Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 61: Hưu thư, không có!




Editor: Tử Sắc Y

Bùi Sắt nhìn thấy bộ dạng của hắn, vội vàng nói với U Cầm Ca: "Vương gia, thật sự là không khéo, mấy ngày nữa thiếp thân có hẹn với mấy phu nhân đi đến Tự Miếu dâng hương, phải đi đến ba ngày, cuộc hẹn đã sắp đến, cũng không thể từ chối."

"Nếu thật sự như thế thì không sao, sau sinh thần của bổn vương là đến ngày giỗ của mẫu phi,  lúc đó, bổn vương sẽ tự mình đi đến Long Đàm tự dâng hương, trái lại phu nhân có thể hẹn mấy phu nhân khác đi theo." Không đợi U Cầm Ca mở miệng, U Ly nói xen vào.

Dường như Bùi Sắt tức giận đến mức muốn hộc máu, quả nhiên lý do gì hắn cũng có thể nói đến hợp lý.

Dời mắt về chỗ cũ, chợt nhìn thấy ánh mắt nặng nề của U Cầm Ca, nàng lập tức im lặng không nói.

"Nếu hoàng thúc đã nồng nhiệt đến thế, nhất định Cầm Ca sẽ đi, hoàng thúc cứ yên tâm." 

U Ly hài lòng dời tầm mắt, nghênh ngang rời khỏi.

U Hi Nhiên không muốn đi, nhưng dưới ánh nhìn của U Cầm Ca, hắn đành phải đứng dậy xin về trước, trước khi đi, lại nhìn chằm chằm Bùi Sắt không thôi, Bùi Sắt thấy thế cố tình làm lơ, sau khi đưa mắt nhìn hai vị tiểu gia bước ra khỏi vương phủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lòng bàn tay nàng vẫn được U Cầm Ca nắm vào lòng bàn tay của hắn, Bùi Sắt muốn rút ra, nhưng lại không thể rút ra được.

Nàng nghi ngờ nhìn U Cầm Ca, chỉ thấy tròng mắt U Cầm Ca nhìn nàng chằm chằm nói: "Muốn rời khỏi, có thể, nhưng sẽ không có hưu thư."

Có ý gì?

Bùi Sắt trừng mắt nhìn.

Nàng còn chưa hiểu rõ, thì U Cầm Ca cũng không quan tâm đến nàng, mà quay đầu đi vào thư phòng.

*

U Ly mới quay về vương phủ đã nhận ra có chút khác biệt.

Hắn thấy ai nấy trong phủ đều im lặng, tuỳ ý gọi một người ra hỏi, mới biết, quả thật là có người đã chờ hắn hơn một thời gian rồi.

Suy nghĩ một chút, hắn vòng qua tiền đường đi đến phòng ngủ.

Quả nhiên, từ xa, đã nhìn thấy có người đứng trước cửa. Đến gần, chính là tổng quản thái giám Y Thủy điện Tô công công.

Tô công công thấy hắn, tựa như thấy được Bồ Tát sống, sau khi thở phào nhẹ nhõm liền vội vàng đi lên trước nói: "Vương gia nhanh chóng đi vào đi, không là nương nương tức giận lớn đấy."

"Vậy sao?" U Ly như cười như không nhìn cửa phòng được khép kín, ngay sau đó nhấc chân bước vào.

Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, trái lại không giống như Tô công công nói khoa trương như thế.

Chỉ là, lúc U Ly ngửi thấy mùi thơm dịu trong không khí, đôi mắt vốn như cười như không lại đột nhiên thay đổi, hắn liếc mắt nhìn sang tấm bình phong, khi thấy được chỗ đó có người, thì đột nhiên lập tức xoay người đi ra ngoài.

Mới vừa bước mấy bước, thì ngang hông chợt có hai cánh tay ôm lấy.

Lăng Họa Phiến ôm hông hắn, đưa trán cọ cọ sau lưng hắn. Nhận thấy cơ thể U Ly cứng đờ, nàng mở miệng, giọng nói xinh đẹp mỹ lệ đến bùi tai: "Nhiều ngày không gặp, chẳng lẽ vương gia  không nhớ đến Họa Phiến?"

U Ly tựa như hít một hơi thật sâu, qua một lúc lâu mới cười lạnh nói: "Ngươi nên ngây ngốc ở trong cung đi, nếu chạy loạn, để người khác nhìn thấy, chỉ sợ lại xảy ra nhiều chuyện thị phi."

"Sợ gì, ngươi là Nhiếp chính vương quyền khuynh dã triều, cũng xem như sánh bằng với hoàng đế Kỳ Quốc rồi, ai dám động đến ngươi!"

"Quả thật không ai dám động đến bổn vương, nhưng bổn vương cũng không hi vọng người khác sẽ nói đi nói lại."

U Ly cầm tay nàng để xuống, lúc xoay đầu nhìn lại. Quả nhiên, dễ nhận ra hôm nay Lăng Họa Phiến đã cố ý trang điểm, cánh môi đỏ thắm, đặc biệt còn son màu hồng đào, mà vết son này chính là dây từ trên môi của nàng.

Từ trước đến giờ hắn hiểu rõ thủ đoạn của nàng, nhưng trước mắt nhìn nàng chủ động, hắn lại không hề có một phần chán ghét.

"Thế nào?" Nhận thấy U Ly không vui, Lăng Họa Phiến đi lên một bước, kề sát lồng ngực hắn, đang lúc muốn hôn lên môi hắn, thì lại bị U Ly nghiêng đầu tránh, sắc mặt lại càng mất kiên nhẫn.

Như trong dự liệu, Lăng Họa Phiến biết U Ly không thích người khác hôn môi hắn, nhưng sau khi có kết quả, trong tròng mắt không khỏi ánh lên tia sáng khác thường.

"Tấn vương phi, nàng là nữ nhân của vương gia sao?" Nàng đột nhiên hỏi một câu, vẻ mặt lạnh lùng.

"Ngươi hỏi chuyện này làm gì." U Ly nhìn nàng một cái, trong đôi mắt sâu hun hút kia hiện lên hàn ý.

Lăng Họa Phiến thấy thế, vẻ mặt đột nhiên thay đổi,  dịu dàng cười: "Họa Nhi cũng chỉ hỏi một chút thôi, nghĩ tới, nếu vương gia thích, Họa Nhi muốn san sẻ với vương gia, cho nên mới tự nghĩ chẳng bằng đưa nàng vào trong phủ thì sẽ tốt hơn."

U Ly nhìn nàng một cái, tròng mắt vốn khó dò nay lại chợt lạnh lẽo như băng, "Ngươi không sợ đắc tội lão tam?"

"Vương gia nói cái gì đó, chỉ cần thứ vương gia muốn có, Họa Nhi nhất định sẽ cố gắng tận tâm tận lực vì vương gia, sẽ làm được. Ta nghĩ nếu là thứ vương gia muốn, nhất định Tấn vương sẽ không ngăn cản."

"Vậy sao? Nếu như ngươi thật sự vì bổn vương, vậy thì trên môi ngươi có gì đó? Nhiều năm dùng mãi thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ ngươi không chán sao?"

Sắc mặt Lăng Họa Phiến đột nhiên trắng bệch, nàng thấp thỏm nhìn U Ly, sau một hồi mới hỏi: "Ngươi biết?"

U Ly nhếch môi cười lạnh ngồi vào một bên, hai mắt đánh giá Lăng Họa Phiến từ trên xuống dưới: "Họa Nhi, ta nói thật với ngươi, chuyện riêng của ta, ta không hy vọng ngươi xen vào, cũng giống như, chuyện riêng của ngươi ta cũng không quan tâm, ngươi yên tâm, ta ở đây một ngày, thì vinh hoa phú quý của ngươi đương nhiên sẽ không ít, vị trí thái hậu này cũng sẽ được cố định, chỉ là, theo lời nói, sau này không được dùng."

Hắn đột nhiên giữ chặt Lăng Họa Phiến, ngón tay lướt qua môi nàng, trong nháy mắt màu son đỏ dính trên tay lập tức hóa thành nước, trở nên trong suốt tan vào da.

U Ly thấy màu son đỏ biến mất không dấu vết, mới đưa tay nói với Lăng Họa Phiến: "Thuốc giải đâu?"

Lăng Họa Phiến ngẩn ra, sắc mặt chợt trắng bệch, nàng từ từ lắc đầu nói: "Từ trước đến nay Nghi Hoan Tán không có thuốc giải, nếu muốn giải dược, thì nam nữ phải quan hệ......"

Càng nói giọng nói nàng càng mềm mại. U Ly đột nhiên đứng lên: "Ngươi hồi cung đi, nếu không có chuyện, thì sau này không được đi vào thẳng phủ của bổn vương."

"Vương gia......" Lăng Họa Phiến đột nhiên kéo người hắn, "Vương gia không thích Hoạ Nhi nữa sao? Nếu vương gia biết Họa Nhi dùng Nghi Hoan Tán, vậy sao hôm nay mới vạch trần, hành động này đã nói, hẳn là trong lòng vương gia có Họa Nhi đúng không?".

"Thái hậu nương nương." U Ly bỗng nhiên lên tiếng, đẩy hai tay nàng nói: "Tim của U Ly, sớm đã chết từ năm năm trước, chẳng lẽ thái hậu không biết được?"

Cả người Lăng Họa Phiến cứng đờ, không tin nhìn hắn nói: "Không lẽ lúc trước, ngươi đối xử tốt với ta đều là lợi dụng?"

U Ly thản nhiên nhìn nàng, tròng mắt tối đen: "Vậy thái hậu không lợi dụng bổn vương? Đương kim hoàng thượng, là hài tử của ai, trong lòng thái hậu rõ ràng."

Trong tròng mắt xinh đẹp của Lăng Họa Phiến chợt sợ hãi, qua một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: "Thì ra, ngươi đều biết......"

"Bổn vương biết, cũng không chỉ là những chuyện này." U Ly cười lạnh một tiếng, "Chỉ là, thái hậu cứ yên tâm, chỉ cần ngươi không phản bội bổn vương, thì vị trí thái hậu này sẽ vĩnh viễn là của ngươi."

Dứt lời, hắn bước ra khỏi phòng, để lại Lăng Họa Phiến mặt mày khiếp sợ đứng nơi đó.

Đi vòng quanh trong sân vài lần, U Ly nhất thời không biết phải đi đến chỗ nào.

Đưa tay ra sau lưng, hắn chợt cầm một vật, rồi rũ mắt nhìn vào trong tay mình.

Miếng ngọc lớn chừng ngón trỏ, qua nhiều năm, lại không chút phai màu, mà màu sắc lại càng thêm tươi sáng, nhớ lời đạo sĩ nói thuở nhỏ, hắn đột nhiên cười lên một tiếng, trong đầu nhớ đến gương mặt Bùi Sắt tức giận đến cắn răng nghiến lợi.

Ngoài miệng cười mắng một câu vật nhỏ, rồi thình lình dời bước ra khỏi phủ đi về phía chợ.

***

Bốn ngày liên tiếp, U Cầm Ca không hề bước ra cửa.

Sáng sớm ngày thứ năm, lúc Bùi Sắt vừa tỉnh, thì bên ngoài có nha hoàn bẩm báo rằng có quản gia xin gặp.

Trong lòng nàng nghi ngờ, đang lúc yên lành, quản gia đến gặp nàng làm gì, chỉ thấy lúc quản gia bước vào cửa, trong tay cầm một cái khay bạc.

"Vương phi, hôm nay là sinh nhật của Nhiếp chính vương, vương gia cố ý dặn lão nô chuẩn bị quà tặng, nói rằng để vương phi chọn một món rồi đưa đến làm lễ vật chúc mừng Nhiếp chính vương."

"Quà tặng?"

Bùi Sắt liếc nhìn khay bạc trong tay hắn, kinh ngạc há hốc miệng.

Một vật, là chữ “Thọ” được điêu khắc bằng vàng, một vật, là ngọc cổ được điêu khắc thành một cặp ngọc bội Văn Long, còn vật còn lại là Nhất Quản tiêu.

Bùi Sắt nghi ngờ cầm Nhất Quẩn tiêu lên nhìn hỏi: "Nhiếp chính vương biết thổi tiêu sao?"

Quản gia nghe vậy bật cười nói: "Vương phi mới đến Kỳ Quốc không lâu, có thể không biết. Nhiếp chính vương thổi tiêu còn hay hơn vương gia, chỉ là không biết vì sao, mà từ năm năm trước đã bắt đầu không thổi tiêu nữa, cho nên Nhất Quản tiêu này, lúc vương gia chọn lựa cũng do dự mất hồi lâu."

"Vậy thì đưa Nhất Quản tiêu nhà Tống đi." Bùi Sắt cầm Nhất Quản tiêu suy nghĩ hồi lâu, nghĩ thầm, dù thế nào hắn cũng là Nhiếp chính vương chí cao vô thượng, quyền khuynh dã triều, vật trân quý nào mà chưa từng thấy, vàng bạc ngọc quý, tất nhiên là không hiếm.

"Lúc đầu vương gia lựa chọn vật này cũng đã đoán được vương phi sẽ chọn trúng vật này." Quản gia bật cười nhận lấy tiêu nói: "Vậy lão nô sẽ sai người gói kỹ, sau đó để vương gia vương phi cầm ra ngoài là được."

Bùi Sắt gật đầu một cái, lúc này quản gia mới lui khỏi.

Bị ầm ĩ một trận như vậy, Bùi Sắt vốn buồn ngủ cũng đã tỉnh, nàng đứng dậy bắt đầu rửa mặt chải đầu. 

Nha hoàn Xuân Lan chọn vài y phục trang sức xinh đẹp, Bùi Sắt nhận lấy một y phục màu đỏ tươi trong đó.

Dù gương mặt nàng vô cùng bình thường, nhưng với y phục đỏ tươi tôn lên màu da. Nhìn nàng mặc, không hề có chút bức bối, mà trái lại càng thêm hoàn hảo.

"Ánh mắt vương phi quả thật là tốt." Xuân Lan chậc lưỡi khen ngợi. Bùi Sắt hài lòng liếc mắt nhìn mình trong gương, mặt mày không nhịn được vui vẻ.

***************************************************************************************

Lúc xuất phủ, vẫn là một chiếc xe ngựa.

Chỉ có điều là lần này, U Cầm Ca không đến trước ngồi trong xe đợi nàng. Trái lại nàng phải chờ một hồi lâu, lúc này mới thấy U Cầm Ca đi đến.

Mấy ngày không thấy, cả người hắn lại gầy đi một vòng, mặc dù đôi mắt nhìn nàng vẫn dịu dàng như cũ, nhưng Bùi Sắt chỉ cảm thấy nội liễm (hướng nội) đi nhiều.

Thấy Bùi Sắt nhìn mình chằm chằm, U Cầm Ca khẽ cười nói: "Thế nào? Chẳng lẽ không nhận ra phu quân rồi sao?"

Bùi Sắt im lặng quay đầu liếc nhìn, rốt cuộc vẫn có chút chống cự với hai từ "Phu quân".

Xe ngựa ổn định chạy một đường, chưa đến nửa canh giờ đã đến vương phủ Nhiếp chính vương.