“Phụ thân, cha không nghe lầm, là con, Tiểu Khê của cha đến cứu cha đây ạ!” Kim Linh Khê đã sớm khóc không thành tiếng.
Kim Hướng Thiên nhìn về phía Kim Linh Khê đứng ở cửa phòng giam.
Lúc đầu, ông không có nhiều phản ứng.
Bởi vì trong trí nhớ của ông, con gái của ông vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc mười mấy tuổi.
Kim Linh Khê khi đó, chiều cao cũng không khác với các cô gái khác là mấy.
Mà hiện tại đứng ở cửa, lại là một cô gái cao một mét chín.
Ông cẩn thận nhìn mặt Kim Linh Khê một lúc.
Mặc dù có rất nhiều thay đổi, nhưng cuối cùng ông cũng nhận ra cô gái lớn trước mặt mình là Kim Linh Khê, con gái của ông!
"Con gái, con... lại cao như vậy!"
Kim Hướng Thiên run rẩy đi tới cửa phòng giam, vẻ mặt kích động.
"Vâng, con đã cao hơn rồi, cha, nhìn này, con cao hơn cha rồi!" Kim Linh Khê vừa nói vừa nắm tay Kim Hướng Thiên.
“Đúng vậy, cao lên rồi! Thật sự cao lên rồi.”
Kim Hướng Thiên cũng không phải quá ngạc hiện. Dù sao ông cũng từng là một đại hán cao một mét chín.
Chỉ là mười lăm năm bị tra tấn trong Hắc Ngục này. Ông trở đã nên rất gầy gò, lưng ông cũng đã còng đi.
Giờ chỉ còn như cao khoảng mét bảy.
Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê hận không thể trực tiếp đưa Kim Hướng Thiên ra ngoài.
"Con không chỉ cao hơn, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Cha, cha nhìn xem, con bây giờ là Thiên cấp Võ Vương rồi!"
Kim Linh Khê giống như một cô bé được tặng bằng khen, đang khoe với cha mình.
Thiên Cấp Võ Vương!
Trong mắt Kim Hướng Thiên hiện lên vẻ vui mừng: “Không hổ là con gái của Kim Hướng Thiên ta nha!”
Phải biết rằng, Kim Hướng Thiên lúc trước cũng chỉ là cấp bậc Thiên Cấp Võ Vương!
Không ngờ con gái ông còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp bậc này.
Lúc này, Kim Hướng Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt sợ hãi nói:
“Con gái. Cha được nhìn thấy con một lần thì coi như cả đời này không còn hối tiếc rồi. Con mau đi đi. Nếu để thị vệ phát hiện ra thì muộn mất.”
Kim Hướng Thiên cho rằng Kim Linh Khê là lén chạy đến Hắc Ngục thăm hắn.
Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ và Lâm Hiên cũng đi tới.
Bọn họ lúc trước là vì không quấy rầy hai người ôn chuyện, cho nên không có tới gần.
Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ, sắc mặt Kim Hướng Thiên trong nháy mắt liền đại biến.
Tất nhiên là ông biết mấy người này.