Cảm giác kia, giống như ngửi được mùi hương cơ thể của một mỹ nữ cực phẩm.
Thời điểm Lâm Hiên ở trên núi, cũng uống qua rất nhiều rượu ngon.
Đều là Sát Đế tự mình ủ.
Nhưng làm Sát lão đầu nhớ mãi không quên, lại là rượu do một vị cố nhân ủ ra.
Ông nói rằng đó mới là loại rượu ngon nhất trên đời.
Đáng tiếc, hắn không uống được.
"Rượu này, gọi là Mãn Nguyệt phải không?" Lâm Hiên mở bình rượu ra, nhấp một ngụm rồi hỏi.
Nghe được Lâm Hiên nói ra tên rượu, Lâu Mãn Nguyệt khẽ giật mình.
"Làm sao ngươi biết tên của nó?"
Lâm Hiên ngửa đầu rót một ngụm, nói: "Ta đoán, bởi vì sư phụ nói cho ta biết, có một loại rượu, chỉ cần ngửi một cái liền chắc chắn rằng, nó là rượu tốt nhất thế gian, mà tên rượu, được đặt theo tên của một vị tuyệt thế mỹ nhân, mà người đó tên gọi là Mãn Nguyệt."
“Đừng uống như vậy, sẽ nhanh say đó.” Lâu Mãn Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Muốn nói rượu này dễ say, ta cảm thấy, Mãn Nguyệt tiền bối ngươi càng dễ khiến người say hơn." Lâm Hiên đem rượu trong cổ họng nuốt xuống, ánh mắt rơi xuống trên người Lâu Mãn Nguyệt, nói.
Lúc này, Mãn Nguyệt đang ngồi trên ngói lưu ly, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống thế gian.
Càng tôn lên dung nhan tuyệt thế của nàng.
Đẹp đến nỗi Lâm Hiên không tìm được bất cứ từ ngữ nào để hình dung.
Khó có thể tưởng tượng, mấy chục năm trôi qua lại, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết thời gian nào trên người Lâu Mãn Nguyệt.
Giờ khắc này, Lâu Mãn Nguyệt hoàn toàn ngây ngẩn.
Bởi vì, những lời này, dường như nàng đã từng được nghe
Cũng không nhớ đã qua bao lâu, có người đã nói với cô lời tương tự như vậy.Trong lúc nhất thời, Lâu Mãn Nguyệt thế nhưng lệ rơi đầy mặt.
Nàng đột nhiên nhào về phía Lâm Hiên, đem Lâm Hiên áp đảo trên ngói lưu ly.
“Vì sao, sao ngươi không đến tìm ta?” Lâu Mãn Nguyệt hỏi.
Nước mắt rơi lã chã.
Rơi vào trong miệng Lâm Hiên.
Thật mặn.
Hóa ra, người phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu, nước mắt của cô ấy, cũng mặn.
"Sư phụ nói, người bị vây ở một nơi, không cách nào thoát ra được..." Lâm Hiên thở dài nói.
"Hắn bị vây khốn bởi cái gì?" Lâu Mãn Nguyệt hỏi.