Lại không nghĩ tới nam nhân Thẩm Ngạo Tuyết thích lại đánh Thẩm Ngạo Tuyết.
Chỉ cần hắn giúp Thẩm Ngạo Tuyết xả giận, nói không chừng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ cảm kích hắn, sau đó, thích hắn?
Công tử Vương hưng phấn chạy tới.
Dù sao, bất luận nữ nhân nào cũng không có khả năng thích bị người ta đánh. Hơn nữa, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
"Ngạo Tuyết, ngươi không sao chứ!" Vương Thông chạy đến trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết muốn đỡ Thẩm Ngạo Tuyết dậy.
"Cút đi, ta không cần ngươi đỡ!" Thẩm Ngạo Tuyết trực tiếp mắng.
Mắng Vương Thông xong, Thẩm Ngạo Tuyết tỏ vẻ đáng thương nói với Lâm Hiên: "Lâm Hiên, anh đỡ em dậy đi!"
Vương Thông cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết không phải nên hận Lâm Hiên đến chết sao?
Vậy mà còn muốn Lâm Hiên đỡ dậy?
"Tự mình đứng lên!" Lâm Hiên cũng chỉ thản nhiên trả lời.
"Không, em muốn anh đỡ!" Thẩm Ngạo Tuyết làm nũng.
"Tôi không đỡ!"
"Anh không đỡ, em sẽ không đứng lên!" Thẩm Ngạo Tuyết làm bộ nằm trên mặt đất.
"Tùy cô!" Lâm Hiên xoay người rời đi.
Dù sao, cơn giận của hắn cũng đã tiêu tan không ít sau mấy cái tát vừa rồi.
"Lâm Hiên, nếu anh không đỡ em đứng dậy, em sẽ nằm ở đây!" Thẩm Ngạo Tuyết giận dỗi nói.
Lâm Hiên rời đi cũng không quay đầu lại.
Thời gian trôi qua hồi lâu, Lâm Hiên cũng không có quay lại.
Lúc này Thẩm Ngạo Tuyết mới đứng lên, nhìn một chút, phát hiện Lâm Hiên sớm đã biến mất.
"Lâm Hiên, anh là một tên khốn kiếp!" Thẩm Ngạo Tuyết giận dỗi dậm chân.
"Ngạo Tuyết, chỉ cần ngươi nói một câu, ta lập tức gọi người tới, đánh phế tên khốn kia!" Vương Thông còn muốn giãy dụa lần cuối cùng lấy lòng nữ thần.
"Được, ngươi đi đi, nếu ngươi có thể đánh phế hắn, ta sẽ ở bên ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết hừ lạnh nói một câu.
Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói thế, Vương Thông lập tức cảm thấy trời quang mây tạnh, công tử Vương hắn lại có hy vọng rồi!
Chuyện đánh phế một người với công tử Vương hắn là chuyện quá đơn giản!
Lúc này, công tử Vương lập tức lấy điện thoại ra, muốn vận dụng quan hệ của mình giải quyết Lâm Hiên.