Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 656




Lúc trước Lâu Mãn Nguyệt nói có nhìn thấy Lâu Kim Hồng thông báo cho các trưởng lão hợp mặt, nhưng Lâu Kim không nhận được thông báo.  

Lâu Kim còn tưởng rằng cũng giống như thông thường, hắn bị người ta xa lánh.  

Nhưng nghe Lâm Hiên nói như vậy, cuối cùng Lâu Kim cũng hiểu được.  

Là Lâu Kim Hồng sợ hắn biết, sẽ nói cho Lâm Hiên.  

Chỉ cần Lâm Hiên không ra tay, thì như vậy, Lâu Kim sẽ vĩnh viễn không thể uy hiếp được địa vị của Lâu Kim Hồng.  

Đây vốn là một ván bài tốt.  

Thật đáng tiếc, tuyệt đối không nghĩ đến, đột nhiên dị thú đã trưởng thành, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp.  

Vốn khi nhìn thấy tộc nhân của mình bị giết, trong lòng Lâu Kim vô cùng đau khổ.   

Nhưng sau khi biết được nguyên nhân của sự việc, trái tim dần dần lạnh như băng.  

“Sao các ngươi có thể làm như vậy.” Thân thể mềm mại của Lâu Mãn Nguyệt run rẩy nói.  

“Lâu Kim, ngươi cũng không thể trách ta. Ta làm như vậy, cũng chỉ là vì muốn để Lâu tộc có thêm một chút thi thể của dị thú mà thôi. Nếu Lâm thiếu ra tay, nhiều nhất thì chúng ta chia hai, mỗi bên một nửa thi thể dị thú. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tính toán qua, cho dù Lâm thiếu không ra tay, vẫn sẽ chia cho hắn một phần thi thể dị thú.” Lâu Kim Hồng trầm giọng nói.  

Chia cho Lâm Hiên một phần thân thể của dị thú, cũng không phải là do hắn nhân nghĩa.  

Mà là sợ Lâm Hiên tức giận.  

“Lâm thiếu, hiện tại chỉ cần ngươi ra tay, sau khi dị thú bị giết, ngươi có thể lấy đi bảy phần thi thể của dị thú.” Lâu Kim Hồng nói.  

Vào tình huống hiện tại, đã hoàn toàn không thể khống chế được.  

Lâm Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn Lâu Kim Hồng, không nói gì.  

“Tám phần, tám phần có được không?” Lâu Kim Hồng tiếp tục nói.  

Lâm Hiên vẫn không nói gì.  

“Chín phần, chín phần. Chúng ta đồng ý đưa chín phần thi thể của dị thú cho ngươi.” Lâu Kim Hồng sốt ruột nói.  

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười, nói: “Thật ngại quá, thi thể dị thú này, căn bản ta không hề có hứng thú, ta nói thật cho ngươi biết, lúc đó đồng ý muốn lấy một nửa thân thể của dị thú với chú Lâu, chỉ là vì để chú Lâu an tâm mà thôi, kỳ thật, ý định ban đầu của ta là đưa toàn bộ thi thể của dị thú cho Lâu tộc các ngươi.”  

Lời nói của Lâm Hiên càng khiến cho Lâu Kim Hồng tiếp tục choáng váng.  

Đây chính là thi thể của dị thú, thế nhưng Lâm Hiên lại thản nhiên nói, ý định ban đầu là muốn giao toàn bộ cho người Lâu tộc.  

“Lâm Hiên, ngươi đừng nói dễ nghe như vậy, chắc chắn là ngươi muốn chờ đến lúc dị thú giết sạch người Lâu tộc bọn ta, sau đó một mình ngươi có thể nuốt trọn toàn bộ thi thể của dị thú chứ gì?” Lúc này, có một vị trưởng lão Lâu tộc vẻ mặt khó coi nói.  

“Làm sao ngươi biết?” Lâm Hiên trêu chọc cười nói.  

“Ta xem ngươi cơ bản cũng không phải là đối thủ của dị thú.”  

“Nếu ngươi cho là vậy, thì nó chính là như vậy.” Lâm Hiên ra vẻ không để ý nhún nhún vai.  

Tiếp theo, lại quay về phía Lâu Kim nói: “Chú Lâu, có muốn ta ra tay hay không, cho ngươi quyết định.”  

Lâu Kim nắm chặt nắm tay.  

Về đạo lý mà nói, hiện tại chẳng khác nào hắn đã bị cả gia tộc bỏ rơi.  

Trong lòng vô cùng đau khổ. 

Nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn người trong tộc của mình bị giết. 

Chỉ trong chốc lát, tổng

luôn số người bị giết và bị thương đã lên đến mấy trăm người.