Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 104: Chương 104






Đường Ân Lãng cùng Lâm Hạ nói xong liền lái xe đi đến chỗ Lâm Hạ nói, hắn tới quảng trường thì gọi Lâm Hạ ra đón mình.

"Thực xin lỗi, em quên mất không nói cho anh." Lâm Hạ lời nói mang theo ý tứ xin lỗi, nếu anh nói sớm một chút, Đường Ân Lãng liền có thể trực tiếp tới nơi này khi tan tầm.

"Không có việc gì." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mà nói.

Mặt ngoài vân đạm phong khinh, kỳ thật trong lòng rơi lệ thành sông, tràn đầy chua xót! Độ tồn tại của hắn yếu ớt đến như vậy sao?!!
"Ngao ô!" Cha ơi, người đã đến rồi! Cục Bột Trắng đang làm ổ trong lòng Liễu Thời Hoán thấy hai người tiến vào liền ngọt ngào kêu một tiếng.

"Ừm." Đường Ân Lãng nhàn nhạt gật đầu, ở dưới sự chỉ dẫn của Lâm Hạ ngồi xuống.

"Bắt đầu đi!" Lâm Hạ ngồi xong, nói.

"Ngao ô!" An An muốn ăn thịt thịt! Cục Bột Trắng móng vuốt bám ở trên bàn, dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm nồi.

Liễu Thời Hoán giúp Cục Bột Trắng nhúng thịt, Lâm Hạ đối Đường Ân Lãng lòng mang áy náy liền ra sức lấy lòng hắn, giúp Đường Ân Lãng nhúng thịt, rót nước trái cây.

"Tới nào, ăn thịt!" Lâm Hạ cười đem thịt gắp vào trong chén Đường Ân Lãng, mang theo chút chột dạ.

"Cảm ơn." Đường Ân Lãng biết ý Lâm Hạ, khó có dịp được Lâm Hạ đem lực chú ý tập trung toàn bộ đến trên người hắn, hắn phải hảo hảo hưởng thụ mới được.

Ăn uống no đủ, mấy người dựa vào ghế nghỉ ngơi một hồi, nghỉ ngơi xong rồi lại đi.

"Lâm ca, mai có rảnh không?" Vương Tử Ngọc ngậm ống hút hỏi.

"Có." Lâm Hạ cười cười, anh biết ngày mai là sinh nhật Vương Tử Ngọc, không biết hắn muốn tổ chức như thế nào.

"Ngày mai là sinh nhật em, em muốn mời mọi người đi hát karaoke." Vương Tử Ngọc nói.

Lâm Hạ rất chiếu cố hắn, sinh nhật của mình hắn khẳng định muốn mời Lâm Hạ.

Kế hoạch cho ngày sinh nhật ngày đã sắp xếp tốt, trong nhà, trường học, cửa hàng sủng vật một bên cũng không lỡ.

"Được nha." Lâm Hạ vui vẻ nhận lời, anh đã lâu không có tham gia hoạt động gì rồi, lần cuối cùng vẫn là lúc còn ở đại học.

"Ngao ô!" Hát karaoke?! An An cũng muốn đi! Cục Bột Trắng hai mắt sáng lên, giống như trong cơ thể có ca hồn thức tỉnh.

"An An khẳng định cũng muốn đến đây đi?" Vương Tử Ngọc cùng Cục Bột Trắng nhìn nhau cười, vỗ tay.

"Ngao ô!"
......

Tối hôm sinh nhật Vương Tử Ngọc, ăn cơm xong Lâm Hạ liền cùng Liễu Thời Hoán, Mông Chính và Hamster nhỏ cùng nhau ngồi xe Đường Ân Lãng đi đến KTV.

Cục Bột Trắng được Lâm Hạ ôm vào trong ngực, kìm nén không nổi sự hưng phấn.

Nếu không phải Lâm Hạ che lại miệng nhóc, Cục Bột Trắng chắc sẽ nhịn không được loạn gào.

Đi vào KTV, Vương Tử Ngọc đã ở sẵn ngoài đại sảnh chờ bọn họ.

Hôm nay vai chính là Vương Tử Ngọc đã thay đổi một kiểu tóc mới, tóc của hắn được vuốt keo tạo kiểu, thoạt nhìn cao lên không ít.

Vương Tử Ngọc đầy mặt tươi cười nghênh đón đoàn người Lâm Hạ, toàn thân tràn đầy phong vị của người trẻ tuổi.

"Ngao ô!" Tử Ngọc ca ca, hôm nay anh thật soái! Cục Bột Trắng kinh diễm đồng thời cũng có chút hâm mộ Vương Tử Ngọc có kiểu tóc soái khí, nhóc cũng muốn làm một kiểu tóc soái khí như vậy.

"Bé con nói hôm nay em rất tuấn tú." Lâm Hạ phiên dịch lại.

"Cảm ơn, hôm nào mang em đi làm thử nhé!" Vương Tử Ngọc sờ sờ đầu Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng sung sướng mà hất đuôi.

"Cậu ở chỗ này thuê phòng á?" Mông Chính nhìn chằm chằm chiêu bài của KTV, hơi hơi kinh ngạc.

Vương Tử Ngọc thật giàu, thế mà tới nơi này hát karaoke, nơi này thuê phòng không rẻ chút nào đâu.

"Đừng nghĩ lung tung, tớ không có tiền như thế đâu.

KTV này là Lý Hào mở, hắn để tớ tới nơi này vui vẻ chút." Vương Tử Ngọc nhanh chóng giải thích.

Hắn một người thuộc giai cấp vô sản làm công ăn lương, nếu không phải có Lý Hào, hắn nào dám ở chỗ này thuê phòng, trừ phi dám những tháng ngày sau này ăn đất.

"Ồ!" "Ngao ô!" Mông Chính cùng Cục Bột Trắng biết Vương Tử Ngọc cùng Lý Hào có quan hệ, Vương Tử Ngọc vừa nói, trong lòng bọn họ liền hiểu rõ.

"Lý Hào đã trở lại?" Lâm Hạ hỏi.

"Hôm nay trở về." Vương Tử Ngọc nói, trong mắt mang theo ý cười, cả người tràn đầy vui vẻ hào hứng, không giống khoảng thời gian trước luôn buồn bực khi Lý Hào không có ở đây.

"Trở về thật đúng thời điểm a." Lâm Hạ ý vị thâm trường.

"He he......" Vương Tử Ngọc ngượng ngùng mà cười, vụng về nói lảng sang chuyện khác.

"Chúng ta đi lên đi!"
Vương Tử Ngọc đem bọn họ đưa tới ghế lô, Lý Hào đang ở đấy giúp bọn hắn điều chỉnh thiết bị.


"Hoan nghênh." Lý Hào vẫn trưng ra khuôn mặt than như cũ, nhưng khoé miệng hơi hơi cong lên biểu hiện tâm tình của hắn rất tốt.

"Ngao ô!" Wow! Cục Bột Trắng lần đầu tiên tới KTV, lòng tràn đầy hiếu kỳ với mọi thứ.

Lý Hào mở KTV này giá cả cao là có đạo lý, KTV của hắn trang hoàng thật sự xa hoa, ghế lô cũng rất lớn.

Lý Hào cho Vương Tử Ngọc dùng ghế lô là loại tầm trung, trừ bỏ ca hát, bên trong còn có các loại pocker cùng bida.

Không chỉ có như thế, trên bàn đặt đầy đồ ăn cùng đồ uống.

Có đến ăn có đến chơi, nói vậy đêm nay sẽ thực náo nhiệt.

"Trước cứ đem quà thả xuống đi." Lý Hào nghiễm nhiên một bộ chủ nhà, Vương Tử Ngọc "thẹn thùng" cười cười, gật gật đầu.

"Ngao ô!" Cha ơi, tặng quà! Cục Bột Trắng quay đầu lại, hướng Đường Ân Lãng nói.

Đường Ân Lãng nghe vậy cầm theo hai cái hộp đi lên, đây là quà Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đưa cho Vương Tử Ngọc.

"Đây là quà An An đưa cho em, bé con nói muốn tự tặng quà riêng." Lâm Hạ cười nói.

"Cảm ơn Lâm ca, cảm ơn An An!" Vương Tử Ngọc trong lòng ấm áp, càng thêm thích Cục Bột Trắng, giá trị yêu thích tăng cao chóng mặt!
Những người khác cũng đem quà đưa cho Vương Tử Ngọc, Vương Tử Ngọc nhận lấy rồi bảo mọi người ngồi xuống chọn bài hát đi.

"Chúng ta tới chọn bài hát đi......" Vương Tử Ngọc dạy mọi người cách dùng WeChat chọn bài.

"Thọ tinh tới hát bài đầu tiên đi!" Mông Chính hoan hô.

"Tới tới tới!" Lâm Hạ đi đầu vỗ tay.

"Vậy em đây liền bắt đầu trước!" Vương Tử Ngọc cầm lấy micro, Lý Hào giúp hắn bật nhạc.

Khúc nhạc dạo đầu vang lên, đám người Lâm Hạ vẻ mặt khiếp sợ, đây......!không phải nhạc 《 Tây Du Ký 》 hay sao?!
"Đây hành lý anh mang
Tôi cầm cương dắt ngựa......" Vương Tử Ngọc không thèm để ý mọi người trên sô pha cười thành một đoàn, hắn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của chính mình.

"Ngao ô?" Ba ba, Tử Ngọc ca ca đang hát bài gì vậy? Cục Bột Trắng dùng móng vuốt chọc chọc vào bụng Lâm Hạ đang ôm bụng cười.

"《 Xin Hỏi Đường Tại Nơi Nào 》." Lâm Hạ ngừng cười, trả lời nhóc.


"Bảo bảo, con muốn hát bài gì, ba giúp con chọn."
"Ngao ô......" An An muốn hát bài 《 Đừng Nhìn Ta Chỉ Là Một Con Cừu 》, 《 Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen 》, 《 Con Lừa con 》......!Cục Bột Trắng một hơi nói hết các bài nhóc muốn hát.

Cục Bột Trắng biết hát mấy bài đó cơ hồ đều là lúc xem phim hoạt hình học được, có thể nói là tự học thành tài.

"Được." Lâm Hạ mở WeChat, giúp Cục Bột Trắng chọn bài.
Vương Tử Ngọc hát xong một bài rồi, những người khác vỗ tay hoan hô mang tính khích lệ tượng trưng.

Vương Tử Ngọc tự mình cảm thấy thích thú, bày một cái tạo hình soái khí.

"Yo, tiếp theo nào!"
"Tiếp theo là 《We are the King》!" Vương Tử Ngọc nhìn thoáng qua, thế mà lại là ca khúc chủ đề phim truyền hình 《 Quyền Vương 》.

Wow, chắc không phải là Liễu Thời Hoán chọn đâu nhỉ?
"Tớ chọn." Mông Chính cúi đầu cầm lấy một cái mic khác.

Ở trước mặt Liễu Thời Hoán hát bài hát trong phim hắn đóng, giống như biểu đạt hắn đối với Liễu Thời Hoán cực kì sùng bái, ngẫm lại đều cảm thấy rất ngượng ngùng.

Liễu Thời Hoán hơi hơi câu môi, lẳng lặng chờ đợi Mông Chính cất giọng ca.

"We are the King......" Mông Chính hát lên, thanh tuyến của hắn hồn hậu, bất đồng với thanh âm đạm mạc của Liễu Thời Hoán, nghe tới có một phen tân ý khác.

Mông Chính khó có được lần nghiêm túc, bày ra một mặt thực nam tính của hắn.

Đều nói nam nhân lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, ngày thường tâm thiếu nữ tràn đầy giờ Mông Chính nghiêm túc hẳn lên, cả người giống như mạ lên một tầng ánh sáng, làm người khác nhịn không được phải chú ý đến hắn.

Liễu Thời Hoán lắc lắc cái ly rượu, nhẹ nhàng ngửi ngửi, chai rượu vang đỏ này hẳn là không tồi.

"Thời Hoán ca ca, anh có muốn cùng Mông Chính song ca không?" Vương Tử Ngọc lặng lẽ tiến đến bên cạnh Liễu Thời Hoán bên cạnh, đè thấp thanh âm hỏi hắn.

Vương Tử Ngọc làm trợ công cho Mông Chính, một mặt là muốn giúp cái tên thích Liễu Thời Hoán thích đến "phát rồ" này có cơ hội tiếp xúc gần gũi thần tượng.

Một mặt khác là xuất phát từ tư tâm, hắn cũng muốn cùng Liễu Thời Hoán cùng nhau ca hát.

Có Mông Chính xung phong dẫn đầu, hắn sẽ không sợ gì.

"Tất nhiên là được." Liễu Thời Hoán hơi hơi mỉm cười, cầm lấy một cái mic khác lên.

Thừa dịp còn chưa có tiến vào đoạn tiếp theo, Liễu Thời Hoán hướng Mông Chính bảo mình sẽ cùng hát.

Mông Chính sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hắn hiểu ý Liễu Thời Hoán, liền mừng rỡ như điên chạy đến bên người Liễu Thời Hoán.

Bắt đầu vào lời, Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính song ca.

Bài hát này là do Liễu Thời Hoán sáng tác, Mông Chính làm fan của hắn nên rất nghiêm túc luyện tập bài hát này.

Cho nên bọn họ hát song ca thực hoàn mỹ, Vương Tử Ngọc trộm giúp Mông Chính ghi âm lại.


Đường Ân Lãng quay đầu, liền thấy Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng sâu kín mà nhìn chằm chằm hai người đang hát song ca, trong lòng hơi nghẹn.

Vợ yêu cùng ấu tể của hắn cũng muốn cùng Liễu Thời Hoán hát song ca với nhau, vậy hắn tới đây làm cái gì?!
Nhưng Đường Ân Lãng lòng có nghẹn thì nghẹn, nói như thế nào hắn cũng là một người thông minh, hắn vẫn có biện pháp đoạt lại lực chú ý của Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng.

"Có muốn ăn chút trái cây không?" Đường Ân Lãng bế Cục Bột Trắng lên hỏi.

"Ngao ô!" Muốn ạ, An An đều muốn ăn! Cục Bột Trắng nhìn lướt qua trái cây trên bàn, Lý Hào chuẩn bị trái cây rất nhiều, Cục Bột Trắng còn chưa có nhận biết được hết.

"Ăn cái nào trước?" Đường Ân Lãng khóe miệng nổi lên ý cười nhẹ, trong mắt lại nhanh chóng hiện lên một mạt tinh quang.

"Ngao ô!" Quả quýt! Móng vuốt Cục Bột Trắng chỉ hướng quả quýt.

"Ừm." Đường Ân Lãng duỗi tay cầm lên một quả quýt, lột vỏ sau đó ăn thử trước một múi, biểu tình không rõ.

"Ngao ô?" Cha ơi, quả quýt có chua hay không? Cục Bột Trắng nhìn biểu tình của Đường Ân Lãng lập tức khẩn trưởng hẳn lên, muốn từ vẻ mặt của hắn biết được hương vị quả quýt.

"Cha cảm thấy cũng tạm." Lời nói của Đường Ân Lãng thật thật giả giả đan xen, khiến cho Cục Bột Trắng cũng không dám tin tưởng vị giác của hắn.

"Ngao ô?" Ba ba, người có thể giúp An An nếm thử quả quýt không? Cục Bột Trắng cọ cọ Lâm Hạ.

Khi ăn quýt, Lâm Hạ đều sẽ nếm một chút hương vị, mới cho Cục Bột Trắng ăn.

Cục Bột Trắng trước kia ăn phải quả quýt chua muốn rụng răng, Cục Bột Trắng lúc ấy biểu tình vừa khiếp sợ lại vừa sợ hãi, ký ức đó của nhóc hãy còn mới mẻ.

Từ đó về sau, chỉ cần ăn quýt, Lâm Hạ phải thử trước Cục Bột Trắng mới dám ăn.

"Tất nhiên là được." Lâm Hạ giúp Cục Bột Trắng nếm thử xem quýt thế nào.

Quả quýt rõ ràng thực ngọt, Đường Ân Lãng lại nói cũng tạm, đây là cái vị giác gì vậy?
Lâm Hạ đem quýt đưa cho Cục Bột Trắng, sau đó xiên một miếng dưa gang đút cho Đường Ân Lãng.

"Dưa gang ngọt không?"
"Cũng tạm." Đường Ân Lãng mừng thầm, cứ như vậy lực chú ý của Lâm Hạ liền phân cho hắn.

"Cũng tạm? Thế có bao nhiêu ngọt?" Lâm Hạ có chút lo lắng về vị giác của Đường Ân Lãng, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
"Chính là độ ngọt bình thường của dưa gang." Đường Ân Lãng không muốn nói bừa, nói bừa hậu quả có khả năng thực đáng sợ.

"Vậy không có vấn đề gì rồi." Lâm Hạ ăn luôn miếng dưa Đường Ân Lãng ăn thừa, xác thật là độ ngọt bình thường.

Xem ra vị giác của Đường Ân Lãng hẳn là không có vấn đề, có vấn đề chính là tiêu chuẩn của hắn.

Đường Ân Lãng nói cũng tạm, khả năng chính là ngọt.

"Muốn ăn dâu tây không?" Đường Ân Lãng hỏi Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, dâu tây đặt ở bên phía Đường Ân Lãng, nếu Lâm Hạ muốn ăn còn phải để hắn lấy giúp.

"Ngao ô!" "Ăn.".