Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 17: Chương 17






Hôm sau, thời tiết sáng sủa, một cơn gió cũng không có.

Vào mùa đông Giang Thành giống như được bọc trong vải bông, khó được khi ấm áp dễ chịu, không có một chút ẩm ướt nào.

Sáng sớm, Lâm Hạ đã mở cửa hàng chuẩn bị buôn bán.

Lại không nghĩ, người đầu tiên đến không phải Vương Tử Ngọc, mà là Đường Ân Lãng, người ngày hôm qua đưa một con chó nhỏ bị thương tới cửa hàng trị liệu.

"Buổi sáng tốt lành." Thanh âm của nam nhân đạm mạc giống như bề ngoài của hắn vậy, đây là bản tính vốn có rồi.

"Đường tiên sinh, chào ngài!" Lâm Hạ mắt mang ý cười.

Cậu đối đãi với người khác luôn luôn ôn hòa có lễ, người cùng cậu ở chung đều cảm giác thực thoải mái.

Hai người chào hỏi qua nhau, Lâm Hạ liền mang Đường Ân Lãng lên lầu hai xem chó con.
Chó nhỏ trải qua trị liệu đang nằm ngủ trong ổ nhỏ mềm mại, thương thế được kịp thời xử lý, cũng khôi phục tinh thần.

Thấy ân nhân cứu mạng tiến vào xem nó, chó con cảm kích mà vẫy vẫy đuôi.

"Buổi sáng tốt lành." Lâm Hạ sờ sờ đầu chó nhỏ, cùng nó chào hỏi.

"Gâu gâu ~" tiểu cẩu lấy lòng mà liếm lòng bàn tay cậu.

"Ha ha......" Lâm Hạ có chút sợ ngứa, cậu nhịn không được cười rộ lên.


Phía sau Đường Ân Lãng vẻ mặt lạnh nhạt, liếm lòng bàn tay cái gì hắn cũng biết, lòng bàn tay kia của Lâm Hạ là hắn chứ.

Ngao~! Thực muốn biến thành đại bạch hổ, để Lâm Hạ ôm ôm sờ sờ!
Xem xong tình trạng chó nhỏ, hai người đi xuống lầu.

Đường Ân Lãng không có rời đi, mà là theo sát Lâm Hạ.

"Đường tiên sinh?" Lâm Hạ nghi hoặc.

"Có cái gì cần tôi hỗ trợ không?" Ngụ ý chính là hắn thực rảnh rỗi, có thể lưu tại trong tiệm hỗ trợ.

"Kia vừa đúng lúc, ngài có thể học tập một chút làm thế nào chiếu cố sủng vật." Lâm Hạ vừa thấy hắn liền biết hắn không có kinh nghiệm dưỡng sủng vật, nếu hắn muốn hỗ trợ, vậy lưu lại học hỏi đi.

"Ừm." Mặc kệ làm cái gì có thể lưu lại là tốt rồi.

Đường Ân Lãng khóe miệng nhiễm ý cười, hơi hơi giơ lên độ cung làm mặt hắn vốn đạm mạc có vẻ nhu hòa một chút.

"Tử Ngọc, cậu đưa......" Lâm Hạ vốn định làm Vương Tử Ngọc mang Đường Ân Lãng, nhưng lời nói còn chưa nói xong, quen thuộc cẩu tiếng kêu vang lên, chính là làm Lâm Hạ sửa lại lời nói, "Đưa Lý tiên sinh cùng Uy Phong."
"Gâu Gâu Gâu!" Uy Phong được Lý Hào dẫn vào, Lý Hào nhàn nhạt gật đầu, xem như chào hỏi qua.

"Lại tới nữa!" Vương Tử Ngọc trong lòng tư vị muôn vàn, lệ tuôn đầy đất vì Uy Phong cùng Lý Hào.

"Kia......!Đường tiên sinh xin theo tôi vậy." Không ai hướng dẫn Đường Ân Lãng, Lâm Hạ đành phải chính mình mang theo.

Cậu mang Đường Ân Lãng đi đến trước mặt một con chó nhỏ, nhóc con này cùng con chó con mà Đường Ân Lãng muốn nhận nuôi cũng bằng nhau, Lâm Hạ liền làm mẫu cho hắn.


"Đường tiên sinh, vuốt ve chó nhỏ như vậy sẽ làm nó cảm thấy thoải mái." Lâm Hạ vuốt ve đầu chó nhỏ, nhóc con thoải mái mà cọ tay cậu.

"Được." Đường Ân Lãng cũng không có nghe vào bao nhiêu, tâm tư của hắn đều đặt ở trên người Lâm Hạ.

Lâm Hạ tay thật là đẹp mắt, thon dài mà trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng, mượt mà mượt mà, thực khiến người ta muốn ngậm lấy......!
Đường Ân Lãng ánh mắt nóng cháy, ánh mắt lưu luyến ở trên tay Lâm Hạ luyến tiếc rút ra.

"Đường tiên sinh, ngài tới thử một chút!" Lâm Hạ lấy ra tay, cười cười mà nhìn Đường Ân Lãng, trong mắt mang theo cổ vũ.

"Ừ, được." Đường Ân Lãng ở dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Hạ vươn tay, bàn tay dày rộng phủ trên đầu chó nhỏ, ngoài dự đoán chính là lông mao mềm mại không có làm hắn cảm thấy phản cảm.

"Đúng vậy, chính là như vậy." Lâm Hạ vui vẻ mà nói, "Phải chân thành, làm nó biết ngài đây là thích nó."
Lâm Hạ khóe miệng nhịn không được cong lên.

Không biết vì sao, trước mắt một màn này này thực làm người ta vui vẻ.

nam nhân vẻ mặt nghiêm túc cùng với chú chỏ nhỏ đáng yêu hình thành tiên minh đối lập, còn có bộ dáng nam nhân mang vẻ mặt đạm mạc đang nghiêm túc vuốt ve chó nhỏ làm cậu có thể xem cả ngày.

Vuốt ve chó nhỏ đem nó hầu hạ đến thoải mái, Lâm Hạ liền dạy Đường Ân Lãng cách cho chó nhỏ ăn uống.

"Chó nhỏ có thể ăn thức ăn của chó cùng với thịt, bất quá thức ăn cho chó không ăn nhiều được, tốt nhất là làm đồ ăn mới mẻ cho nó." Nói chuyện liên quan đến vấn đề này, Lâm Hạ liền trở nên thực chuyên nghiệp, rất tinh tế tỉ mỉ giảng giải.

Nhìn thần thái tự tin của Lâm Hạ, Đường Ân Lãng nhịn không được duỗi tay sờ soạng đầu của cậu.


"Có cái gì dính trên tóc cậu." Thực mềm, thật thoải mái! Ngoài mặt tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng giờ đây trong lòng Đường Ân Lãng đang có pháo hoa nở rộ.

"Phải không? Cảm ơn!" Lâm Hạ không có hoài nghi, ngược lại là hướng Đường Ân Lãng nói lời cảm ơn.

"Đừng khách khí." Trên thực tế Đường Ân Lãng nói lời này khi có chút chột dạ.
......!
Tới gần những ngày cuối năm, cửa hàng thú cưng cũng trở nên thanh nhàn hơn nhiều.

Toàn bộ buổi sáng trong tiệm không có khách nhân nào ghé thăm, cho nên ngoài Lý Hào, Đường Ân Lãng ở trong tiệm chơi cả buổi buổi sáng, thẳng đến thời gian cơm trưa hai người mới lưu luyến rời đi.

"Lâm ca, trưa nay ăn cái gì?" Vương Tử Ngọc trong tay cầm hộp cơm hỏi.

"Để anh hỏi một chút." Lâm Hạ rửa sạch tay, hỏi Hamster nhỏ cùng Cục Bột Trắng ăn cái gì.

"Tử Ngọc giúp tôi đặt ba phần canh." Đồ ăn là một chén canh đồ ăn thêm một phần cơm, vào đông uống canh nóng hầm hập thực hạnh phúc.

"Vậy em cũng gọi món canh." Bọn họ có thể tách ra gọi đồ, nhưng Vương Tử Ngọc nghĩ nghĩ, món canh cũng không tồi.

Uống một ngụm canh lại dùng cùng với rau ngâm Lâm Hạ chính mình làm, kia tư vị thật tốt đẹp.

Cơm trưa liền như vậy định rồi, đồ ăn đặt thực nhanh đã được đưa đến, nửa giờ liền đến, ba người một hổ vây ở một chỗ ăn cơm trưa.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng vẫy cái đuôi chờ đợi Lâm Hạ đút đồ ăn.

"Chờ nguội chút, hiện tại còn nóng lắm cục cưng." Lâm Hạ thổi thổi canh cho nguội bớt, chờ không quá nóng nữa mới đút cho Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Ba ba, người cũng ăn! Cục Bột Trắng chỉ cắn một nửa, còn thừa một nửa để dành cho Lâm Hạ.

"Ba ba còn chưa có đói bụng, bảo bảo ăn xong rồi ba ba lại ăn."

Giống như trước Lâm Hạ đều là uy no cho Cục Bột Trắng rồi chính mình mới bắt đầu ăn.

Còn nữa, hắn không đói nhanh như vậy, không phải vội ăn uống.

"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng nghe lời mà ăn xong hết một nửa còn lại, chuyên tâm chờ đợi Lâm Hạ đút cho bé.

Nhóc con muốn ăn thật nhanh, như vậy ba ba liền có thể sớm một chút ăn cơm.

Cục Bột Trắng ăn cái gì đều một bộ thơm ngọt bộ dáng, bất tri bất giác làm cho những người khác ăn uống, cũng cảm thấy đồ ăn này vẫn là cực kì ngon miệng.

Ăn xong cơm trưa, mọi người lại vội làm việc, Cục Bột Trắng sung sướng vui đùa, nơi này chạm vào nơi đó nhảy nhảy, chơi đến vui vẻ vô cùng.
......!
Đường Ân Lãng cầm lấy di động, biểu tình đạm mạc trên mặt biến thành thần sắc khẩn trương, đây là một cái tin tức rất quan trọng, Đường Ân Lãng cảm thấy chính mình chưa từng có khẩn trương như vậy.

Cứ việc hắn có rất lớn tỷ lệ có thể xác định, nhưng thực tế có chứng cứ càng có thể làm hắn yên tâm hơn.

"Giám định kết quả đã có, hai mẫu gen tương đồng tới 99.99%, cũng chính là......"
Câu nói kế tiếp Đường Ân Lãng không có nghe rõ, 99.99% số liệu này đã chiếm cứ trong óc hắn cũng đang không ngừng xoay quanh.

Trong lòng vẫn luôn yêu cầu xác định chứng cứ tới khi chứng cứ xác minh sự tình đã có, Đường Ân Lãng trong lòng vẫn luôn có tảng đâ lớn đề nặng trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất, khiến hắn trong lòng ấm áp, trướng trướng, thỏa mãn mà ẩn ẩn sung sướng.

Đường Ân Lãng hiện tại chỉ nghĩ bay đến bên người Lâm Hạ cùng tiểu hổ con, hảo hảo mà ôm bọn họ, tinh tế mà hôn môi tức phụ cùng ấu tể của mình.

Nhưng Đường Ân Lãng lý trí khắc chế bản thân đang điên cuồng muốn thực thi hành động của hắn, hiện tại còn không phải thời điểm, cứ như vậy hành động dẽ chỉ biết đem người làm sợ.

Tương lai còn dài, hắn tin tưởng hắn thực nhanh là có thể cùng tức phụ và ấu tể ở bên nhau.
—-
19/4/2020.