Báo Thù

Chương 1: Mở đầu




“Chị, cầu xin chị hãy tin tưởng em, em thật sự không nghĩ đến muốn thương tổn chị, ngàn sai vạn sai tất cả đều là lỗi ở em, là em không thể kìm nén được. Chị không biết, trong lòng của em đau khổ cỡ nào, từng đêm từng ngày, mỗi lần nghĩ đến chị là lòng em đau như dao cắt,…”

“Uông Lục Bình, cô còn có tim hay không? Cô cũng chỉ mất đi một chân, mà Tử Lăng lại nát tâm. Nỗi đau về thương thế của cô làm sao có thể so sánh với nỗi đau mà Tử Lăng phải chịu!”

“Lục Bình, từ trước đến giờ em chỉ là một sự hoàn mỹ, là sự áy náy của anh. Nhưng người anh yêu lại chỉ có Tử Lăng mà thôi, là anh bị thần tình yêu bắn trúng, không thể hối hận, không thể trốn tránh. Đối với em, anh chỉ có thể nói một ngàn, một vạn 3 chữ “thật xin lỗi…” “Lục Bình, trong tình yêu không thể phân biệt được ai đúng ai sai, Tử lăng cũng được, Sở Liêm cũng thế, con cũng không có sai. Không cần lại tra tấn mọi người nữa, cũng đừng tra tấn chính mình được không. Tử Lăng là em gái của con, con có thể nhẫn tâm xem em gái mình vì sự không lý trí của con mà tiều tụy, đau khổ hay sao?”  “Lục Bình…..” “Lục Bình….”. 

Lau lệ trên hai má, Lục Bình im lặng xé nát tư liệu mà cô đang cầm trên tay, đem giấy vo thành một cục ném về phía sọt rác. Lục Bình dùng tay đỡ xe lăn, khó khăn đứng lên, gian nan xoay người, nhìn một đám người đang đứng trước mặt cô, Tử Lăng, Phí Vân Phàm, Sở Liêm, Sở Phái, ba Sở, mẹ Sở, Vũ San, ba, mẹ, Thẩm Tùy Tâm. Không tiếng động cười cười, Lục Bình nhìn về phía em gái cắn môi khóc, ánh mắt sưng đỏ, nhu nhược đáng thương làm cho người ta nhịn không được yêu thương, che chở.

Còn có Sở Liêm- chồng của cô, vẻ mặt đau lòng cùng mệt mỏi, nhưng mà không phải là đối với cô. Dưới ánh trời chiều, cô gái tựa vào bên cửa sổ hơi hơi mỉm cười, hai mắt ẩn tình, tràn đầy hơi nước, đang đắc ý khiến cho người ta hít thở không thông. “Được”. Lục Bình gật gật đầu, nhưng ngăn không được giọt lệ trượt xuống dọc theo khuôn mặt, chẳng thèm quan tâm đến giọt nước mắt của sự yếu đuối ấy, Lục Bình cố gắng giương môi, nở một nụ cười rộng rãi “Hình như tôi mơ phải một cơn ác mộng, cảm ơn mọi người đã đánh thức tôi.” “Chị” Ôm lấy Tử Lăng đang nhào tới. Lục Bình ôn nhu vỗ về lưng của cô ta, một bên cẩn thận an ủi, một bên nhìn nước mắt vui sướng của mọi người. Vì vui vẻ của mọi người, cô nhất định phải buông cừu, bỏ hận, thành toàn cho họ, giúp cho bọn họ có thể yên tâm, thoải mái. 

Cô khẽ mỉm cười, vì tình cảm giữa cha và con gái, cô nhất định phải chấp nhận Thẩm Tùy Tâm, vì tình cảm chị em, cô nhất định phải tha thứ cho Tử Lăng, vì Sở Liêm, cô phải tha thứ cho sự phản bội của hắn ta.

Qúa khứ, bởi vì cô hoàn mỹ, cô phải nhường nhịn. Hiện tại, bởi vì cô không hoàn mỹ, cô càng phải nhường nhịn. Có lẽ chính bởi cái dạng này, cô càng phải nhường tính mạng, bệnh máu trắng giai đoạn cuối. Thật tốt, nếu cô còn sống, nhất định sẽ không nhịn được mà trả thù bọn họ…… bên tai, tất cả đều là tiếng nổ, trước mắt một mảng mơ hồ. Lục Bình cười cười, không còn khí lực, nhắm lại hai mắt, rốt cuộc tất cả đều chấm dứt, tất cả yêu, hận, phản bội……

“Lục Bình, Lục Bình?”. Uông Lục Bình chậm rãi mở hai mắt, nhìn người con trai vừa quen thuộc, vừa xa lạ trước mặt. Trong lúc nhất thời không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. “Kiếm Ba?” “ Có phải gần đây tập múa quá mệt mỏi? Em vừa phải ôn bài để thi, vừa phải tập múa chờ ngày công diễn, tại sao không chiếu cố chính mình cho tốt?” Đào Kiếm Ba cau mày, vẻ mặt lo lắng. Lục Bình nháy mắt mấy cái, dùng tay xoa mặt anh ta theo bản năng, có độ ấm? “Lục Bình?” Kinh ngạc với hành động của Lục Bình, Đào Kiếm Ba vừa xấu hổ, vừa có chút mừng thầm. Anh chỉ có thể ngơ ngác ngồi im, tùy ý Lục Bình xoa mặt mình. “Kiếm Ba.” Khống chế được thân thể hơi run rẩy của chính mình, Lục Bình thu hồi tay, nơm nớp lo sợ xoa hai chân vẫn còn hoàn hảo của chính mình, cô còn sống? Cô vẫn là một Uông Lục Bình hoàn mỹ!

Lục Bình rất muốn tin điều trước mắt là thật, lại sợ hãi đây chỉ là ảo giác trước khi chết mà thôi, cô càng nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy hô hấp của mình dần trở nên dồn dập, khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, thật giống như hết thảy đều là ảo ảnh, Lục Bình nhắm mắt lại, mềm nhũn ngã xuống đất. “Lục Bình!” Đào Kiếm Ba nhìn Lục Bình bỗng nhiên té xỉu, cả kinh kêu to, tay chân luống cuống đỡ lấy cô, chỉ có thể không mục đích kêu tên Lục Bình.

Một tiếng lại một tiếng kêu khiến cho Lục Bình chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn người trước mặt, cô đột nhiên đẩy Đào Kiếm Ba ra, liều lĩnh chạy ra khỏi phòng vũ đạo, ánh vào mi mắt là mưa to tầm tả, hạt mưa đánh vào trên người cô, cảm giác lạnh đến thấu xương làm  cho cô phát run, lại giúp cô cảm giác hết thảy trước mắt đều là thật, cảm giác được chính mình còn sống, ôm chặt hai tay, Lục Bình hơi quay đầu, trong thanh âm dấu không được niềm vui sướng “Kiếm Ba, thời tiết thật tốt.”

Đào Kiếm Ba lo lắng chạy theo, nghe được lời nói của Lục Bình, không khỏi ngạc nhiên quay đầu, nhìn cửa sổ bị hạt mưa đánh vào kêu rầm rầm, anh vừa mới bị hành động của Lục Bình làm cho hoảng sợ, chỉ có thể mờ mịt gật đầu phụ họa.

Không để ý đến Đào Kiếm Ba đang kinh ngạc cùng nghi ngờ, Lục Bình đã bình tĩnh trở lại, xoay người vào phòng luyện múa, có thể được một lần nữa múa theo tiếng nhạc. Lục Bình gắt gao cắn môi mình, lúc này đây, cô sẽ không bao giờ nhường nhịn nữa!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lần đầu tiên viết đồng nghiệp, hi vọng mọi người đều thích.