Báo Thù

Chương 2: Nhà




“Lục Bình, sao con về trễ thế? Khiến me lo lắng, hại mẹ sợ con xảy ra chuyện gì rồi, mau vào nhà. Sở Liêm đã đợi con rất lâu rồi.” Thuấn Quyên cười nói với con gái. Mẹ Uông mặc một bộ sườn xám vừa người, hiện ra thân hình hoàn mỹ của bà, trên cổ đeo một vòng trang sức đơn giản, kết hợp với nụ cười mỉm của bà. Tất cả hình thành nên một quý phu nhân đoan trang, tao nhã, Thuấn Quyên hơi nâng cằm, đôi mắt nhếch lên khiến khí chất cao quý hiện thể hiện rõ ràng. 

Lục Bình nhìn người mẹ tao nhã của mình,  khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, khiến mẹ Uông nở nụ cười vừa lòng. Cô vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang, nhẹ giọng giải thích.

“Bởi vì ngày công diễn sắp tới, vì không để gây ra bất cứ sai lầm nào, con chỉ có thể tập đi tập lại nhiều lần, cho nên mới về nhà trễ, khiến mẹ lo lắng.”

Sau  khi an ủi với mẹ xong, Trong lòng Lục Bình không khỏi dâng lên từng trận bi thương. Trong…nhà này, cô và mẹ đều là người thất bại. 

“Con, đứa nhỏ này.” Thuấn Quyên nhẹ giọng oán giận, liền xoay người nhắc nhở người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho con gái, trong miệng vẫn không quên nói thầm vài câu: “Con xem, đứa nhỏ Tử Lăng này thật không bớt lo, cả ngày ở nhà náo loạn, ra bên ngoài cũng náo loạn, cũng không biết hôm nay nó đi đâu, khi về đến nhà lại một thân mồ hôi, còn hô đói, thực sự khiến mẹ tức chết nó mới cam lòng mà.”

Đây là nguyên nhân mà mọi người không chờ cô về ăn cơm? Lục Bình hạ xuống mi mắt, khóe miệng nhịn không được giương lên, thanh âm nhu hòa an ủi:

“Mẹ, người đừng tức giận, Tử Lăng chỉ là có chút hoạt bát mà thôi, con thật sự hi vọng bản thân mình có thể như em ấy. Đáng tiếc, con lại hơi trầm tĩnh.”

“Hoạt bát? Cái này mà hoạt bát!” Nhắc tới Tử Lăng, Thuấn Quyên nhịn không được có chút kích động, không chỉ có thanh âm cao lên, ngay cả mày cũng gắt gao nhăn lại, bà quay đầu lại, vừa vặn thấy Sở Liêm đang an ủi Tử Lăng, trên mặt Tử Lăng tràn đầy nước mắt.

“Nó lại có bất mãn gì nữa”. Không quan tâm đến hình tượng quý phu nhân của mình, Thuấn Quyên bỏ qua Lục Bình, người đầy lửa giận đi đến chỗ Tử Lăng.

Lục Bình bình tĩnh nhìn tất cả trước mắt, thậm chí Sở Liêm cũng không phát hiện chính mình đã trở về, chỉ lo an ủi Tử Lăng đang khóc đáng thương trước mắt. Mà mẹ cũng ở bên cạnh, trong mắt giấu không được đau lòng. Sở Liêm, Tử Lăng, khi hận và tuyệt vọng đã lên tới cực điểm. Thế nhưng không ngờ cô lại có thể bình tĩnh như thế.

Tử Lăng lau nước mắt, vừa nhấc đầu thấy chị của chính mình đang đứng xa xa, dịu dàng nhìn mình, cô nhào tới, ôm lấy Lục Bình, miệng còn ủy khuất khóc hô.

“Chị, em còn tưởng chị không cần em, hiện tại cả ngày em đều không thấy được mặt chị. Em rất khổ sở, cũng rất cô đơn, giống như rằng bản thân bị toàn thế giới vứt bỏ vậy, chị ở bên em nhiều chút được không.”

Lục Bình mềm nhẹ vỗ lưng Tử Lăng, cười an ủi, “Thì ra là bởi vì chuyện này, nhìn em xem, tại sao khóc đáng thương như thế.” Ngẩng đầu nhìn mẹ vẫn đang cau mày bên cạnh, Lục Bình nhẹ giọng trấn an Tử Lăng.

“  Em cũng biết chị còn phải luyện tập, lần công diễn lần này đối với chị rất quan trọng, cho nên chị không có thời gian ở bên em nhiều được. Hay là thế này, chị nhờ Sở Liêm ở cùng em được không?” “Sở Liêm, em đem Tử Lăng giao cho anh, anh phải ở bên cạnh em ấy, nếu em ấy thiếu mất một cộng tóc nào thì em sẽ tìm anh tính sổ đó.”

Lục Bình nhẹ nhàng nói một câu, đổi lấy ánh mắt vừa lòng của mẹ cùng với ánh mắt vui sướng của Sở Liêm.

Lục Bình cúi đầu, nở nụ cười tự giễu. Tại sao lúc trước cô không phát hiện? Bởi vì cô ngốc…

Rốt cuộc an ủi được Tử Lăng, theo ý mẹ, Lục Bình lên lầu trước, thay ra quần áo bị dính nước mắt, bỏ đi bộ quần áo không hoàn mỹ này.

Bởi vì cô là Uông Lục Bình, niềm kiêu ngạo của nhà họ Uông, không chấp nhận được một chút xíu không hòan mỹ nào.

Đi vào phòng của bản thân, Lục Bình vừa định đóng của lại, tiếng kêu vui sướng của Tử Lăng truyền đến làm cho cô dừng một chút.

“Ba!”

Tiếng cười to cùng tiếng làm nũng phối hợp cùng một chỗ tạo nên một hương vị, hạnh phúc? Loại mặt ngoài hạnh phúc này có năng lực duy trì được bao lâu? Cười tự giễu, Lục Bình đóng của lại. Chậm rãi đến trước mặt kính, lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, trẻ tuổi, xinh đẹp, duy chỉ có hai con mắt âm u xé rách vẻ ngoài dịu dàng. Cho đến tận giây phút này, cô mới chính thức tin tưởng. Cô- Uông Lục Bình đã trở lại.

Lục Bình hơi giương môi, chính mình trong kính cũng nở nụ cười, cho dù cô có bị toàn thế giới vứt bỏ, cô cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ chính mình.