè dặt hỏi: “Thế em có được ghen tị không ạ?”
Vua Sói Tuyết ngớ người, bật cười hỏi bé: “Em ghen tị ai?”
“Em…” Liễu Tiêu lắc đầu, song cuối cùng vẫn bảo: “Em ghen tị Tuy Tuy…”
Vua Sói Tuyết nói: “Không đáng.”
Liễu Tiêu: “Nhưng mà… không phải Tuy Tuy vừa đẹp vừa thông minh sao? Giỏi hơn em nhiều, Đại vương thích bạn ấy hơn cũng là lẽ đương nhiên…”
Vua Sói Tuyết lên tiếng cắt ngang: “Nghe càng giống là em thích cậu ta hơn đấy.”
“Bạn ấy là bạn thân của em, tất nhiên là em thích rồi.”
Vua Sói Tuyết nghe thế thì nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: “Vậy thì ta nghĩ em nên chọn bạn cẩn thận hơn.”
Liễu Tiêu không hiểu: “Ý Đại vương là sao cơ? Không lẽ Đại vương nghĩ em không nên làm bạn với Tuy Tuy?”
“Đã là bạn thì phải chơi đẹp với nhau. Tuy Tuy biết rõ em sẽ ghen nhưng vẫn chủ động nịnh nọt bổn vương, muốn thị tẩm tranh sủng, thế thì chơi đẹp chỗ nào? Đã chơi xấu nhau thì không thể làm bạn.”
Liễu Tiêu ngây như phỗng, bé nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Nhưng Tuy Tuy bảo là bạn ấy kính mến Đại vương nên mới kìm lòng không đặng!”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Nói thế mà em cũng tin?”
“Tất nhiên rồi.” Liễu Tiêu chớp chớp đôi mắt to tròn, “Vì em cũng kính mến Đại vương, cũng kìm lòng không đặng mà!”
Trái tim Vua Sói Tuyết chợt hẫng một nhịp, lập tức ôm Liễu Tiêu vào lòng.
Đêm dài đằng đẵng, gió thổi hiu hiu.
Ánh trăng bàng bạc, Tuy Tuy làm đề.
Sáng sớm hôm sau, hậu cung lập tức lan truyền tin nói rằng mặc dù Tuy Tuy đã dốc hết sức, trầy trật mãi mới kiếm được một cơ hội thị tẩm, song cuối cùng đã bị Liễu Tiêu giả bệnh cướp mất. Đêm qua, dù Tuy Tuy đã đến điện phụ của Lang Sơn Tuyết Điện, ấy nhưng Vua Sói Tuyết lại ở điện chính Xuân Quang Các.
Tin tức này bay khắp ngõ ngách trong cung và cả bên ngoài cung, càng thêm xác thực cho kết luận này: Mỹ nhân Báo tuyết là họa thủy!