Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 124




Nếu đã không có cách nào để bào chữa, thì chỉ có thể chấp nhận hình phạt.

Dù sao thì loại chuyện này chỉ là vi phạm pháp luật, cũng không tính là phạm tội.

Cho dù bị phạt, cũng sẽ không quá nghiêm trọng.

Hà Tiểu Manh: "Tình tiết giảm nhẹ, sẽ bị phạt 5.000 nhân dân tệ; nếu tình tiết nghiêm trọng hơn, họ sẽ bị giam giữ 15 ngày!"

Lâm Hiên đang định nói chuyện, Hà Tiểu Manh lại tiếp tục nói:

“Nghiêm Lỵ đã tái phạm, khẳng định thuộc loại tình tiết tương đối nặng, phải giam giữ mười lăm ngày!”

“Không được, Lâm Hiên, không thể để Lily bị giam giữ nha.” Lý Thiết Trụ vội vàng nói.

“Ha ha, anh không chịu nhận tội, cũng là loại chống đối pháp luật, tình tiết nghiêm trọng. Vì vậy anh cũng sẽ bị giam giữ!” Hà Tiểu Manh lạnh mặt nói.

Lý Thiết Trụ: "..."

"Chuyện này… hay là cứ để bị bắt giữ đi. Dù sao cũng chỉ mười lăm ngày, cũng sẽ không chết người!" Lâm Hiên khóe miệng giật giật.

"Không được đâu Lâm Hiên, công ty còn cần ta quản lý đó!" Lý Thiết Trụ vẻ mặt thê lương nói.

“Cảnh sát Hà, Lý Thiết Trụ là tổng giám đốc của công ty chúng tôi, nếu anh ta bị bắt, sẽ không có ai quản lý công ty. Hay là cô khoan hồng một chút được không?” Lâm Hiên cầu tình nói.

Dưới tình huống bình thường, Hà Tiểu Manh sẽ không bao giờ thiên vị.

Nhưng nể mặt Lâm Hiên, cuối cùng vẫn gật đầu, nói:

"Được, anh đi nộp phạt đi, sau đó có thể mang Lý Thiết Trụ đi!"

“Vậy còn Lily thì sao?” Lý Thiết Trụ vẻ mặt chờ mong nhìn Hà Tiểu Manh.

"Cô ta nhất định phải bị bắt giữ!” Hà Tiểu Manh không chút khách khí nói.

“Không sao đâu, Thiết Trụ. Chỉ có mười lăm ngày thôi. Sau khi ra ngoài, em liền gả cho anh!”

Lý Thiết Trụ đã phát đạt mà vẫn còn nghĩ đến cô, Nghiêm Lụ trong lòng vẫn rất hạnh phúc, xúc động nói.

“Lily, anh đợi em.”

Mặc dù Nghiêm Lỵ làm một công việc đáng hổ thẹn. Nhưng Lý Thiết Trụ biết, Nghiêm Lỵ cũng là do thân bất do kỷ mà thôi.

Quan trọng nhất là, rõ ràng hắn nợ tiền nhưng Nghiêm Lỵ vẫn không cự tuyệt hắn.

Phần ân tình này, hắn vĩnh viễn sẽ không quên.

"Khụ khụ..."

Lúc này, Nghiêm Lỵ đột nhiên ho khan một tiếng. Lại còn là ho ra máu!

Lâm Hiên biết Nghiêm Lỵ có bệnh cũ. Vì vậy liền muốn thuận tay giúp nàng chữa trị.

Anh vừa mới lấy Cửu Chuyển Kim Châm ra thì lại bị Hà Tiểu Manh gọi lại:

“Này…”

“Cảnh sát Hà, cô có chuyện gì không thể chờ ta trị liệu xong rồi mới nói à?” Lâm Hiên nhíu nhíu mày.

Thấy Lâm Hiên nhíu mày, Hà Tiểu Manh đành phải im lặng.

Rất nhanh, Lâm Hiên đã chữa khỏi bệnh cũ của Nghiêm Lỵ.

Sau khi bệnh cũ được chữa khỏi, sắc mặt của Nghiêm Lỵ trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều.

Da mặt của cô cũng trở về đúng với tuổi tác thật sự của nàng.

Nghiêm Lỵ ban đầu trông khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Còn bây giờ chỉ nhiều nhất là hai đến hoặc ba mươi tuổi.

Trẻ hơn hẳn mười tuổi.

"Lily, thì ra em xinh đẹp như vậy!" Lý Thiết Trụ kinh ngạc.

"Như thế nào, trước kia em không xinh đẹp sao?" Nghiêm Lỵ cố ý làm nũng nói.

“Xinh đẹp, xinh đẹp, LiLy, em vẫn luôn xinh đẹp!”

Vốn dĩ Lý Thiết Trụ cũng đã quyết định cưới Nghiêm Lỵ. Hiện tại Nghiêm Lỵ trở nên trẻ tuổi xinh đẹp, hắn lại càng hài lòng hơn nữa.

“Được rồi, cảnh sát Hà, lúc nãy cô muốn nói chuyện gì vậy?” Lâm Hiên thu hồi Cửu Chuyển Kim Châm, hỏi Hà Tiểu Manh.

"Tôi vừa muốn nói, nếu cô ấy có bệnh trong người, có thể bảo lãnh tại ngoại khám chữa bệnh, không cần giam giữ..." Hà Tiểu Manh chớp chớp mắt to nói,

Lâm Hiên: "..."

Lý Thiết Trụ: "..."

“Không sao đâu, tôi đã rất hạnh phúc rồi.” Nghiêm Lỵ lại không thèm để ý nói.

Nhiều năm như vậy nàng đều chịu đựng được, chờ thêm vài ngày này cũng không là cái gì cả.

Thậm chí bị giam giữ còn tốt hơn là ở trong căn phòng cho thuê lạnh lẽo đó.

Cô không bao giờ muốn quay trở lại đó một lần nào nữa.

“Vậy thì, cảnh sát Hà, xin cô chăm sóc Lily, đừng để cô ấy bị ức hiếp nhé.”

Lý Thiết Trụ nói xong lấy ra một tờ giấy bạc lớn, muốn đưa cho Hà Tiểu Manh.

"Anh đang làm gì? Muốn mua chuộc tôi? Có tin tôi lại bắt giữ anh một lần nữa không? "Ánh mắt Hà Tiểu Manh trầm xuống.

Lâm Hiên vội vàng bảo Lý Thiết Trụ cất tiền đi.

Hà Tiểu Manh này, hiển nhiên là một cảnh sát chân chính, nghiêm túc đến đáng sợ.

“Được rồi. Tôi dẫn cô ấy đi đây.” Hà Tiểu Manh thúc giục.

Lý Thiết Trụ miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Nghiêm Lỵ.

"Cậu thật sự muốn cưới Nghiêm Lỵ?"

Ra khỏi phòng tuần tra, Lâm Hiên nhìn về phía Lý Thiết Trụ hỏi.

Tuy rằng Lâm Hiên cũng không phải kỳ thị Nghiêm Lỵ, nhưng để cưới một người phụ nữ như vậy vẫn cần rất nhiều dũng khí.

Hắn không hy vọng Lý Thiết Trụ hiện tại cho Nghiêm Lỵ hy vọng, cuối cùng lại làm cho nàng tuyệt vọng.

Như vậy, còn không bằng không cho nàng hy vọng còn tốt hơn.

"Ha ha, Lâm Hiên, nói thật cho cậu biết, tôi là thật sự yêu Nghiêm Lỵ đó.”

“Cậu biết không, có một đêm, tôi bị bệnh, lạnh đến sắp chết cóng ở hành lang. Là cô ấy ôm tôi vào phòng cô ấy, ôm tôi cả đêm, tôi mới sống sót. Đêm đó, cô ấy đã không tiếp vị khách nào…” Lý Thiết Trụ cắn răng nói.

“Cậu không phụ lòng người ta là tốt rồi.” Lâm Hiên vỗ vỗ bả vai Lý Thiết Trụ.

Ngay sau khi hai người rời khỏi phòng tuần tra.

Một nam cảnh sát nhìn thấy Nghiêm Lỵ thì liền cảm thấy kinh ngạc.

Nghiêm Lỵ này là hắn và Hà Tiểu Manh cùng nhau bắt được.

Lúc trước rõ ràng trông cô ta rất già nua.

Nhưng bây giờ, nhiều nhất chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Mấu chốt là làn da trở nên trắng nõn, mềm mại mịn màng, giống như một người hoàn toàn khác.

"Tiểu Manh, để tôi dẫn cô ấy đi cho."

Tây Môn Hỉ Khánh lén nuốt một ngụm nước bọt, nói với Hà Tiểu Manh.

"Được."

Hà Tiểu Manh cũng không để ý nhiều, đem Nghiêm Lỵ giao cho nam cảnh sát tên là Tây Môn Hỉ Khánh kia.

Chờ Hà Tiểu Manh rời đi, Tây Môn Hỉ Khánh lúc này mới đưa Nghiêm Lỵ đến một phòng chứa đồ trong phòng tuần tra.

“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Nghiêm Lỵ dường như cảm thấy có gì đó không đúng.

Tây Môn Hỉ Khánh khóa trái cửa, sau đó lấy ra một chiếc cà vạt, vẻ mặt thèm thuồng nhìn về phía Nghiêm Lỵ, nói:

"Có muốn nhanh chóng ra ngoài hay không?"

“Đương nhiên muốn.”Nghiêm Lỵ thuận miệng trả lời.

Tây Môn Hỉ Khánh nở nụ cười, hắn đi tới trước mặt Nghiêm Lỵ, đưa tay muốn chạm vào người Nghiêm Lỵ.

"Anh làm cái gì?" Nghiêm Lỵ né tránh.

"Ha ha, Nghiêm Lỵ, tôi muốn làm cái gì, cô còn không rõ sao? Chỉ cần cô làm cho tôi thoải mái một lần, đêm nay tôi liền thả cô ra ngoài!” Tây Môn Hỉ Khánh nói.

“Không cần!” Nghiêm Lỵ cự tuyệt.

Thấy Nghiêm Lỵ dám cự tuyệt mình, sắc mặt Tây Môn Hỉ Khánh hơi thay đổi.

"Nghiêm Lỵ, cô là cái thứ gì tôi còn không rõ sao? Bây giờ còn giả vờ làm gì? Chỉ cần cô ở cùng tôi vài phút, là có thể miễn được việc giam giữ 15 ngày. Món hời này cô còn không thấy biết ơn?”

“Tôi không cần!” Nghiêm Lỵ đẩy tay Tây Môn Hỉ Khánh ra.

Tây Môn Hỉ Khánh lập tức nổi giận, gái bán hoa rách nát còn dám cự tuyệt hắn? Liền đưa tay tát mạnh vào mặt Nghiêm Lỵ:

“Có muốn hay không?”

“Không muốn!”

“Ha ha, tôi còn không trị được cô?” Tây Môn Hỉ Khánh nói xong, lại tát mạnh một cái.

Cái tát này mạnh đến nỗi khiến khóe miệng Nghiêm Lỵ chảy máu.

"Hiện tại có muốn hay không?"

“Không muốn!” Nghiêm Lỵ che mặt, trong mắt tràn đầy kiên định.

Cho dù trước đây cô là người phụ nữ như thế nào cũng được.

Nhưng hiện tại cô muốn vì người đàn ông của mình mà giữ thân như ngọc…