*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô gái vừa rồi ở đâu!” Lâm Hiên lớn tiếng hỏi.
“Ngươi đang nói đến cô gái nào? Ở đây có rất nhiều cô gái!” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười nói.
“Nói cho ta biết, cô gái vừa mới gọi điện thoại cho ta ở đâu!” Sắc mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm.
Anh vừa nghe giọng của bà lão gầy gò này trong điện thoại của Khương Phán.
“Ngươi nói cô gái tên Khương Phán kia sao? Ồ, ngươi đến trễ rồi, cô ta đã ngâm mình trong một cái bể nước.” Bà lão cười nói.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Hiên không nói hai lời, trực tiếp động thủ, bắt đầu bóp cổ bà lão.
Đối phương không nghĩ tới tốc độ của Lâm Hiên lại nhanh như vậy, lập tức ho khan một tiếng.
“Nhanh nói cho ta biết cô ấy ở đâu, bằng không ta vặn đầu ngươi xuống!” Lâm Hiên quát lớn.
“Cô ta, cô ta ở đó!” Cuối cùng bà lão cũng vươn bàn tay khô héo, chỉ một hướng cho Lâm Hiên.
Lâm Hiên một tay xách bà lão, sau đó chạy tới nhà xưởng bà ta vừa chỉ.
Khi anh bước vào nhà xưởng.
Liền nhìn thấy trước mắt có rất nhiều bể nước dày đặc.
“Ở chỗ nào!” Trong ánh mắt Lâm Hiên tất cả đều là tơ máu, gầm gừ nói.
“Ở chỗ nào thì ngươi tự mà tìm, ha ha ha!” Bà lão cười to.
Lâm Hiên trực tiếp dùng sức, bóp đứt cổ bà ta, vặt đầu bà ta xuống.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt những người Huyền Minh Giáo nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó muốn chạy trốn.
Vút!
Lâm Hiên trực tiếp bắn mấy cây kim bạc xuyên qua đầu gối họ.
Tất cả chúng đều ngã xuống đất.
Tiếp theo, Lâm Hiên vọt tới những bể nước kia.
Bùm!
Lâm Hiên đập vỡ một bể nước.
Ngay lập tức, một thân ảnh tóc trắng tuôn ra.
Nhưng không phải Khương Phán!
Bùm!
Lâm Hiên lại đập vỡ một bể nước khác.
Không phải!
Lâm Hiên liên tục đập vỡ ba bể nước, cũng không phải Khương Phán.
Lúc này, lòng anh nóng như