Đế Manh rất nghiêm túc với việc vẽ tranh.
Lúc trước nếu không phải Đế Tùng kia đột nhiên gọi cô đi thì cô đã vẽ xong rồi.
Cô tới tìm Đế Lôi cũng không chỉ là vì để tránh Đế Tùng, mà còn là vì muốn tiếp tục hoàn thành bức tranh còn dang dở của mình.
Thấy cảnh này, Đế Lôi nhìn về phía Lâm Hiên với vẻ mặt xấu hổ.
Tại sao chủ nhân lại lấy bức tranh ra!
Lần này sẽ xấu hổ chết mất.
Vốn dĩ bức tranh còn dang dở kia khiến Đế Lôi cảm thấy ít nhất ở trong mắt Lâm Hiên, bản thân mình không tính là hoàn toàn trần truồng.
Bây giờ Đế Manh hoàn thành bức tranh, vậy nó thật sự trở thành trần trụi mất rồi.
Mấu chốt là bức tranh lại được hoàn thành ở trước mặt Lâm Hiên!
Không thể không nói, Đế Manh thật sự thích vẽ tranh.
Lúc bắt đầu đã bước vào trạng thái.
Trong nháy mắt đạt tới trạng thái xuất thần.
Hoàn toàn quên mất còn có một người đàn ông là Lâm Hiên đang ở đây.
Cô bắt đầu vẽ để hoàn thành phần tam giác cuối cùng.
Mất khoảng mười phút.
Đế Manh mới vẽ xong phần cuối cùng.
“Xong rồi!” Cô vươn eo thật dài, mặc dù chỉ vẽ hơn mười phút nhưng dường như đã tiêu hao cũng không nhỏ.
Nhìn “tiểu hồ điệp” sống động như thật kia, Lâm Hiên không khỏi tán thưởng.
Đế Manh này thật sự rất giỏi.
Chỉ dựa vào trí tưởng tượng cũng có thể vẽ chân thực như vậy.
Quả nhiên rất chân thực...
“A, cái kia, Lôi Lôi, thật ngại quá, vừa rồi ta quá nhập tâm...”
Lúc này cuối cùng Đế Manh cũng phản ứng lại, phát hiện mình phạm sai lầm lớn.
Sao cô lại có thể vẽ nó trước mặt một người đàn ông...
“Không sao, dù sao ta cũng đã đưa bức tranh cho chủ nhân...” Nếu chuyện đã đến nước này, Đế Lôi cũng không phản kháng, dứt khoát nói cô đưa bức tranh cho Lâm Hiên.
Nói không chừng còn có thể nhận được hảo cảm của Lâm Hiên.
Đế Manh nhìn Đế Lôi, sau đó lại nhìn Lâm Hiên.
Miệng há to thành hình chữ O.
Đây có phải là Đế Lôi mà cô quen biết không?
Phải biết rằng lúc trước vì khiến Đế Lôi đồng ý vẽ tranh tả thực, Đế Manh đã năn nỉ ỉ ôi rất lâu.
Thậm chí, cô còn đem bức tranh vẽ mình đưa cho Đế Lôi.
Đế Lôi thực sự đã đưa bức tranh cho người khác?
Lúc này, Đế Manh mới phản ứng lại.
“Ngươi gọi hắn là gì? Chủ nhân?” Đế Manh nói một cách kinh ngạc.
“Không sai, hắn là chủ nhân của ta...” Đế Lôi trả lời.
“Lôi Lôi, ngươi không uống nhầm thuốc chứ?”
“Manh Manh, nếu không thì ngươi cũng làm người hầu của Lâm thiếu đi!” Đế Lôi nói, như muốn kéo bạn thân của mình xuống nước.
“Ta không muốn!” Đế Manh nhìn Lâm Hiên một cái, bĩu môi nhỏ nói.
Vừa gặp đã móc thận cô.
Đây không phải là biến thái sao?
Cô không thèm để một tên biến thái làm chủ nhân của cô.
Đúng lúc này.
Một giọng nói già nua vang lên.
“Manh Manh, ngươi đừng trốn nữa, ta biết ngươi nhất định sẽ tới chỗ của chấp sự Đế Lôi, hôm nay ngươi nhất định phải vẽ cho ta một bức tranh tả thực.”