"Tiểu Xuân Tử, là tôi." Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Anh trực tiếp gọi tên mụ của Thánh Thủ Dược. Vương, như vậy sẽ thân mật hơn. Cũng chỉ có anh mới đám gọi Thánh Thủ Dược Vương như vậy, nếu là người khác thì đã bị giết từ lâu rồi.
"Quân chủ, ngài ở đâu? Có gì dặn dò ạ?" Thánh Thủ Dược Vương tỏ vẻ cung kính. Chỉ là vẻ mặt của ông kết hợp với trạng thái sạch sẽ và ngăn nắp hiện tại của ông thì có chút buồn cười.
“Tiểu Xuân Tử, tôi về Giang Thành rồi, có chuyện này muốn làm phiền ông một chút”
Sau đó, Diệp Phàm bày tỏ ý muốn cho em gái mình đến Dược Vương Cốc, nhờ Thánh Thủ Dược.
Vương đích thân dạy dỗ y thuật cho em gái.
"Không thành vấn đề, quân chủ, tôi lập tức phát người tới đón cô Diệp."
Mặc dù Diệp Phàm không nói ra nguyên nhân, nhưng Thánh Thủ Dược Vương cũng là người từng trải, tự nhiên có thể đoán được đại khái.
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng.
Tiếng gầm của máy bay trực thăng vang lên trên bầu trời phía trên sơn trang Vân Đoan. Là Thánh Thủ Dược Vương tới đón Diệp Tiểu Mạn.
"Anh trai, em đi rồi thì anh phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy. Chờ em hoàn thiện y thuật của mình sẽ quay lại giúp anh."
Diệp Phàm mỉm cười, âu yếm xoa đầu em gái.
"Được, Tiểu Mạn của chúng ta nhất định sẽ trở thành thần y danh chấn Đại Hạ. Anh trai chờ tin tốt của em.
Tiếp đó, anh đưa một lá thư cho em gái.
Tiểu Mạn, em đem lá thư này đưa cho Tiểu Xuân Tử, nhờ ông ấy nhanh chóng giúp anh tìm được những vị thuốc trong thư. Vết thương của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch căn những vị thuốc đó."
Hắc Bạch Vô Thường đứng ở gần đó, tuy không nói gì nhưng trong mắt đầy cảm động. Mình quả nhiên không theo nhăm lão đại!
Vô hình trung, bọn họ càng trở nên tận tâm hơn với Diệp Phàm.
Sau khi nói lời tạm biệt, trực thăng chở Diệp Tiểu Mạn găm rú bay về hướng bắc. Diệp Phàm đứng trong sân nhìn máy bay biến mất khỏi tầm mắt rồi mới quay trở lại trong nhà.
Giờ đây, anh không còn lo lắng gì nữa. Sau này có thể thẳng tay đại sát tứ phương!
Lúc này, điện thoại reo lên. Là Đường Nhược Tuyết gọi tới. Song Diệp Phàm không bắt máy.
Anh cũng có những cân nhắc của riêng mình. Mặc dù anh và Đường Nhược Tuyết là người quen, còn có gần gũi da thịt, nhưng mối quan hệ giữa đôi bên vẫn còn quá nông cạn.
Nước ở Giang Thành rất sâu, giữa các nhà hào. phú rác rối phức tạp, ai biết nhà họ Đường là địch hay là bạn? Vì vậy, trước khi nhìn rõ Đường Nhược Tuyết, Diệp Phàm không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ấy.
Ăn sáng xong, Triệu Vô Cực vội vàng chạy tới. Ông ta chỉ lái chiếc Mercedee-Benz rất khiêm tốn, hơn nữa còn đến một mình.
“Cầu Thăng Tử, những thi thể kia đã xử lý xong chưa? Tin tức không bị truyền đi chứ?"
“Quân chủ yên tâm, Triệu Vô Cực tôi nói thế nào cũng là hội trưởng Thanh Long Hội, chút chuyện nhỏ này còn không làm tốt thì cũng không cần xông pha giang hồ nữa."
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.
Ha ha, Cẩu Thặng Tử, làm không tệ, có tin tức gì mới không?"
Trong lòng anh rõ, nếu như đơn giản là báo cáo kết quả thì Triệu Vô Cực cũng không căn tới đây.
"Quân chủ anh minh: Triệu Vô Cực cười nịnh nọt, “Người của tôi nhận được tin tức, hai nhà Vương, Ngô tưởng rằng ngài đã chết, đêm nay đang chuẩn bị mở. tiệc. Vả lại tình cờ lại là đại thọ lần thứ sáu mươi của gia chủ nhà họ Vương, Vương Phú Quý. Buổi tối bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng trong đại viện nhà họ Vương”
Nghe xong, Diệp Phàm nhướng mày.
Cơ hội tốt!
Vậy thì tôi sẽ tiễn các người xuống địa ngục trong thời điểm các người vui vẻ nhất!
Nếu đêm qua mình không kịp thời bảo vệ em gái thì có lẽ đã bị bọn chúng đánh bom mà chết rồi. Thù
Diệp Phàm dặn dò Triệu Vô Cực một phen rồi cho ông ta rời đi.
Chắng mấy chốc trời đã tối.
"Tiểu Hảo, Tiểu Bạch, đi theo tôi, đi giết chói”
Diệp Phàm đang tĩnh toạ chợt mở mắt ra, đứng đậy đi ra ngoài. Hắc Bạch Vô Thường theo sau,
Đại viện nhà họ Vương nằm ở phía đông Giang “Thành, được bao quanh bởi núi sông, hoàn cảnh vô củng tốt.
Vương Phú Quý tổ chức tiệc mừng thọ, mời vô số: nhà giàu ở Giang Thành. Vô số xe hơi sang trọng, thậm chí có cả xe phiên bản giới hạn, đậu trong bãi đỗ xe bên ngoài viện.