Báo Thù Độc Liên Hoa!

Chương 27: Chương 27





Phó Hâm Nhân đi lên phía ban công, đem máy chiếu ném xuống đất, hình ảnh lập tức biến mất, âm thanh cũng không còn.

Một đám người chen chúc nhau trong bữa tiệc ngoài trời nhưng không khí lại im lặng một cách quỷ dị, chỉ có âm thanh phần phật của tấm màn trắng lớn bị gió thổi bay, trong bầu không khí yên tĩnh vang lên như sấm.

Người nhà Phó gia đứng trước bao ánh mắt phê phán và xem thường của mọi người, thất kinh đến nỗi không biết phải làm sao.

Sắc mặt Lam Ngọc trắng bệch, thân hình lung lay sắp ngã, chỉ hận không thể lăn ra bất tỉnh nhân sự cho đỡ xấu hổ.

Phó Hâm Nhân là một người rất coi trọng mặt mũi, bà ta sao không biết chứ, vốn định chờ thêm một khoảng thời gian nữa đến khi chuyện này chấm dứt, đến lúc đó trong mắt mọi người thì bà ta vẫn là một vị phu nhân ôn nhu hiền thục trong mắt chồng, trong mắt mọi người.

Nhưng đoạn phim này bị công bố, thì từ nay về sau bà ta sao có thể ngẩng đầu lên trước mắt các vị phu nhân khác chứ.

Em gái và chồng thông dâm, ngay cả con gái cũng không giúp mình, bà ta sống nhục nhã như vậy còn không bằng chết đi cho thoải mái.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt nước mắt dâng lên trong hốc mắt, vẻ mặt đau khổ.

Bà ta cho rằng mình là người vô tội bị liên lụy, mọi chuyện đều do Phó Hâm Nhân và Lam Hân.

Nhưng mọi người lại cho rằng đây là quả báo của bà ta.

Năm đó bà ta đi cướp chồng người khác, giờ chồng mình lại bị chính em gái cướp lại.

Bị đến như vậy rồi mà vẫn sống chết không chịu ly hôn, đây không phải là chân tình nữa rồi, mà là tham tiền.

Nhưng đáng giận nhất vẫn là Phó Ức Lam, tuổi nhỏ, nhìn qua có vẻ ôn nhu nhu thuận, thật không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt đến như thế.

Có thể xuống tay với đứa nhỏ không nói, ngay cả tình thân cũng không để ý, lại có thể giúp người ngoài bắt nạt mẹ mình, quả thực là lang tâm cẩu phế, súc sinh không bằng.

Phó Hâm Nhân đã chạy xuống từ trên ban công, thời điểm chạy xuống đến nơi chỉ thấy nhóm thương nhân cười nhạt, mấy người trẻ tuổi thậm chí còn cố tình ngáng chân.

Ông ta ngã sấp vài lần, dáng vẻ chật vật đó lại kéo theo một trận cười nhạo.

Ông ta thất tha thất thểu chạy được lên đài, lại vẫn có thể mở miệng nói dối: "Chắc chắn là có người vu oan, đây đều là photoshop..." nhưng lời nói còn chưa dứt thì liên có âm thanh phẫn nộ từ bên dưới, mắng mỏ ông ta sự việc đã hai năm rõ mười rồi vẫn còn cố chống chế, nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc chắc.

"Cút xuống đi!" Không biết một người nào ở bên dưới hét lên một tiếng, sau đó cước đạp đổ tháp champagne ở giữa sân khấu.

Mấy trăm chiếc ly thủy tinh rơi xuống vỡ nát, rượu trong ly bắn ra tứ tung, mọi người đều chạy né sang một bên.

Hiện trường nhốn nháo xôn xao, bữa tiệc đã sớm trở thành một mớ hỗn độn.

Phó Hâm Nhân cũng biết cục diện đã không thể khống chế được, đành phải nói vội: "Chuyện hôm nay Phó gia rất nhanh sẽ đưa ra lời thanh minh rõ ràng, xin các vị rời đi.

Là Phó gia tiếp đón không chu toàn." Nói xong liền dẫn theo người nhà lui về sau.

Thật không ngờ lúc này lại truyền đến thanh âm trấn định thanh thúy của Lật Hạ: "Nếu mọi chuyện đã nháo đến mức này rồi thì hãy để mọi người cùng phán xử đi."
Xung quanh lại an tĩnh lại, nhất loạt đều nhìn Lật Hạ.

Phó Hâm Nhân cũng dừng bước, ánh mắt phẫn nộ đến cực điểm, ông ta đã sớm đoán được chỉ có Lật Hạ mới có thể làm chuyện này.

Nhưng quan trọng là, bọn họ rõ ràng đã có thỏa thuận, vậy mà Lật Hạ lại dám lật lọng lừa ông ta.

Lật Hạ hít sâu một hơi, không biết là nói với ai ở phía đối diện: "Chú Thiên, mời chú đi thu dọn hành lý của người nhà Phó gia giúp cháu." Nói là như vậy nhưng thực ra mọi thứ đã sớm được chuẩn bị xong xuôi, bởi vì có chút chênh lệch thời gian nên mọi người cũng không nghĩ chủ mưu là Lật Hạ.

"Nhanh lên một chút ạ." Cô nhẹ nhàng cười, lời nói đâu ra đấy, "Bây giờ, cháu muốn đem mấy người chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ghê tởm buồn nôn này đuổi ra khỏi Lật gia."
Mọi người vốn đã ôm một bụng oán giận nên cũng không có vẻ kinh ngạc, nhưng người nhà Phó gia ai nấy đều là vẻ mặt khiếp sợ.


Mấy hôm nay tuy Lật Hạ và bọn họ có chút bất hòa, nhưng một chút cũng không hề nhìn ra dấu hiệu muốn đuổi người a.

Ngay trước mắt mọi người lại đuổi bọn họ đi như vậy, bộ dáng lại hung hăng như vậy, mọi chuyện quá bất ngờ, bọn họ biết ở đâu bây giờ?
Phó Hâm Nhân có vẻ như đã kiềm chế được cơn giận, cười lạnh hai tiếng: "Lật Hạ, không ngờ tâm kế của mày lại sâu như vậy.

Dù sao bọn tao cũng là người nhà của mày, cho dù có sai lầm thì cũng có thể trực tiếp nói chuyện.

Nhục mạ bọn tao công khai như vậy, thật đúng là âm ngoan thủ lạt, vô nhân tính! Mày có còn để người ba là tao vào mắt không? Sỉ nhục ba mình như vậy, lương tâm mày không thấy ăn năn sao?"
"Thì ra ông muốn nói chuyện lương tâm với tôi?"
Lật Hạ tựa tiếu phi tiêu nhìn ông ta hồi lâu, ra vẻ đau khổ nhíu mày: "Những ngày sống chung với mấy người, không cần biết Phó gia phát sinh chuyện gì, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi.

Đoạn phim của Phó Ức Lam chính là cô ta tự phát, ông mắng tôi; Phó Ức Lam tự mình ngáng chân mình khiến Liễu Phi Phi mắng chửi cô ta, ông cũng mắng tôi; ngày hôm nay, chính ông làm sai, trêu hoa ghẹo nguyệt, lại vẫn mắng tôi.

Bất công đến mức không phân biệt đúng sai.

Ông còn muốn nói chuyện lương tâm với tôi?"
Lật Hạ phủ nhận toàn bộ mọi chuyện, bởi vì đoạn phim vừa rồi thực sự rất ghê tởm, tuy khiến người ta vừa nhìn đã khinh bỉ và căm phẫn, nhưng nếu cái này là do Lật Hạ phát để vạch trần ba ruột của mình, thì cũng sẽ gây sốc không kém.

Lật Hạ tương kế tựu kế nói: "Tôi hỏi ông một câu? Hiện giờ Lam Hân đang ở đâu? Không phải bình thường bà ta vẫn luôn xuất hiện ở những sự kiện như thế này của Phó gia sao? Vì sao hôm nay lại không thấy?"
"Cả ngày hôm nay tôi đều ở bên Kiều Kiều giúp bé trị liệu, căn bản không hề có nhà.

Nếu là tôi thì chẳng phải trực tiếp dùng màn hình đằng sau mấy người có phải tiện hơn không? Việc gì phải bày trò như vậy chứ.

Ông nghi ngờ tôi mà lại không hề nghi ngờ Lam Hân muốn trả thù ông nên mới hủy hoại danh dự của ông, hại ông ly hôn sao? Khách sạn là chỗ quen, lúc ở nhà thì cũng là khoảng thời gian trước khi bà ta dọn ra.

Trước khi đi cài một cái máy quay lén rất đơn giản."
Dù sao bây giờ Lam Hân cũng không có ở đây nên cũng chẳng có người đối chứng.

Mọi người càng thêm tin tưởng lời Lật Hạ.

Lại nghĩ, so sánh một cô con gái nhỏ bé gầy yếu với một cô em vợ ngay cả anh rể cũng xuống tay được là Lam Hân, thì ai đúng ai sai rất rõ ràng.

Trong đoạn phim bị Lam Ngọc đánh như vậy, mấy ngày nay lại không thấy lộ diện, theo như tính cách có thù tất báo của bà ta thì chắc chắn thủ phạm chính là Lam Hân rồi.

Phó Hâm Nhân choáng váng, thật vất vả mới khuyên được Lam Hân trở về, không tới bữa tiệc sinh nhật nữa để tránh Lam Ngọc tức giận, thật không ngờ lại khiến Lật Hạ tóm được điểm yếu cắn ngược một cái.

Còn không kịp nghĩ đối sách a.

"Ông không nghi ngờ bà ta vì đơn giản ông thân thuộc với bà ta hơn." Lật Hạ cười nhạo một tiếng, ngữ khí kiên định: "Ông chưa từng coi tôi là con gái ông.

Trong mắt ông, tôi chỉ là đối tượng để ông trút giận, là người chịu tội thay mấy người.

Hôm nay tôi đuổi mấy người đi, mấy người không phục sao? Phó tiên sinh, ông đừng quên, nơi đây là nhà của mẹ tôi.

Năm đó ông ở bên ngoài nuôi tiểu tam sinh đứa nhỏ, bà đã đuổi ông đi.

Hiện tại ông vẫn còn mặt mũi một lần nữa bò lại vào cái nhà này sao? Mười năm rồi, mấy người thực sự một chút cũng không thấy ngại sao?"
Cô đứng trong gió đêm, váy ngắn và tóc ngắn tung bay, "Bây giờ, mấy người lại lòi ra một đống gièm pha lớn như vậy, năm người đấu đá đến kẻ sống người chết.

Tôi không muốn tham gia, lại càng không muốn vô tội bị liên lụy vào.

Tôi chỉ muốn quản lý thật tốt Lật thị của mẹ, coi như trả lại cho bà một cái công đạo.

Còn về phần Phó gia, các người muốn nháo thế nào thì nháo, chỉ cần không liên lụy đến tôi là được.


Hơn nữa, điều quan trọng nhất là......."
Lật Hạ thay đổi ngữ khí, đột nhiên trở nên hung ác: "Kiều Kiều chỉ là một đứa bé nhỏ như vậy, chính là vì bị mấy người làm hại nên mới bệnh tật cuốn thân thành thế này, mới không thể đứng được như vậy.

Trước kia tôi không biết thì còn có thể có thể khuất mắt trông coi sống cùng mấy người dưới một mái hiên.

Nhưng bây giờ tôi đã biết sự thật, nếu tôi còn không đuổi mấy người đi, tôi....!tôi...!sao có thể nhìn mặt chị Lật Thu được nữa chứ!"
Một lời nói lập tức khơi dậy tình cảm của quần chúng đứng xem, mọi người liền bắt đầu hét lớn: "Cút! Cút đi! Còn biết xấu hổ không vậy?"
Âm thanh kháng nghị vang lên liên tiếp.

Đúng lúc này, chú Thiên mang theo người làm và nhân viên bảo vệ cầm theo mấy chục cái túi ni-lông to nhỏ khác nhau ra, tất cả đều rất không khách khí ném mạnh xuống đất, đống túi lớn nhỏ chất đống một chỗ trong nháy mắt như chọc mù mắt mọi người.

Tiệc sinh nhật sang trọng đột nhiên biến thành nhà ga hỗn loạn tạp nham rồi?
Có người làm còn hung ác quăng cả cái túi to đùng chật cứng đồ xuống đất, những túi đồ tròn ung ủng như mấy đòn bánh tét nằm lung tung trên mặt đất, có túi vẫn được buộc chặt, có túi lại bị vật bên trong đâm thủng, có xu hướng rách tung ra.

Một đống túi núi lớn núi nhỏ, vô cùng hỗn độn.

Trong khi người nhà Phó gia còn đang nghẹn họng nhìn trân trối thì Lật Hạ đã thản nhiên mở miệng: "Đây chính là tất cả đồ đạc của mấy người.

Lật gia từ nay, một bước cũng không để mấy người bước vào.

Nhân dịp bây giờ vẫn còn chút thời gian, mấy người mau đi tìm khách sạn đi."
Phó Hâm Nhân giận dữ, chỉ vào Lật Hạ mắng: "Đồ mất dạy! Mày sẽ phải gặp báo ứng!"
"Phó tiên sinh trí nhớ thật là kém." Đôi mắt Lật Hạ đen láy, sâu thẳm như một đầm nước, rút từ trong túi ra một tập giấy: "Đây là thư tuyệt giao mà ngài đích thân kí, nó chứng minh chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi.

Là ngài tự tay kí đó, bây giờ ngài còn muốn dùng uy áp của người cha để đe dọa tôi ư?"
Phó Hâm Nhân một chữ cũng không thể đáp trả, chữ kí đúng là ông ta kí, không ngờ đây cũng là âm mưu của Lật Hạ.

Gió đêm thổi khiến tờ giấy trong tay Lật Hạ bay lật phật, gương mặt cô tràn đầy vẻ nghiêm nghị: "Mời ông từ nay về sau, làm ơn hãy có chút giác ngộ của người làm cha đi.

Phẩm hạnh sống không tốt thì cũng thôi đi nhưng lại có thể dễ dàng tha thứ con riêng đi bắt nạt cháu ngoại mình, quả thực lãnh huyết vô tình, thị phi bất phân! Nếu tôi còn để Kiều Kiều sống chung dưới mái nhà với mấy người thì chính tôi mới là người phải nhận lấy báo ứng!"
Mục đích của Lật Hạ vô cùng rõ ràng, tất cả vấn đề về tác phong chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có chuyện của Kiều Kiều là quan trọng nhất, bởi nó liên quan đến cả tính mạng.

"Hơn nữa," Lật Hạ cười lạnh: "Ai biết liệu tôi có khi nào sẽ lại gặp phải một cái sự cố ngoài ý muốn gì nữa không chứ?"
Lời này ý tứ rất rõ ràng, khiến cho mọi người lại một lần nữa bị kích động, tình cảm quần chúng trào dâng, tất cả mọi người đều đứng về phía Lật Hạ xua đuổi người nhà Phó gia: "Cút đi, đây cũng không phải là nhà của ông!"
"Ăn của Lật gia, uống của Lật gia, đến cả nhà của Lật gia cũng muốn ở lại luôn, có còn biết xấu hổ không?!"
"Hãm hãi đứa bé nhỏ như vậy, lại còn mặt dày ở lại nhà của người ta.

Thật sự là cặn bã mà!"
"Cút đi!"
Phó Hâm Nhân dường như còn cố nói điều gì đó, nhưng lại bị tiếng mắng chửi của mọi người át lại.

Lật Hạ dùng mắt ra hiệu cho chú Thiên, mấy người vệ sĩ lập tức tiến lên vừa lôi đám người Phó Hâm Nhân ra ngoài vừa kéo theo mấy túi đồ to tròn của bọn họ đi cùng.

Nhóm thương nhân lớn tuổi không có hành động gì, chỉ nghị luận ngoài miệng, nhưng mấy người trẻ tuổi kia lại không như thế, nhìn mấy túi đồ xanh xanh đỏ đỏ lăn lóc trên bãi cỏ, như sợ người nhà Phó gia không chịu đi, từng người một tiến lên tóm lấy túi đồ quăng đi.

Một đám thanh niên tay cầm túi đồ vừa cười vừa chạy đến loạn thất bát tao trên bãi cỏ, sau đó vài người làm tư thế xoay tròn như trong một ném đĩa, quăng túi đồ đi.

Theo lực quán tính và ly tâm, túi đồ bay vèo ngang qua sân, đồ trong túi theo đó cũng bay tung tóe rơi đầy trên sân như một đống rác, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đồ rơi vỡ.

Lam Ngọc và Phó Ức Lam lần này thì khóc thật rồi.


Hai mẹ con khóc lóc vô cùng đáng thương, khóc như hoa lê đái vũ, cầu xin mọi người: "Không cần, cầu xin mấy người dừng lại đi." Nhưng hình ảnh hung thần sát khí của hai người trong đoạn phim đã gây ấn tượng quá mạnh mẽ trong lòng mọi người, cho nên giờ phút này, khi thấy dáng vẻ yếu đuối của bọn họ, mọi người chỉ cảm thấy mình như đang bị lừa.

Không biết là ai bắt đầu, liền trực tiếp hắt một ly rượu lên người bọn họ, sau đó càng có nhiều người làm theo, đều hắt rượu lên mấy người tra nam tiện nữ kia.

Lật Hạ thực không ngờ quần chúng oán giận lại ghê gớm đến vậy, mọi chuyện thực sự đã vượt quá sự tưởng tượng của cô.

Cô nhanh chân chạy về một phía, nhưng vẫn tránh không thoát ánh mắt hung ác oán độc của Phó Ức Lam, ánh mắt như là muốn đem cô đi ăn sống nuốt tươi, lột da rút gân cô vậy.

Lật Hạ không quan tâm, cười nhạt, nhưng lại có nhiều người nhìn thấy ánh mắt đó của Phó Ức Lam, tất cả đều không nhịn được mà nổi da gà.

Thế mới biết Phó Ức Lam đúng là cao thủ diễn trò, toàn bộ hành động từ trước đến nay tất cả đều chỉ là đóng kịch.

Toàn bộ Phó gia người nào người nấy đều vừa ẩm ướt vừa bẩn thỉu, giống như tội nhân thời xưa bị giễu qua phố vậy, chật vật đi qua đám người, chịu sự phỉ nhổ của bàn dân thiên hạ.

Bọn họ chính là vì không thể chịu đựng được sỉ nhục như vậy nên đi vô cùng nhanh, nhưng khi ra đến cổng lại chỉ có thể mờ mịt nhìn bóng đêm phía trước cùng những túi hành lí đã bị chọc phá đến nát bươm.

Một mớ hỗn độn đến như vậy, bọn họ biết phải thu thập xử lí như thế nào đây?
Lật Hạ khoanh tay đứng trong đám người, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ đang không có một chút tôn nghiêm rời đi, trong lòng không có một chút ấn tượng nào ngoài ánh mắt trỗng rỗng mà vô lực, bi thương mà ẩn nhẫn của Phó Tư Lam trước khi rời đi.

Cô nhìn không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Tùy tiện phân phó vài câu với chú Thiên, khiến ông nhanh nhẹn mời đám khách khứa rời đi, sau đó cô liền rời khỏi đám người đang vô cùng hưng phấn này.

Cô mệt mỏi bao lâu nay, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Đi được một đoạn xa rồi, Lật Hạ mới cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện gì đó có vẻ quan trọng, nhưng lại cố thế nào cũng nhớ không ra.

Chần chừ bước lên được vài bước, cô mới vỗ đầu, a, thì ra cô đã đem Nghê Lạc bỏ quên mất rồi!
Xoay người định chạy nhanh lại liền va vào một vòm ngực quen thuộc.

Cô không có nói xin lỗi, cũng không có lùi lại, mà vô cùng thản nhiên ngửa mặt nhìn Nghê Lạc.

Trong bóng tối, vẻ mặt vốn không có nét vui vẻ lại càng trở nên tối tăm.

Trong lòng Lật Hạ rơi lộp bộp, nghĩ lại một loạt hành động ban nãy của mình, sẽ không bị anh cho là một kẻ ác độc chứ? Nghĩ vậy cô liền trở nên khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Tôi cũng không còn cách nào khác, nếu không đuổi bọn họ đi, tôi cảm thấy không yên lòng."
"Hả?" Nghê Lạc phiền muộn nhíu mày, cô ấy lại đang nói cái gì thế?!
Anh chỉ biết, ngay cái giây phút cô giao Kiều Kiều lại cho anh, anh liền biết chắc chắn buổi tối sẽ có chuyện.

Vốn anh cũng chẳng có nửa cọng lông quan hệ đến chuyện này, nhưng lại mạc danh kì diệu lo lắng một mình cô đấu với cả một đám người kia, vạn nhất đấu không lại bị bọn họ bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?
Thế là không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh liền chạy tới.

Kết quả liền thấy hai anh em nhà kia đánh nhau vì cô, vừa vặn lúc đó ánh đèn chiếu đến, anh liền nhìn thấy ánh lệ ẩn ẩn hiện hiện trong mắt cô.

Rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ có gì đáng giá mà có thể khiến cô khóc, à không, là nước mắt lưng tròng thế kia?
Đối với một cô gái bình thường vẫn luôn hi hi ha ha mà nói, chuyện nước mắt lưng tròng này vô cùng nghiêm trọng a!
Vốn định kéo cô lại để tra hỏi rõ ràng, không ngờ lại được xem một đoạn AV trung niên, ghê tởm đến mức có thể nôn toàn bộ cả bữa trưa ra, trong lòng lại càng chuốc thêm buồn bực.

Mà mọi chuyện lại cứ nối mãi nối mãi không hết.

Thất vất vả mới đợi được giây phút mọi người nổi loạn đuổi hết mấy người kia đi nhưng Lật Hạ thì sao, lại hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của anh, vui vẻ bỏ đi? Đi được một lúc rồi lại còn đứng lại, dường như đang đắn đo suy nghĩ chuyện gì đó...!nói tóm lại chính là một chút cũng không nhớ đến anh, cho đến vừa nãy.........!
"Ai muốn nói chuyện này với cô?" Nghê Lạc nhịn không được nổi nóng.

Lật Hạ gào thét, rốt cuộc tên này lại làm sao vậy, đột nhiên nổi giận là sao? Nhưng không sao, cô lập tức nở nụ cười trêu chọc: "Sao anh lại đến đây? Không phải là lo lắng tôi sẽ bị bắt nạt chứ?" Tâm trạng cô đột nhiên vô cùng vui vẻ, kiễng chân vỗ vỗ vai anh nói: "Nghê Lạc, suy cho cùng tên tiểu tử nhà anh vẫn có một chút lương tâm đấy!"
Nghê Lạc bị thái độ không có chuyện gì kia của cô làm cho khóe môi mím lại thành một đường thẳng, cái gì cũng không nói, xoay người lại, Vốn đã xấu hổ muốn chết, anh nuốt hết tức giận vào bụng, cũng không bước đi, im lặng cả nửa ngày, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Cô thích người đàn ông lúc nãy sao? Thì ra tuýp người bạo lực như này là khẩu vị của cô?"
Giọng điệu muốn bao nhiêu chua liền có bấy nhiêu chua, hoàn toàn quên mất chính mình cũng là một thành phần bạo lực......!
Lật Hạ ngẩn người, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không có!"
"Không có?" Nghê Lạc thấy sắc mặt cô đỏ lên, giận thiếu chút nửa giơ chân, giọng nói cao lên vài phần: "Cô đúng là rất thích anh ta, thích đến phát khóc còn gì!"
"Khóc đâu mà khóc? Mắt anh làm sao vậy?" Lật Hạ liếc nhìn Nghê Lạc một cái, bỗng nhiên phát hiện điều gì đó, lập tức cười hì hì: "Ồ, Nghê Lạc của chúng ta đang ghen nha! Sao, anh thích tôi hả?"
Sắc mặt Nghê Lạc càng đen, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhân, chính là bày ra vẻ mặt cứng ngắc, âm u nhìn cô, hơn nữa, cả nửa ngày mới thốt được một câu: "Lật Hạ, hoa tâm là không tốt đâu."
Lật Hạ phì cười, cười đến đau cả bụng, giơ tay giải thích: "Nghê Lạc, nói thật với anh.

Anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi, tuy trước đây chúng tôi cũng đã từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng anh trai của anh ấy là một kẻ rất ghê tởm.

Tôi và anh ấy có mối thù không đội trời chung, cho nên," Cô nhịn lại cảm giác đau nhè nhẹ trong lòng, "Tôi và anh ấy tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ."

Nhưng loại giải thích này lại khiến Nghê Lạc nghe xong sắc mắt liền đen như Bao Công.

Thực là tình cảm vợ chồng bất hòa khiến cho người ta thổn thức tâm tình nha! CMN, nói như vậy có nghĩa là tên đó chính là sự tiếc nuối vĩnh viễn đến khắc cốt ghi tâm trong lòng cô đúng không?
Lật Hạ thấy ánh mắt Nghê Lạc càng ngày càng thâm trầm, cũng không khỏi buồn bực.

Cái gì thế này? Rõ ràng cô đã giải thích vô cùng đầy đủ, vô cùng chân thành nha.

Người này sao lại khó chiều như vậy chứ? Chẳng lẽ là có vần đề về dây thần kinh cảm xúc?
Nghĩ vậy Lật Hạ liền nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, anh đến đây vậy Kiều Kiều đâu?"
"Thằng nhóc đang ở nhà chơi với người nhà tôi, cô yên tâm." Người nào đó nói đến đây, thế nhưng liền muốn tranh thủ sự đồng tình, bồi thêm một câu: "Bởi vì nó, tôi còn bị đá nè."
Lật Hạ kinh ngạc: "Vì sao?"
"Nghê Gia nghĩ tôi lái xe đâm đứa nhỏ làm nó phải ngồi xe lăn." Nghê Lạc cũng hoàn toàn bó tay, suy nghĩ kì dị như vậy cũng chỉ có chị ấy mà thôi.

"Vậy anh có sao không? Có bị thương ở đâu không? Để tôi nhìn xem nào!" Lật Hạ lập tức lo lắng, nhưng lại không tìm thấy vết thương nào, liền như một con sóc nhỏ chạy quanh người Nghê Lạc xem xét.

Tâm tình của Nghê Lạc lập tức tốt lên một chút, ngữ khí buông lỏng: "Cũng không sao." Dứt lời liền thản nhiên nhìn Lật Hạ.

Trong bóng đêm, gương mặt cô trắng noãn như ngọc, đôi mắt vẫn hắc bạch phân minh sạch sẽ như vậy.

Trong lòng anh khẽ động, nở nụ cười: "Lật Hạ, chúc mừng cô! Chúc cô đã thành công làm chuyện mình muốn làm."
Lật Hạ sửng sốt, nhìn nụ cười hiểu ý của Nghê Lạc, trong lòng rung động mãnh liệt.

Cô nghĩ cô sẽ bị hiểu lầm, sẽ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Nhưng vì sao anh lại giống như hiểu được tâm trạng của cô?
Giờ phút này, trái tim đột nhiên có một cảm xúc kì lạ không tên..

"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây." Nghê Lạc cười cười, định xoay người.

Nhưng Lật Hạ lại chỉ nghĩ đến sắc mặt giận dữ của Nghê Lạc, trong lòng liền xuất hiện một ý tưởng.

Cô đột nhiên như một con báo nhỏ lao đến, vươn tay ôm lấy cổ Nghê Lạc.

Nghê Lạc bị bất ngờ nên bị cô kéo xuống, trong tích tắc, liền cảm nhận được một đôi môi mềm mại thơm ngát no đủ áp lên.

Đáy lòng Nghê Lạc hung hăng chấn động, bỗng nhiên rất muốn ôm chặt lấy thắt lưng cô, không để cô đi.Nhưng Lật Hạ lại lợi dụng lúc Nghê Lạc lơ đãng cắn một cái, sau đó lập tức buông ra, chạy vụt đi như là sợ anh nổi nóng.

Cô chạy rất nhanh, vừa chạy còn vừa ngoái lại cười lớn, vẻ mặt đắc ý dào dạt, cười ngoác miệng đến tận mang tai, thanh âm trong đêm trong trẻo như tiếng chuông gió: "Haha, đây coi như là tôi đóng dấu nha! Nghê Lạc là của Lật Hạ!"
Đêm, cô gái xinh đẹp trong chiếc váy đỏ như một bông hoa đang nở rộ, tóc ngắn bay bay, khuôn mặt tươi cười đến động lòng người.

Cô cười vô cùng vui vẻ, còn lè lưỡi trêu anh, sau đó mới xoay người chạy đi.

Nghê Lạc đứng trong gió đêm, đáy lòng im lặng, mãi cho đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt mới lắc đầu dở khóc dở cười, nhưng sự vui vẻ từ tận trong tim vẫn tràn đầy trên mặt.

Anh không muốn trở về.

Trên môi vẫn còn lưu hương vị của cô, dù gió có thổi thế nào cũng không hết được.

Bình tĩnh đi được vài bước, rốt cục người nào đó không nhịn được mà bật cao lên, sau đó vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.

Lật Hạ vô cùng vui vẻ, chạy vào nhà, tuy đã hết sức kiềm chế nhưng vẫn không nén được nhịp bước vui vẻ.

Hôm nay thực sự rất vui, người muốn đuổi cũng đã đuổi được, người muốn hôn cũng đã hôn rồi.

Hôm nay cô nhất định sẽ có một giấc ngủ thật tốt.

Đi vào phòng tắm, vừa mới cởi đồ ra, liền nghe được âm thanh cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra.

Vào lúc này ư?
Lật Hạ cuốn khăn tắm đi ra, phát hiện bên ngoài tối đen như mực.

Là ai đã tắt đèn?
Trong lòng cô cả kinh, vừa muốn chạy vào phòng tắm khóa cửa, đột nhiên có người xông đến một tay ôm chặt lấy thắt lưng cô, một tay thì bịt miệng cô lại, sau đó kéo cô vào phòng ngủ..