Đế Phong Vũ còn chưa nói hết câu, Thẩm Ngạo Tuyết đã mở miệng nói: “Người tôi yêu là Lâm Hiên!”
Lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết khiến vẻ mặt của Đế Phong Vũ càng trở nên hung dữ hơn.
“Yêu ai?” Đế Phong Vũ lại tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.
“Lâm Hiên!”
Bốp. Bốp. Bốp.
Bàn tay của Đế Phong Vũ không ngừng tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.
“Ngạo Tuyết, con mau nói con yêu Đế công tử đi!” Thẩm Vạn Quốc vô cùng lo lắng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ bị đánh chết.
Nhưng may là đến khi Thẩm Ngạo Tuyết sắp chết thì Đế Phong Vũ đã dừng lại.
“Tốt. Rất tốt! Chờ cái tên Lâm Hiên kia tới, ta sẽ ở trước mặt ngươi xé nát hắn!" Đế Phong Vũ cười nói.
Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết muốn nói gì đó, thế nhưng đã không còn đủ sức để nói ra lời.
Thân thể của cô đang cực kỳ đau đớn, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.
Thì ra đây chính là cảm giác kiên định yêu một người.
Cho dù hi sinh tính mạng vì hắn, cô cũng nguyện ý.
Chỉ tiếc là cô hiểu được đạo lý này quá muộn.
“Trong lúc Lâm Hiên kia chưa tới, chúng ta chơi một trò chơi trước nhé. Đem người đó đến đây cho ta!” Đế Phong Vũ vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó, một chiếc cáng được khiêng lên đặt trên bàn ăn. Có một người phụ nữ nằm trên cáng.
Cô ta chỉ có một mắt, gân tay chân của cô, đều bị người ta cắt đứt. Một số ống thép được đặt vào bụng cô.
Nhìn thấy người phụ nữ, Thẩm Vạn Quốc toàn thân run rẩy.
Ông ta biết người phụ nữ này. Đây là Góa Phụ của Tứ Đại Tặc.
Dù cho xã hội đen cực kỳ tàn ác hay là Thẩm gia lúc hưng thịnh nhất cũng không dám trêu chọc đến người này,
Nhưng bây giờ, Góa Phụ giết người như ma, uy danh hiển hách kia, lại trở thành bộ dáng này.
Như cá nằm trên thớt.
"Thấy không? Đây là kết quả của việc không nghe lời ta.”
“Thẩm Ngạo Tuyết, nếu như không phải bộ dáng của ngươi thật sự là quá hoàn mỹ, ta không đành lòng phá hư thân thể ngươi. Thì hiện tại ngươi đã trở thành tình trạng giống như vậy rồi.”
Đế Phong Vũ đang nói chuyện, đi tới trước mặt Góa Phụ, đặt ngón tay thẳng vào con mắt còn lại của Góa Phụ.
"A!"
Góa Phụ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Chờ khi nàng há miệng ra, Thẩm Vạn Quốc mới phát hiện, một nửa lưỡi của cô đã bị mất.
Không phải là bị cắt xuống, mà là bị cắn đứt.
“Đúng vậy, ta cắn đứt lưỡi của nàng ta đó!”
Đế Phong Vũ cười dữ tợn, sau một khắc, càng dùng sức ấn ngón tay vào mắt Góa Phụ. Trực tiếp đâm nát nó.
Góa Phụ đau đến ngất đi.
Một màn này khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi.
Nhất là Thẩm Ngạo Tuyết, càng là bị dọa tới phát run.
Lúc này cô vừa chờ mong Lâm Hiên xuất hiện. Lại vừa không muốn Lâm Hiên đến đây. Trong lòng cực kỳ rối rắm.
Nhìn thấy Góa Phụ ngất đi, Đế Phong Vũ lại truyền nội lực cho cô, khiến cô phải tỉnh lại.
“Chơi chán rồi!”
Đế Phong Vũ dường như cũng mất hứng thú. Hắn giơ một cây đao được trang trí bắt mắt lên, nhắm vào thắt lưng của góa phụ. Có vẻ như hắn ta muốn giế t chết Góa Phụ.
Xoẹt!
Cây đao lớn sắp chém xuống lưng Góa Phụ. Nếu thật sự chém xuống, chắc chắn sẽ đem Góa Phụ chém thành hai nửa.
Đối với Đế Phong Vũ mà nói, mạng của người thường cũng không phải là mạng.
“Dừng lại!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên.
Động tác của Đế Phong Vũ tạm ngưng, cây đao chỉ cách người Góa Phụ vài milimet.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Liền thấy ở cửa có một thân ảnh xinh đẹp.
Là một nữ cảnh sát.
Trong tay cô có một khẩu súng lục, trong miệng không ngừng th ở dốc. Bộ ng ực khủng không ngừng phập phồng lên xuống, như muốn nổ tung bộ đồng phục.
Người tới chính là nữ cảnh sát Hà Tiểu Manh!
Mặc dù Thẩm Vạn Quốc biết báo cảnh sát là vô nghĩa. Thế nhưng ông vẫn làm.
Hà Tiểu Manh lúc ấy đang làm nhiệm vụ ở gần đó nên vội vàng chạy đến trước.
Vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, lập tức rút súng ra.
Nhìn thấy Hà Tiểu Manh dùng súng chĩa vào mình. Trên mặt Đế Phong Vũ không có bất kỳ biến hóa nào. Mà lại tà mị nhìn Hà Tiểu Manh, đánh giá từ trên xuống dưới.
Không ngờ lại có mỹ nhân tự dâng đến cửa cho hắn.
Nhưng mà mục tiêu của Đế Phong Vũ hiên tại là Thẩm Ngạo Tuyết, cho nên hắn đối với Hà Tiểu Manh cũng không có tình thú.
Thấy đối phương chẳng những không buông vũ khí, còn trắng trợn đánh giá thân thể mình như thế, Hà Tiểu Manh tức giận nói:
“Lập tức buông vũ khí xuống!”
“Nếu ta không buông thì sao?” Đế Phong Vũ cười lạnh hỏi.
“Vậy tôi sẽ nổ súng!”
"Ngươi có thể thử xem." Đế Phong Vũ một chút cũng không sợ.
Thấy Đế Phong Vũ không để ý tới mình, Hà Tiểu Manh hướng cửa sổ bắn một phát, tỏ vẻ cảnh cáo.
Đế Phong Vũ khinh thường lắc đầu, phớt lờ Hà Tiểu Manh, lại đem Quan Công đao nhắm vào Góa Phụ muốn tiếp tục hoàn thành chuyện khi nãy.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tiểu Manh trầm xuống, rốt cục bóp cò.
Bằng.
Xoẹt!
Hai thanh âm gần như đồng thời vang lên.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.
Bởi vì, vừa rồi khi Hà Tiểu Manh nổ súng, đã không bắn trúng Đế Phong Vũ.
Viên đạn b ắn ra, lại bị Quan Công đao trong tay Đế Phong Vũ cắt làm đôi
Giờ khắc này, mọi người mới chân chính cảm nhận được Đế Phong Vũ cường đại đến cỡ nào.
“Cô cảnh sát, nếu ngươi muốn chơi, vậy thì cùng nhau chơi đi!”
Khóe miệng Đế Phong Vũ hiện lên một nụ cười tà ác.
Ngay sau đó, thân thể của hắn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hạ Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy toàn thân tê dại, sau đó mềm nhũn ngã xuống.
Đế Phong Vũ ôm Hà Tiểu Manh đến bàn ăn đang đặt Góa Phụ, để cô nằm xuống.
Sau đó, một lần nữa giơ Quan Công đao lên, dùng lưỡi đao nhắm vào thắt lưng của hai người.
Hắn chuẩn bị đem hai người này cắt làm đôi cùng một lúc.
Đôi mắt đẹp của Hà Tiểu Manh tràn đầy sợ hãi.
Cô không biết tại sao trên đời này lại có người ác như vậy.
Dường như cuộc sống của người khác trong tay họ chỉ giống như cỏ rác.
Ngay tại thời điểm khi cuộc sống sắp kết thúc. Trong đầu Hà Tiểu Manh lại hiện lên một bóng dáng.
"Nếu như anh Lâm có ở đây thì tốt rồi..."
Đáng tiếc, Lâm Hiên sẽ không thể nghe thấy lời nói của cô được.
Xoẹt!
Quan Công đao từ trên cao chém xuống, nhìn thấy cơ thể của hai người phụ nữ chắc chắn sắp bị cắt làm đôi.
Nhưng lưỡi đao kia lại chậm chạp không hạ xuống.
Không biết từ khi nào, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh bàn ăn. Hơn nữa, còn đang dùng tay bắt lấy lưỡi dao của Đế Phong Vũ.
Hà Tiểu Manh thật lâu không cảm giác được đau đớn truyền đến, cô mở mắt ra.
Sau đó, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Anh đang đứng ngay trước mặt cô. Giống như một vị thần giáng trần.
“Anh Lâm!” Trong mắt Hà Tiểu Manh hiện lên vẻ mừng như điên.
Vừa rồi cô còn đang nghĩ nếu có Lâm Hiên ở đây thì tốt biết mấy.
Không ngờ, Lâm Hiên thật đúng lúc xuất hiện cứu cô.
Lúc đầu Hà Tiểu Manh có chút sợ Hãi Lâm Hiên. Dù sao, cảnh tượng ngày đó nhìn thấy trên cánh đồng lúa mì, quả thực đáng sợ.
Lâm Hiên tựa như hóa thân thành dã thú.
Nhưng sau khi trải qua những gì xảy ra trong bệnh viện, Hà Tiểu Manh biết rằng Lâm Hiên chắc chắn không phải là người xấu.
Thấy đối phương lại dễ dàng bắt được đại đao mình chém xuống như vậy, Đế Phong Vũ nhíu mày hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Lâm Hiên!”