Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Chương 10




***
Đại Giang chưa bao giờ gặp qua loại người nào vừa không biết xấu hổ lại vừa kiêu ngạo như thế, với danh tiếng của anh ta, ngày xưa người khác còn phải đi lạy lục van xin để được chơi cùng. Anh ta hạ mình tham gia phòng livestream của báo thủ đã là nể mặt, ấy vậy mà cậu còn không biết điều.
“Vậy là cậu sợ rồi à?” Đại Giang lại tiếp tục tặng quà, muốn khiêu khích Long Tề.
Chiêu này tuy có tác dụng với Long Tề, nhưng đối với Nguyễn Vũ thì vô dụng.
“Ò, vậy cứ cho là tôi sợ đi.” Nguyễn Vũ thản nhiên nói.
Đại Giang: “!” Anh ta cạn lời, cả người đều khó chịu.
Đại Giang là người cao ngạo, anh ta tự nhủ không thể tiêu tiền cho báo thủ, không thể để cậu được như ý nguyện.
Nhưng sự thật là anh ta đã lỡ tặng thêm vài món quà rồi…
Đại Giang kiềm chế cơn bực bội trong lòng, cắn răng thoát khỏi phòng livestream của Nguyễn Vũ, tự vỗ về bản thân rằng báo thủ không dám ra mặt ứng chiến là vì sợ.
Long Tề nhìn thấy, cười như được mùa.
[Chắc đêm nay Đại Giang không ngủ được rồi, ha ha.]
[Streamer điên rồi, không nể mặt Đại Giang gì cả.]
[Còn anh ta thì nể mặt ai chứ?]
[Mà sao Long Tề lại ở đây? Hai ngày này chẳng làm gì nên hồn cả!]
[Đại Giang giận dỗi, quả nhiên người khoái chí nhất chính là anh Long của chúng ta.]
“Được rồi, em trai báo thủ, tôi còn có buổi livestream, đi trước đây, lần sau lại hẹn cùng nhau chơi tiếp nhé.” Long Tề cười đủ rồi, nhớ ra bản thân còn có nhiệm vụ, trước khi đi không quên tặng quà cho Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ nhìn số tiền được gửi vào tài khoản, vô cùng cảm động, thấy Long Tề đúng là người tốt: “Được thôi, lần sau lại đến chơi tiếp nhé!”
Hai người kia vừa rời đi, tuy rằng có một vài khán giả cũng không ở lại nữa, nhưng con số người tiếp tục xem vẫn còn đến hai trăm nghìn.
Sau khi Nguyễn Vũ ăn xong, cậu bắt đầu tiến vào giao diện trò chơi.
Nguyễn Vũ bày ra trước mặt mấy tấm bản đồ: “Hôm nay mọi người muốn xem cái nào?”
[Đến chỗ khu rừng nhiệt đới đi, chỗ này thích hợp cho tổ đội sáu người.]
[Chọn bản đồ kinh điển đi, tôi chơi cái này nhiều, muốn học thêm các thao tác khác.]
[Tôi cũng muốn ngắm khu rừng nhiệt đới, thiên đường của báo thủ, hóng streamer đấu với báo thủ nhé.]
[Đến khu sa mạc đi, người ở chỗ này rất khó nhìn thấy, tôi muốn xem sa mạc có thể làm khó được báo thủ hay không.]
[Ha ha, lầu trên được đấy, chọn sa mạc thì đến mấy người hay đánh đột kích cũng không trốn được rồi!]
Cuối cùng, Nguyễn Vũ chọn bản đồ sa mạc: “Tôi cũng chưa livestream đi qua sa mạc bao giờ, vậy thì thử xem sao.”
Nguyễn Vũ sắm cho mình một bộ đồ ngụy trang, còn là bộ đồ màu đất. Để chuẩn bị cho vượt phó bản sa mạc thì báo thủ như cậu không thể để người khác nhìn thấy mình, vì vậy lựa chọn đúng đắn nhất chính là tìm một bộ đồ có màu giống y hệt đất cát trên sa mạc.
Lần này Nguyễn Vũ không nhảy đến khu vực hẻo lánh như trước, mà quyết định trực tiếp nhảy đến thành Sư Tử. Chơi phó bản sa mạc không thể thiếu trò đánh đột kích, nên cậu nhanh chóng lựa chọn trang bị phù hợp.
Vừa cầm khẩu M416 trên tay, Nguyễn Vũ đã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cậu không biết là ở đâu, tiếng bước chân giẫm trên cát nghe sột soạt.
Nguyễn Vũ đứng sát cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi để xác định vị trí.
Trên bản đồ chỗ nào cũng là sắt thép rỉ sét và phế liệu, Nguyễn Vũ bỗng nhìn thấy có một kẻ phục kích đang ghé vào tấm sắt phía dưới.
Cậu ngắm ống kính phóng đại ba lần, bắn một phát thẳng đầu.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng M146 bắn thẳng vào đầu, rơi ra hai mươi ba đồng xu.
Sau khi giết người xong, Nguyễn Vũ nhanh chóng thu thập các vật phẩm khác.
Không hổ danh là thành Sư Tử, người đi lại rất nhiều.
Nguyễn Vũ vừa thu thập vật phẩm xong, chuẩn bị đi ra ngoài thì bất ngờ có người nã súng vào người cậu, cậu bị trúng đạn.
Nhưng Nguyễn Vũ phản ứng rất nhanh, anh không giống như những người khác, thấy bị thương liền chạy đi, mà ra tay đánh trả, khiến đối phương cũng bị thương.
Sau đó, Nguyễn Vũ xoay người quỳ xuống đất, mà người nọ cũng ngã theo cậu. Cậu tiếp tục lên đạn và nhắm bắn người kia lần nữa.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng M416 kết liễu người chơi Tuyết nguyệt thứ mười bốn.
[Mẹ nó chứ, đây là chiêu thức gì vậy?]
[Lợi hại lắm, báo thủ, cậu có thể biểu diễn lại lần nữa được không?]
[Streamer kết thúc nhanh quá, tôi còn chưa kịp phản ứng gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi thấy lối chơi như thế này đấy.]
[Ôi, cái này có ích phết, tôi cũng thường xuyên gặp phải tình huống như này.]
[Streamer ơi, cậu có thể nói cho chúng tôi nghe về nó không?]
Nguyễn Vũ kết liễu người chơi này, sau đó cẩn thận băng bó bản thân. Cậu nhìn thấy khu bình luận đang xôn xao cả lên, nhớ lại bản thân đâu có dùng chiêu thức gì đâu? Chẳng qua chỉ là một phản ứng bất ngờ sau khi bị đả thương do một phút lơ đễnh mà thôi, nhưng làm sao cậu dám thừa nhận bản thân mình bất cẩn không tập trung được chứ!
Nguyễn Vũ xoa mũi, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Cái này gọi là chiêu bái phật. Nếu có ai đánh các cậu, vậy thì đừng chạy vội, hãy phản công khiến đối phương phải quỳ xuống. Tôi thấy những người mới chơi có thể thử như vậy, biết đâu lại có kết quả như mong đợi.”
Xét thấy Nguyễn Vũ rất nghiêm túc giới thiệu, tất cả mọi người trong livestream đều nửa tin nửa ngờ.
[Thật hay giả đấy? Còn có loại chiêu thức này sao?]
[Chiêu bái phật cơ đấy, cười chết tôi rồi. Cậu đang bịa láo đúng không?]
[Tôi là người mới, xin hỏi đây có phải là bí kíp độc quyền của streamer không?]
[Ha ha, sao cậu không gọi là chiêu thức quỳ xuống đi, lại còn bái phật nữa chứ, có quỷ mới tin cậu.]
Trong phòng chơi điện tử sang trọng, ba người đang ngồi cười ngoác miệng đến tận mang tai, trên màn hình hiển thị buổi livestream của Nguyễn Vũ.
Ba người này chính là những kẻ mấy hôm trước bị Nguyễn Vũ thả bom nổ chết. Từ sau khi bị Nguyễn Vũ đánh bại, ngày nào bọn họ cũng ngồi xem livestream của cậu.
“Đại Bạch, Nhị Bạch, Tam Bạch mau ra đây nào, anh họ tới rồi.” Một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn khí chất ngời ngời gõ cửa phòng chơi điện tử, yêu cầu ba đứa con của mình phải hòa thuận với Sở Úy, nếu không sẽ phí công sức của bà.
Trong phòng chơi điện tử có ba người con trai mười tám tuổi giống y hệt nhau. Bộ ba nghe thấy mẹ gọi nhưng không hề nhúc nhích. Cả ba đều có sở thích rất giống nhau, đều mê mấy trò bắn tỉa này, lại còn là người hâm mộ của Nguyễn Vũ.
“Ôi dào, mẹ à, anh họ không phải đến tìm chúng con đâu, anh ấy tìm cha có việc đấy.” Đại Bạch sốt sắng nói.
“Vậy các con cũng phải ra ngoài chào hỏi anh họ một tiếng chứ.”
“Không phải trước kia các con rất sùng bái anh họ sao?” Bà mẹ hơi thắc mắc, trước kia ba đứa con của bà rất hay bám dính Sở Úy, vậy mà hôm nay lại tỏ thái độ khác lạ như vậy.
“Chúng con đã có thần tượng mới rồi, còn nữa, không phải anh họ đã sớm rời khỏi giới Esport rồi, chẳng lẽ chúng con không thể hâm mộ người mới sao?” Tam Bạch thẳng thắn nói.
Bà mẹ bối rối nhìn về phía Sở Úy vừa đi ngang qua, tự hỏi không biết anh có nghe thấy hay không.
Nhưng Sở Úy chỉ ra hiệu gật đầu và đi về phía phòng làm việc của chú anh.
Sở Úy vừa bước vào cửa, người đàn ông đã đứng dậy chào đón: “Tiểu Úy, sao cháu lại đến đây?”
Sở Úy vào thẳng vấn đề: “Tập đoàn xảy ra vài chuyện, ông nội nói muốn thương lượng với chú một chút.”

Nguyễn Vũ ở phía bên kia rất suôn sẻ, vừa chơi vừa dạy học cho mọi người.
Một lần nữa, cậu lại thể hiện những thao tác đáng kinh ngạc. Không biết cậu đã lấy dù từ lúc nào, sau đó nhảy thẳng lên một cái cần trục hình tháp.
Rồi, cậu nằm bò xuống, bắt đầu ngụy trang.
[Tôi phục cậu thật đấy, sao mà chỗ kỳ quái nào cậu cũng tìm được thế.]
[Tôi nói thật, streamer đã nằm xuống rồi thì dù dùng khoa học kỹ thuật cũng không tìm thấy nổi.]
[Lầu trên quen với mấy kỹ thuật công nghệ, chẳng lẽ hay bật hack sao, đúng là đồ khốn kiếp.]
[Ha ha, tôi hiểu rồi, mặc kệ là bản đồ nào, chỉ cần tìm điểm cao nhất mới bắt đầu được.]
[Ôi, thật may mắn, tôi mặc đồ giống y hệt cậu, tôi nghi ngờ đó chính là cậu, hố hố hố.]
Lúc này, Nhị Bạch đang say sưa tặng thêm tên lửa, trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Streamer, cậu có thể chia sẻ địa điểm ẩn nấp trong bản đồ sa mạc này được không?”
Nguyễn Vũ đồng ý với mọi yêu cầu: “Cảm ơn người có ID là Nhị Bạch đã tặng tên lửa, tôi sẽ làm như bạn muốn.”
Nguyễn Vũ đi tới một đoạn cầu thang hỏng của nhà kho lớn, căn bản không có đường lên.
Nguyễn Vũ đi xung quanh hai lần và nói: “Nếu bạn muốn học theo, có thể ghi chép lại, tôi chỉ làm một lần thôi á.”
Vừa dứt lời, Nguyễn Vũ bò đến bên cạnh một tòa nhà nhỏ bị phá hủy, từ phía nhà kho nhảy lên, tìm được một cái rương gỗ, trèo lên, nghiêng người bước lên một cái cột nhỏ, hơi lùi lại, sau đó trực tiếp nhảy xuống chỗ rào chắn của kho hàng tầng hai, men theo cửa sổ, đi tới đoạn cầu thang hỏng lúc đầu, sau đó leo cầu thang bò lên trên mái nhà.
Nguyễn Vũ lười biếng nói: “Bạn nhìn thấy chưa? trên nóc nhà kho này có một gian phòng gạch đỏ, người khác cho dù bật hack cũng không thể tìm ra bạn được. Nếu vòng chung kết diễn ra ở gần đây, thì chỉ cần ngồi không cũng được top 1 rồi.”
Nhị Bạch lại tặng tên lửa lần nữa: “Tôi đã học được rồi, cảm ơn streamer nhé!”
Khóe miệng Nguyễn Vũ giật nhẹ: “Không có gì đâu, để tôi chỉ thêm cho bạn một chiêu nữa. Bạn có thể bò lên trên nóc nhà gạch đỏ này, đây cũng là chỗ ngắm bắn rất lý tưởng, nếu bị phát hiện thì vẫn có thể nhảy về phòng.”
[Ha ha, tôi hiểu rồi, mọi người mau ghi chép lại đi.]
[Thì ra nơi này có thể đi lên như vậy, sao trước kia tôi cứ đi vòng vòng thế nhỉ?]
[Be bé cái mồm thôi. Tại sao streamer lại quen thuộc với mấy bản đồ như vậy, càng nghĩ càng thấy rùng mình.]
[Mẹ kiếp, lầu trên sợ cái gì, đây không phải minh chứng rõ ràng cho việc streamer chăm chơi sao?]
[Đúng là con trai báo thủ của ta!]
Lúc này đây, Đại Bạch và Tam Bạch đang rất ghen tị với Nhị Bạch, không ngờ thằng nhóc này thật sự chủ động nói chuyện với streamer.
Ba người đang âm thầm phân cao thấp thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Truyện Bách Hợp
“Đại Bạch, Nhị Bạch, Tam Bạch, anh họ phải đi rồi, các con mau ra đây tiễn anh đi.”
Nhưng ba kẻ dở hơi ngồi trong phòng không nhúc nhích tí nào, người phụ nữ không còn cách nào khác, đành lấy chìa khóa mở cửa.
Bà mẹ vừa mở cửa thì nghe thấy tiếng đấu súng dữ dội từ màn hình máy tính. Nguyễn Vũ đang bò trên mái nhà gạch đỏ bắn tỉa.
Khi Sở Úy bước ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua chỗ chơi điện tử, bất giác nghe thấy tiếng súng quen thuộc, anh bỗng ngây người ra.
Từ sau khi anh tiếp nhận công việc ở tập đoàn thì không còn dính dáng gì đến trò chơi này nữa.
Lúc trước anh rất nổi tiếng trong giới, bây giờ lại bặt vô âm tín.
“Anh họ của các con phải đi rồi, mau ra chào hỏi!” Bà mẹ rất tức giận, đẩy ba anh em họ một cái.
Nhưng ba đứa trẻ này chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình, miễn cưỡng mở lời: “Chào anh họ.” Rất đồng thanh, thật đúng là sinh ba.
Trên màn hình, giọng nói của Nguyễn Vũ lại vang lên: “Nơi này đang bị bao vây, nếu muốn trở thành báo thủ bắn tỉa, tốt hơn hết là bạn nên chọn một bộ đồ màu đen, sau đó ghé sát vào cửa sổ này, chắc chắn bách phát bách trúng.”
“Đây là phúc lợi cho người hâm mộ các bạn, mọi người có thể thử xem.” Nguyễn Vũ rất hào phóng chia sẻ kinh nghiệm của cậu.
[Ha ha, xem ra đêm nay ở chỗ cửa sổ này sẽ có đầy báo thủ.]
[Sao streamer cưng chiều người hâm mộ thế, đây là thứ không cần tiền cũng có thể nghe được sao?]
[Hôm nay báo thủ đổi tính rồi sao? Tự nhiên tôi cảm thấy cậu ấy lạ quá?]
[Vãi, tôi phải nhớ rõ vị trí này để lần sau thử xem thế nào mới được.]
Sở Úy đang định rời đi, nhưng anh đột nhiên dừng lại, quay người bước vào phòng chơi điện tử.
Người phụ nữ rất ngạc nhiên nhìn Sở Úy đi vào, đến mức quên cả nói chuyện.
Con ngươi đen của Sở Úy chậm rãi nhìn xuống màn hình. Lúc này, Nguyễn Vũ đang rất lười biếng: “Không phải mọi người tin thật đấy chứ. Ha ha, mọi người cứ thử đi, thử thì chết thôi!”
Nguyễn Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ, trông hơi khó coi. Ánh mắt của Sở Úy khẽ dao động, cả hai như đang xuyên qua màn hình và nhìn đối phương.
***