“Ẩn tộc?”
Nghe Âu Dương Băng Tình hỏi, Lâm Hiên lại tràn đầy nghi hoặc.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hiên, Âu Dương Băng Tình trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Xem ra, Lâm Hiên cũng không biết sự tồn tại của ẩn tộc.
Có lẽ, Lâm Hiên cũng chỉ là một người trẻ tuổi có thiên phú phi thường đi.
Âu Dương Băng Tình nhìn trúng thiên phú của Lâm Hiên, càng nhìn trúng tầng quan hệ ẩn tộc sau lưng hắn.
Mỗi một ẩn tộc, cho dù là ẩn tộc kém cỏi nhất, đối với thế giới thô tục mà nói, đều là giống như núi cao khó có thể vượt qua.
“Như thế nào, ngươi rất hy vọng ta là người Ẩn tộc sao?” Lâm Hiên híp mắt nói.
"Không có gì, dù Lâm thiếu đây không phải là người của ẩn tộc. Hôm nay cũng đã cứu mạng ta. Sau này nếu có cần Âu Dương Băng Tình ta hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ không chối từ!” Âu Dương Băng Tình nhẹ giọng nói.
Không biết vì sao, lúc này ánh mắt Âu Dương Băng Tình có chút bi thương.
Nhàn nhạt bi thương này khiến cho Lâm Hiên nhìn thấy lại có cảm giác hơi đau lòng.
"Thế nào? Ta không phải ẩn tộc, thì không thể giúp ngươi giải quyết phiền toái sao?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày hỏi.
“Lâm thiếu, phiền toái của ta, ngươi không giải quyết được..." Âu Dương Băng Tình thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài đó dường như làm trái tim người khác tan nát.
Thì ra, nữ nhân xinh đẹp như thế, gia tộc cường đại như thế, cũng sẽ có phiền não.
Không sai, phiền não của Âu Dương Băng Tình chính là đến từ ẩn tộc.
Không đúng, cũng không nên gọi là phiền não.
Nó nên được gọi là cơn ác mộng của nàng thì hơn.
Lúc này, một người hầu chạy tới chỗ Âu Dương Băng Tình, vẻ mặt sợ hãi.
“Phu nhân, không, không tốt!”
"Chuyện gì xảy ra?" Âu Dương Băng Tình thu hồi sự mất mát trong mắt, hỏi.
"Kiệt thiếu hắn, Kiệt thiếu hắn..."
Người nọ tựa hồ không dám nói tiếp, mà là sai người khiêng một thứ mang tới.
Là thi thể Âu Dương Kiệt!
“Tiểu Kiệt!”
Khi nhìn thấy thi thể Âu Dương Kiệt, cả người Xích Tâm đều ngây dại.
Âu Dương Kiệt, đã chết?
Âu Dương Băng Tình cũng sững sờ, giống hư hóa đá.
“Là ai, là ai giết chết Tiểu Kiệt?” Xích Tâm bắt lấy cổ áo người kia, gầm gừ hỏi.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Hắn là con trai ngươi?" Lâm Hiên nhìn về phía Âu Dương Băng Tình hỏi.
"Ừ." Âu Dương Băng Tình gật đầu.
Lâm Hiên nuốt nước bọt.
Hắn không nghĩ tới, Kiệt thiếu mà hắn giết lại là con trai của Âu Dương Băng Tình.
Nhưng Âu Dương Băng Tình này xinh đẹp như thế, làm sao lại sinh ra một đứa con trai xấu xí như vậy?
"Hắn, hắn..." Lúc này, người hầu kia, tựa hồ đã nhận ra Lâm Hiên.
Vào thời điểm đó, hắn cũng có mặt, nhưng vì là người hầu nên không tham chiến.
May mắn thoát được một mạng.
Sau khi Âu Dương Kiệt bị giết. Hắn nghĩ tốt nhất là chạy trốn.
Nếu không, với sự yêu thương của phu nhân đối với Kiệt thiếu, chỉ sợ, hắn cũng phải đi chôn cùng.
Nhưng, hắn có thể chạy thoát không?
Đối mặt với gia tộc Âu Dương cường đại, cho dù là chạy đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị bắt trở về đúng không?
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, người hầu quyết định mang theo thi thể thiếu gia, trở về gặp Âu Dương Băng Tình.
Người hầu lấy tay chỉ vào Lâm Hiên, nhưng không dám nói ra tên Lâm Hiên.
Nhưng ánh mắt của hắn, đã nói lên hết thảy.
Âu Dương Băng Tình nhìn người hầu, lại nhìn Lâm Hiên.
Xét từ biểu cảm của hai người. Cô dường như đã đoán ra được điều gì đó.
Xoẹt!
Âu Dương Băng Tình đột nhiên rút bội kiếm của Xích Tâm ra.
Một kiếm đâm chết người hầu.
"Lâm tổng, đổi khách sạn cho chúng ta đi, ta có chuyện riêng muốn nói với Lâm thiếu.”
Âu Dương Băng Tình mặt không biểu cảm nói với Lâm Nhược Hi.
"Được, được!" Lâm Nhược Hi vội vàng liên lạc với khách sạn khác.
Dù khách sạn Prince bị thiêu rụi nhưng đại nhân vật như Âu Dương vẫn phải hầu hạ cho thật tốt.
Sau đó, Âu Dương Băng Tình, Xích Tâm, Lâm Hiên cùng với thi thể Âu Dương Kiệt, được đưa đến một khách sạn khác của tập đoàn Lâm thị.
Tuy không cao cấp bằng khách sạn Prince. Nhưng nó cũng là một khách sạn hàng đầu ở Giang Đô.
Lúc này, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc. Bao gồm cả Xích Tâm. Cô ta dường như cũng đã đoán được điều gì đó.
Lâm Hiên thực sự đã giết Âu Dương Kiệt?
Đây không phải là tạo hóa trêu người sao?
Lâm Hiên cũng vẻ mặt chua xót, vốn dĩ nếu có thể, hắn muốn giúp Âu Dương Băng Tình giải quyết phiền phức.
Không ngờ, anh lại là người giết con của người ta.
Mặc dù hắn cũng không e ngại Âu Dương Băng Tình.
Nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm của vị Long quốc đệ nhất mỹ phụ này.
Lúc này, trên mặt của Âu Dương Băng Tình cũng không có chút biểu tình biến hóa nào.
Làm cho người ta nhìn không ra nàng là vui hay buồn.
Thật lâu sau, Âu Dương Băng Tình mở miệng nói:
“Xích Tâm, ngươi đi ra ngoài trước, ta cùng Lâm thiếu gia đây nói chuyện một chút.”
“Dì Tình…” Xích Tâm không muốn rời đi.
Nàng sợ Âu Dương Băng Tình làm ra chuyện gì khác thường.
Với thực lực của Lâm Hiên, sẽ không ai có thể ngăn cản anh ta.
"Ra ngoài đi!" Âu Dương Băng Tình quát lớn.
"Vâng..." Xích Tâm rốt cục cũng phải rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Hiên và Âu Dương Băng Tình.
Giờ này khắc này, Lâm Hiên không biết nên nói cái gì cho phải.
Thù giết con, không đội trời chung.
"Ta không biết hắn là con của ngươi..." Thật lâu sau, Lâm Hiên lên tiếng trước.
Lâm Hiên vừa mới nói xong, Âu Dương Băng Tình liền hướng hắn vọt tới.
Lâm Hiên cũng không có tránh né. Dù sao, Âu Dương Băng Tình cũng không có khả năng gây thương tổn cho hắn.
Tuy nhiên, điều làm anh ngạc nhiên là… Âu Dương Băng Tình cũng không có thương tổn hắn.
Thay vào đó, lại hôn anh!
Lâm Hiên trong nháy mắt trở nên ngốc trệ.
Người phụ nữ này có điên không?
Hắn đã giết con trai nàng. Nàng vậy mà…
Chẳng lẽ nàng tẩm độc lên người, sau đó muốn đầu độc chết Lâm Hiên?
Nhưng không nói đến việc Lâm Hiên căn bản là không thấy Âu Dương Băng Tình hạ độc.
Ngay cả khi cô ấy thực sự đầu độc.
Cũng không thể độc chết Lâm Hiên đang chảy xuôi máu Kỳ Lân trong cơ thể.
Sư phụ Sát Đế đã sớm khảo nghiệm qua. Kỳ Lân Huyết miễn dịch với hầu hết các chất độc.
“Lâm Hiên, ngươi còn sững sờ làm gì? Ngươi không muốn ta sao?”
Thấy Lâm Hiên không có phản ứng, Âu Dương Băng Tình có chút dồn dập hỏi.
“Âu Dương Băng Tình, ngươi tẩm độc trên người muốn độc chết ta sao? Nói cho ngươi biết, vô dụng thôi, ta miễn dịch với tất cả các độc tố.” Lâm Hiên trực tiếp nói.
Hắn không muốn Âu Dương Băng Tình uổng phí khí lực.
“Ngươi cảm thấy, ta muốn giết ngươi?” Âu Dương Băng Tình ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên.
"Ta giết con của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta sao?" Lâm Hiên hỏi.
"Ta chẳng những không muốn giết ngươi, còn muốn cảm tạ ngươi!" Âu Dương nói.
Lâm Hiên bối rối nhìn Âu Dương Băng Tình.
Âu Dương Băng Tình này nhất định là điên rồi. Lại còn nói muốn cảm ơn hắn?
"Lâm Hiên, ta biết ngươi nhất định cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng ta không có gạt ngươi!” Âu Dương Băng Tình nghiêm túc nói.
Lâm Hiên muốn từ trong biểu tình Âu Dương Băng Tình nhìn ra sơ hở.
Nhưng trong mắt Âu Dương Băng Tình không có chút tạp chất nào. Như thể những gì cô ta nói là sự thật.
Âu Dương Băng Tình ôm lấy Lâm Hiên, dịu dàng quyến rũ nói:
“Lâm thiếu, đêm nay, ta là của ngươi!”