Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Chương 3: C3: Đi Làm Thêm





  Một hôm, trền đường đạp xe đi học về một mình, thì Bảo Trâm bị một nhóm côn đồ chặn lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên họ gặp cô, nhưng cô đã biết chúng từ kiếp trước. Chúng là đàn em của tên Bảo Trí chứ không ai xa lạ. Chúng chặn đường cô chỉ có hai nguyên nhân, một là tên Trí Bảo kia muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cô cảm động; hai là hắn muốn trả thù cô vụ lần trước đưa hắn lên phòng hiệu trưởng uống nước trà đi. Nếu là điều thứ hai thì hắn đúng là hết xài rồi.

  Nhưng có là điều đó cô cũng không sợ, bởi vì cấp hai tranh giành hắn với mấy đứa con gái vì đánh không lại nên bị thê thảm. Cho nên, cô quyết tâm đi học võ để có thể không bị ức hiếp. Từ lúc trọng sinh tới giờ, ngày nào cô cũng cố gắng luyện tập nên thể lực cũng tương đối không tệ. Đánh với mấy tên này cũng đủ rồi.

  Chỉ là cô không vội ra tay, cô vờ hoảng sợ, nép sát xe đạp vào tường hỏi.

  - Mấy... mấy... anh là ai? Muốn gì? Sao chặn đường tôi?

  Một tên to con trong đó nói.

  - Cô em! Bọn anh là ai em không cần biết! Chỉ cần đi theo bọn anh là được!

  Cô vờ run sợ lắc đầu,

  - Không! Tôi không đi đâu cả? Các người muốn gì? Tôi la lên đó! Bớ người ta có cướp!

  Cô la lên thử xem, liệu tên Trí Bảo có ra cứu cô không? Bởi cô biết hắn cũng đang ở gần đây. Nếu hắn không ra xem như hôm nay, bọn này tận số rồi. Dù sao cô cũng đã đạt đai đen karate chứ bộ. Bọn này chỉ có bốn người, choi choi từ 15 tới 17 tuổi cũng chỉ nhờ mạnh thôi chứ không có võ gì. Cô có thể hạ đo ván chúng dễ như trở bàn tay. Đường này lại vắng vẽ khá yên tĩnh để tha hồ mà đánh đây. Nếu có người thấy được thì hình tượng con gái còn gì đâu.

  Cô la lên một lúc nhưng cũng không có ai ra. "Xem ra là tên Trí Bảo muốn báo thù rồi. Được! Muốn chết tao đây cho chết."

  Bốn tên côn đồ, tưởng cô hoảng sợ thật. Kêu cứu cũng không ra hơi, nên chúng xoa xoa nắm tay định tiến lên bắt cô. Ai ngờ...

  Bốp bốp bốp bốp, binh binh binh binh, bịch bịch bịch bịch.

  Không biết từ lúc nào, Bảo Trâm đã cột hai tà áo dài lên và đấm đá liên hoàn vào bốn người liên tục cùng lúc. Chúng trở tay không kịp, ôm hạ thân lăn lộn, còn mặt thì sưng to, mắt thì như gấu mèo, mũi chảy máu cam. Có tên còn bị mất hai cái răng cửa, thảm không thể tả nổi.


  Đánh xong, cô cởi bỏ nút cột áo dài lúc nãy, trả lại dáng thướt tha vốn có của nó. Đội nón lên, dắt xe đạp ra, nhẹ nhàng leo lên đạp đi về. Còn nói vọng lại một câu.

  - Tạm biệt! Hẹn gặp các anh lần sau!

  - Má ơi! Còn hẹn lần sau. Mộ nội bọn tui cũng không dám gặp bà lần thứ hai! Đại ca lần này có phải là chơi tụi mình không vậy?

  Một tên trong số đó nói,

  - Chắc vậy! Kêu tụi mình chặn con nhỏ này lại để ổng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng sao lúc con nhỏ đó kêu cứu, ổng không ra chứ?

  Một tên khác lại nói.

  - À on ỏ ày ũng ộc iệt. Ó ỏ à òn àm ộ. Ánh ụi ình e ua.

  Ba tên còn lại nhìn nhau hỏi.

  - Ê! Nó nói gì vậy mạy?

  Một tên nói.

  - Tao hiểu tao chết liền. Bình thường nói đớt khó nghe rồi. Dờ rụng răng nói càng khó hiểu hơn nữa. Chỉ có đại ca mới dịch được nó nói cái gì thôi.

  Tên thứ ba nãy giờ chưa mở lời liền nói.

  - Mà...mà...mà...cái....cái...đ...đ...đại...


  Chưa nói xong thì hai tên nói chuẩn bình thường cùng hô lên.

  - Thôi đi! Mày im luôn đi!

  - Một thằng thì ngọng, một thằng thì cà lăm. Hai thằng bây về ở chung nhà luôn đi! Nói hỏng ai nghe được hết.

  Tên ngọng liền nói.

  - Ó...ó à! Ại a e ược ó!

  - Bó tay! Mà đại ca ổng đi đâu rồi ta? Không phải ổng nói ổng núp gần đây sao?

  Chợt một người từ đàng xa chạy vội tới, quần áo xốc xếch. Thở dốc nói.

  - Sao... sao... rồi! Người... người đâu?

  Bốn tên cùng hô.

  - Đại ca!

  Đúng vậy! Đó là tên Trí Bảo, hắn nhìn cả bốn người đều mặt mũi bầm dập, thằng Đớt còn bị rụng hai răng cửa hỏi ra thì mới biết là bị Bảo Trâm đánh. Hắn đứng trầm ngâm không biết là đang nghĩ cái gì? Một tên hỏi.

  - Đại ca! Vừa rồi đại ca đi đâu mà không ra cứu bọn em. Để nhỏ đó đánh tụi em te tua?


   Tên Trí Bảo ậm ờ nói.

  - Tại...ờ...tại vừa rồi tao tự nhiên đau bụng quá. Vội chạy đi tìm chổ xử lý trước. Nghĩ khi quay về cũng kịp...ai dè...

  Bốn tên khóc không ra nước mắt, "Trời ơi! Phải đại ca không vậy? Đang lúc gay cấn mà còn đi ị!" Nhưng sau khi họ than trời trong lòng xong, thì một tên lại hỏi.

  - Mà Đại ca chọn ai không chọn, chọn chi con nhỏ hung dữ quá trời, mà em cũng thấy nó đâu đẹp đẽ gì đâu? Chỉ bình thường thôi mà. Thua con nhỏ lần trước đại ca cua nữa.

  Hắn bèn nói.

  - Tao biết chứ! Chỉ là... mà chuyện của tao cần phải nói cho tụi bây sao. Đi đi đi về hết đi!

  Hắn bắt đầu xua bốn tên đó như xua vịt. Chợt nhớ ra điều gì bèn móc ra một số tiền đưa cho bốn người nói.

  - Cầm về mua thuốc uống đi. Vài bửa nữa tới nhà tao, tao đưa thêm.

  Bốn tên cầm tiền, rồi cuối đầu chào hắn bỏ đi. Hắn nhìn theo hướng đường về nhà Bảo Trâm mà lẩm bẩm.

  - Bảo Trâm! Em làm tôi tò mò rồi đó.

  Ngày hôm sau đi học, Bảo Trâm cũng vờ như không chuyện gì xảy ra. Nhưng ánh mắt cô càng tỏ ra chán ghét tên Trí Bảo hơn. Cô thật không muốn nhìn thấy hắn tí nào. Một tên xấu xa, đê tiện, bỉ ổi, vô sỉ. Cô ước gì hắn biến mất khỏi thế giới này. Nếu hắn không biến thì cô cũng sẽ tìm cách biến khỏi tầm mắt hắn. "Nhưng bằng cách nào đây? Không lẽ chuyển trường sao? Nhưng mà trường này học phí rẻ, chuyển đi rủi gặp học phí mắc thì mẹ lại thêm gánh nặng nữa!"

  Cô thở dài. "Thôi kệ! Còn có năm nay nữa là xong cấp hai rồi. Ráng vài tháng nữa là vào cấp ba đường ai nấy đi. Chưa chắc sẽ gặp lại."

  Ngọc Ngân ngồi cạnh bên nghe cô thở ra, tò mò hỏi.

  - Có chuyện gì mà thở dài như mấy người già vậy bồ? Chuyện của thằng Trí Bảo phải hôn?

  Có vài người được tên Trí Bảo mua chuộc nghe lén tin tức của Bảo Trâm để báo cáo với hắn, cũng đang vảnh lổ tai nghe. Bảo Trâm dĩ nhiên là biết điều này, nhưng cô cũng không thèm quan tâm. Nhưng mà đúng là cô cũng đang nghĩ làm sao biến khỏi tầm mắt hắn đây. Làm sao mà mẹ không phải lo nữa? Chợt cô nghĩ ra một việc bèn nói.


  - Không phải! Mình đang lo làm sao có thể có một việc làm gì đó kiếm tiền phụ giúp cho mẹ đây?

  Ngọc Ngân gật đầu nói.

  - Ừ! Bạn có suy nghĩ vậy là rất tốt. Con cái phải phụ giúp cha mẹ mới đúng là con ngoan trò giỏi.

  Bảo Trâm hắc tuyến. Cô thật nghi ngờ có phải Ngọc Ngân cũng trọng sinh giống cô hay không? Nhưng mà Ngọc Ngân lại mang đến cho cô một tin vui.

  - Thế này đi! Bạn đến phụ quán trà sữa với chị mình đi. Buổi chiều từ 5 giờ đến 8 giờ tối. Mình cũng đang phụ chị đấy. Chị cũng muốn nhờ mình kiếm thêm người. Nếu bạn không ngại thì tụi mình làm chung nha!

  Bảo Trâm dĩ nhiên là đồng ý rồi. Thế thì còn gì bằng. Thế là, tan học cô cùng Ngọc Ngân đi đến quán trà sửa của chị Ngọc Mỹ. Ngọc Ngân nói muốn cho Bảo Trâm đến đây phụ, chị liền đồng ý. Nhưng phải xem Bảo Trâm có chịu làm hay không vì cũng khá là cực đấy. Đặc biệt là buổi chiều tối vô cùng đông khách.

  Lúc còn học cao đẳng, Bảo Trâm đã từng làm thêm rồi, nên việc này không làm khó được cô. Thế là, chiều hôm ấy cô bắt đầu công việc luôn. Thấy cô nhanh nhẹn lại thông minh, thạo việc, chị Ngọc Mỹ rất là hài lòng, khen Ngọc Ngân có bạn thật tốt.

  Từ đó, ngày nào cô cũng đến quán trà sữa của chị để phụ. Mẹ cô cũng đồng ý, miễn cô đừng bỏ quên việc học là được. Đến cuối tuần, chị Ngọc Mỹ lại cho cô và Ngọc Ngân mỗi đứa 200 ngàn hoặc 300. Cô vui mừng cầm tiền về khoe với mẹ, hí hửng như trẻ con vừa mới được cho kẹo. Mẹ cô cũng vui thay cho cô, bảo cô tự cất để dành đóng học phí.

  Tin cô làm ở quán trà sữa Ngọc Mỹ dĩ nhiên là Trí Bảo cũng biết. Hắn cũng đã nhiều lần đứng bên đường quan sát, hắn cũng muốn vào, nhưng mỗi lần thấy hắn vừa bước vào thì cô vội vã trốn tránh, nhờ Ngọc Ngân hoặc chị Ngọc Mỹ ra tiếp dùm. Chị Ngọc Mỹ cũng đã nghe Ngọc Ngân kể về chuyện của hắn và cô. Nên cũng không mấy hảo cảm với Trí Bảo. Còn đi học mà bài đặt cua gái rồi, không biết khi trưởng thành sẽ ra cái dạng gì? Nhưng do công việc buôn bán nên chị cũng tươi cười niềm nở đón tiếp hắn.

  Vào không thể gặp cô, hắn cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, thân ảnh bé nhỏ hồn nhiên, chạy tới chạy lui làm tim hắn đập lỡ nữa nhịp. Từ lúc, bọn đàn em bị cô đánh, hắn đã cho điều tra tất cả về cô. Có tiền thì việc gì cũng có thể biết. Biết xong, hắn cảm thấy hoàn cảnh của cô khá là giống hắn, cha mẹ đều ly dị. Chỉ có điều, cô có mẹ bên cạnh nhưng không tiền. Còn hắn có tiền nhưng không có bất kỳ tình thân nào bên cạnh. Nhưng hắn kinh ngạc là không có điều tra được cô đã học võ ở đâu?

  Ban đêm, hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ. Nếu như hắn có thể làm gì đó cho cô thì tốt quá! Nhưng nếu trực tiếp giúp đỡ, cô chắc chắn sẽ không đồng ý. Bởi cô rất ghét hắn, không chừng còn nghĩ hắn muốn làm chuyện xấu gì. Từ lần chặn đường đó, cô lại trở nên càng ngày càng xa lánh hắn. Hắn nghĩ, không lẽ cô đã biết chuyện đó là hắn sai khiến làm. Nhưng hỏi bọn họ rồi, bọn họ nói là không có nói. Vậy thì là tại sao?

  Hắn suy nghĩ không ra, nhưng thấy cô phải vất vả làm thêm như vậy, hắn cũng thấy đau lòng. Hắn biết, hắn thích cô rồi! Không phải mẹ cô không lo nỗi cho cô ăn học nhưng vì cô không muốn mẹ vất vả nên mới làm thêm. Nếu là hắn có người thương yêu thì hắn cũng sẽ như vậy. Đáng tiếc, hắn vô cùng cô độc.

  Cha mẹ hắn đều đã có một gia đình riêng bên nước ngoài. Muốn đón hắn qua bên đó sống nhưng hắn không chịu. Hắn không thích ở cùng mẹ kế hay cha dượng. Hắn chỉ muốn cha và mẹ hắn cùng nhau thôi. Nhưng đáng tiếc, ước nguyện nhỏ nhoi đó cũng vĩnh viễn không thể thực hiện được. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh hai mẹ con cô vui tươi, hớn hở bên nhau mà nước mắt hắn rơi xuống. Hắn cũng muốn có một phần niềm vui ấy, liệu có được không?