"Sư tỷ, ngươi chờ ta một chút." Lâm Hiên tính toán lặng lẽ gi ết chết sát thủ.
"Ngươi đi đâu vậy?" Long Ý tựa hồ không muốn tách ra khỏi Lâm Hiên.
Dù là một phút cũng không muốn.
"Ta đi tiểu." Lâm Hiên không nghĩ tới, sư tỷ dính người như thế.
"Vậy cậu đi ở chỗ này, dù sao trước kia ta cũng không phải chưa từng thấy qua." Long Ý nhìn Lâm Hiên nói.
"Sư tỷ, ngươi, ngươi đã thấy qua lúc nào chứ?" Lâm Hiên sửng sốt.
Long Ý: "Không chỉ có ta nha, mấy vị sư tỷ khác của ngươi cũng đều đã thấy qua."
Lâm Hiên: "..."
Mẹ kiếp!
Mình bị các sư tỷ nhìn trộm lúc nào, mà còn không hề hay biết.
Đúng là một đám sư tỷ lưu manh!
"Khụ khụ, ngươi cũng đừng trách các nàng, các nàng cũng chỉ là muốn nhìn xem ngươi đã khỏi bệnh chưa thôi..." Long Ý thấy mình lỡ miệng, xấu hổ nói.
"Được rồi, sư tỷ, ta sẽ đi sớm về sớm." Lâm Hiên không có cho sư tỷ Long Ý cơ hội phản bác.
Trực tiếp tiến vào bóng tối.
Rất nhanh, Lâm Hiên đi tới phía sau vài tên hắc y nhân.
Mấy hắc y nhân kia còn rất nghi hoặc dụi dụi mắt.
Bọn họ vốn dĩ nhìn thấy hai người. Tại sao đột nhiên chỉ còn lại một người.
Cũng tốt, nghe nói có một cường giả bảo hộ bên người nữ hoàng. Hắn ta rời đi, vừa vặn họ có thể hành động!
"Các ngươi đang tìm ta sao?" Lâm Hiên vỗ bả vai một người trong đó.
"Mẹ kiếp!"
Tên kia sợ hãi bật lên như lò xo.
Mấy người khác cũng lập tức xoay người lại.
Chỉ thấy Lâm Hiên không biết từ khi nào đã đi tới phía sau bọn họ.
Nhìn người trẻ tuổi cười khanh khách nhìn bọn họ, mấy người đều cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu đối phương có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau bọn họ, hiển nhiên thực lực vượt xa bọn họ.
"Nói đi, các ngươi làm sao tìm được chúng ta, còn có, là ai phái các ngươi tới?" Lâm Hiên tươi cười, lạnh lùng hỏi.
Nhưng mà, mấy người kia liếc nhau, trực tiếp cắn nát răng độc.
Muốn uống thuốc tự sát.
Hiển nhiên, đây là một đám tử sĩ.