Liễu Tiêu quan sát vị vua đang ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng sau bàn.
Giờ phút này Vua Sói Tuyết đang mặc đồ ngủ, làn da trắng như ngọc của ngài tựa như cũng được bọc trong lớp lụa lấp lánh.
Liễu Tiêu bất giác nuốt nước miếng, bé cảm thấy trên người Vua Sói Tuyết bấy giờ như toát ra mùi thơm đặc biệt, khiến bé khao khát, muốn dừng mà không được.
“Vâng ạ…” Liễu Tiêu đồng ý, sau đấy chìa tay vén vạt áo của Vua Sói Tuyết, nhìn thứ đó, bất giác khẽ cảm thán.
Đây là lần đầu tiên bé được nhìn thấy “cái đó” của một con sói.
Quả nhiên, dòng họ nhà chó thật là đáng ngưỡng mộ nha.
“Cái này…” Liễu Tiêu nhìn một lúc lâu, ngập ngừng bảo, “Hình như hơi sưng đỏ rồi Đại vương.”
Vua Sói Tuyết nói vẻ lo lắng: “Thế phải làm sao bây giờ?”
Liễu Tiêu nuốt nước miếng cái ực, “Bằng không em giúp Đại vương liếm nhé?”
“Em chắc chứ Mỹ nhân?” Vua Sói Tuyết hỏi, “Em không sợ bẩn sao?”
Liễu Tiêu ngắm Đại vương dưới ánh đèn như tuyết bóng dưới ánh trăng, trắng như ngọc thế kia thì sao mà bẩn được?
Liễu Tiêu lắc đầu, rành rọt đáp: “Không đâu, Đại vương rất sạch, còn rất thơm nữa.” Vừa nói, Liễu Tiêu vừa nhăn mũi hít một hơi mùi hương thanh lạnh độc nhất vô nhị của Đại vương.
Vua Sói Tuyết mỉm cười, gật đầu nói: “Nếu Mỹ nhân đã nói vậy, bổn vương từ chối cũng không hay…”
Vì vậy, Vua Sói Tuyết “miễn cưỡng” để cho Liễu Tiêu thực hiện hoạt động chữa thương này, đồng thời không quên dặn dò, “Mỹ nhân đừng dùng móng vuốt cả răng nhé.”
“Em biết rồi thưa Đại vương.” Liễu Tiêu trả lời chắc nịch, “Em sẽ nhớ kỹ.”
Nói rồi Liễu Tiêu tức thì rạp người xuống, tiến hành hoạt động chữa thương mà động vật hay làm.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vọng tới tiếng kêu khe khẽ của Cáo Đỏ. Thanh âm không lớn và rất mỏng manh, tựa tiếng ai oán của u hồn bất tán chốn thâm cung trong màn đêm tĩnh mịch.
Vua Sói Tuyết lập tức hiểu rõ, vội vàng bảo Liễu Tiêu chui vào gầm bàn rồi dặn bé: “Đừng lên tiếng.”
Tuy Liễu Tiêu không hiểu ý này lắm, song bé vẫn ngoan ngoãn đáp: “Tuân lệnh thánh dụ của Đại vương.” Vì vậy, bé lập tức chui vào gầm bàn và lặng im thin thít.
Một lúc sau, Cáo Đỏ dẫn một vị Ngự sử đại phu[1] vào Ngự thư phòng.
[1] Ngự sử đại phu: chức quan trong Ngự sử đài: là cơ quan giám sát tối cao của triều đình.
Ngự sử đại phu tuy không nhiều, song ai nấy đều không phải là dạng vừa. Dù sao Đại vương đời trước rớt đài cũng là do bị Ngự sử đài luận tội.
Mà nguyên nhân khiến Vua Sói Tuyết phải dậy lúc nửa đêm nửa hôm tất nhiên không phải vì bị móng vuốt của báo tuyết cào thương. Vết cào nhẹ hều này có nhằm nhò gì với sói yêu, qua một lúc là hết ngay. Mà nguyên nhân chính là Vua Sói Tuyết nhận được khấu các nửa đêm của Ngự sử đại nhân.
“Khấu các” nghĩa là các quan đại thần dâng báo cáo ngoài giờ làm việc của Đại vương, tất nhiên là cũng chỉ có các trọng thần trong triều mới đủ tư cách làm việc đó. Mà Đại vương có kịp thời đáp lại khấu các hay không cũng là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá sự chuyên cần.
Nói chung là sẽ không ai dám khấu các mà không có lý do, chỉ trừ duy nhất team Ngự sử đại phu – hội những người thiếu muối.
Ngự sử đại phu bước vào, sau khi bái kiến Đại vương xong thì bắt đầu vào đề: “Không biết Đại vương có thấy bản báo cáo khấu các của thần không ạ?”
“Đang xem.” Vua Sói Tuyết nói, “Khanh báo cáo đơn giản cho bổn vương đi.”
Ngự sử đại phu lập tức đáp: “Hôm nay thần đã tra soát toàn bộ báo cáo quản lý cấp cơ sở được đệ trình trong quý này, và phát hiện được báo cáo do Huyện lệnh huyện Đông Lê đệ trình chứa các báo cáo sai sự thật và che giấu nghi vấn về các vấn đề môi trường của địa phương. Thần kiến nghị trước khi cho phép Huyện lệnh huyện Đông Lê lên thủ đô thì sẽ lập một đội điều tra nghiên cứu chuyên nghiệp bao gồm các chuyên gia và người phụ trách trong Cục Bảo vệ Môi trường, Cục Lâm nghiệp và Ngự sử đài, để đi sâu vào điều tra các vấn đề liên quan đến việc bảo vệ tài nguyên nước, vệ sinh môi trường và bảo vệ sinh thái của địa phương, nhằm đảm bảo công tác bảo vệ môi trường ở huyện Đông Lê đạt được hiệu quả.”
Vua Sói Tuyết như một độc giả rất chuyên chú đọc bản báo cáo này, song thực tế tinh thần đã nhảy vọt qua bài diễn thuyết không có điểm dừng của Ngự sử đại phu từ lâu, chỉ tập trung vào tiểu mỹ nhân đang lặng lẽ ngồi dưới gầm bàn.
Ngự sử đại phu dường như đã nhận ra sự lơ đễnh của Vua Sói Tuyết, ông ta khó chịu ra mặt, nói to: “Đại vương có nghe thần nói gì không vậy?”
“Tất nhiên ——” là không rồi.
Vừa nói, Vua Sói Tuyết vừa đưa tay xuống gầm bàn xoa cái đầu nho nhỏ đang “chữa thương” cho mình, cất tiếng: “Ta thấy ái khanh nói rất có lý, cứ làm theo như lời khanh đi!”
Ngự sử đại phu tức thì sinh nghi, lại chau mày nói: “Dám hỏi Đại vương là vừa rồi thần nói gì? Đại vương nghĩ cần phải làm gì?”
Nghe vậy, Vua Sói Tuyết khẽ nhướn mày, song lại chẳng lên tiếng, mà chỉ mỉm cười.
Cáo Đỏ đứng bên lập tức hô lên: “To gan! Ông đang chất vấn Đại vương đó hả?”
“Chất vấn Đại vương chính là bổn phận của vi thần!” Ngự sử đại phu tiến lên một bước, lớn tiếng rõng rạc, “Phạm nhan trực gián[2] cũng là chức trách của Ngự sử đại phu! Xin Đại vương thứ lỗi!”
[2] Phạm nhan trực gián: Dám mạo phạm đến sự uy nghiêm của bậc đế vương, thẳng thừng can ngăn để đối tượng sửa chữa sai lầm.
Kỳ thực ban nãy Vua Sói Tuyết đã đọc qua bản báo cáo của Ngự sử đại phu, cũng đã có sẵn ý kiến rồi, thấy vậy bèn nói: “Vấn đề bảo vệ môi trường mà ái khanh đang nói quả thực rất đáng nghiên cứu. Bổn vương cũng đồng ý việc lập một đội điều tra nghiên cứu để kiểm tra huyện Đông Lê càng sớm càng tốt. Chỉ là bổn vương cho rằng nửa đêm nửa hôm mà ái khanh vội vã khấu các thế này, e là vì việc gì khác thôi.”
“Các vấn đề về môi trường đương nhiên là cấp bách!” Ngự sử đại phu trả lời.
Cáo Đỏ lại nói: “Vậy chẳng lẽ việc ngủ nghỉ của Đại vương không quan trọng? Thân thể của Đại vương chính là việc quốc gia hàng đầu!”
Ngự sử đại phu chỉ vào Cáo Đỏ, nói to, “Khi nào đến lượt cái tên nội thị như mi dám chớt nhả ta?”
Cáo Đỏ cũng đốp lại ngay: “Thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, ngài đọc nhiều sách như vậy mà chưa nghe thấy câu này bao giờ à?”
Ngự sử đại phu nổi cơn tam bành lao vào khẩu chiến với Cáo Đỏ, ông văng một câu tôi vả lại một câu, không ông nào chịu nhường ông nào.
Đúng lý mà nói thì Vua Sói Tuyết hẳn nên lập tức ra lệnh dừng ngay cuộc chiến khốc liệt này, song chuyện dưới gầm bàn của hắn cũng đang rất kịch liệt nên nhất thời quên bẵng chuyện này, lại nghĩ hai người họ cãi nhau cũng hay, cho mình tranh thủ thời gian tận hưởng chuyện của mình.
Sau khi tận hưởng một phen, Liễu Tiêu bất ngờ bị sặc, không nhịn được ho hai phát.
Ngự sử đại phu nghe thấy tiếng ho thì quay ngoắt lại nhìn, Vua Sói Tuyết lập tức che lại miệng, vờ người ho là mình.
Mặt Cáo Đỏ tái mét, vội vã bước đến bên cạnh Vua Sói Tuyết rồi ghé bên tai hắn nói nhỏ: “Ngài đừng ho nữa, không cần giả vờ đâu, đuôi báo tuyết lộ ra rồi.”
Chuyện là Liễu Tiêu bị sặc không chú ý vẫy đuôi mấy cái nên bị thò ra khỏi khăn trải bàn.
Ngự sử đại phu liếc thấy cái đuôi thì sốc thôi rồi, cằm cũng sắp rớt xuống đất, lập tức hiểu ra, chỉ thầm nói: “Ra là họa thủy làm!” Ông ta vừa tức lộn cả ruột vừa bước lên túm tại trận cái đuôi kia. Liễu Tiêu hét lên một tiếng, đuôi bị túm, bé liền duỗi chân đá về sau theo phản xạ tự nhiên. Ngự sử đại phu nào có chịu nổi một cú đá của báo tuyết, cũng hét lên một cái rồi ngã ngửa ra sau.
“Họa thủy!” Ngự sử đại phu té đau thì tức đến mắng to, rồi quay sang nói cả Vua Sói Tuyết: “Đại vương, ngài như này là hoang đường!”
Vua Sói Tuyết nghiêm túc giải thích một cách rất chi là đứng đắn: “Bổn vương làm rơi bút, em ấy chỉ xuống nhặt bút hộ bổn vương thôi.”