Edit: Tử Liên Hoa 1612
Đột nhiên một giọng nói vang lên, Bùi Sắt cả kinh, chỉ thấy U Cầm Ca một thân áo trắng xuất hiện ở cửa, thấy Bùi Sắt nhìn mình, hắn nhìn lướt qua thị vệ đứng một bên, nói: "Các ngươi lui xuống!"
Đợi thị vệ lui ra, hắn lại nhìn thị vệ sau lưng, nói: "Bổn vương dùng bữa tối trong lều của vương phi, các ngươi đi chuẩn bị, tiện thể nói với phu nhân một tiếng, tối nay bổn vương ở lại chỗ vương phi."
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, nhận lệnh lui ra, nhất thời trong lều lớn chỉ còn hai người các nàng. Bùi Sắt kinh ngạc nhìn U Cầm Ca vừa ra lệnh, nhớ lại lời hắn vừa nói, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
"Vào đây."
Ngay sau đó U Cầm Ca lại ra lệnh cho nàng, Bùi Sắt do dự một chút, chỉ đành phải đuổi theo.
Vừa vào doanh trướng, phả vào mặt toàn là khí ấm, Bùi Sắt lo lắng đứng ở cửa, nhìn U Cầm Ca cởi áo khoác ngồi ở mép giường, trái tim nhảy lên tới tận cổ họng.
Hắn muốn làm gì đây?
"Tới đây!" Hắn lại ra lệnh lần nữa, mặt không chút thay đổi, rõ ràng vẫn dịu dàng như ban đầu nhưng lại khiến Bùi Sắt ít nhiều có chút khiếp đảm.
"Vương gia, bữa tối còn chưa dùng, vương gia không nên vội vàng đi ngủ đúng không?"
Bùi Sắt đứng tại chỗ, không chịu tiến lên. Nực cười, nàng không phải kẻ ngu, nhục nhã U Ly dành cho hắn lúc trước đã rõ rành rành, hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ tính tình của U Cầm Ca, chỉ biết là ngày thường hắn tao nhã lịch sự, nhưng mà lúc này, nàng lại không tìm được ôn tồn nho nhã nào từ trên mặt hắn, vì thế trong lòng khó tránh khỏi sinh ra lo lắng.
"Bữa tối không vội, không phải chân của nàng bị thương sao? Qua đây bổn vương xem một chút." U Cầm Ca đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười này không có chút dịu dàng tình cảm nào như lúc trước, nhưng cũng may là không thấy có chút ác ý nào, khiến trái tim lơ lửng của Bùi Sắt cũng thả lỏng không ít.
Lo lắng lâu như vậy, thì ra là muốn xem vết thương trên chân nàng.
Bùi Sắt vội vàng khập khễnh đi tới trước mặt hắn, đưa cái chân bị thương ra.
U Cầm Ca cầm chân của nàng, cởi giầy ra, lúc nhìn thấy mu bàn chân sưng phồng thì khẽ nhíu mày.
Hắn nhìn Bùi Sắt nói: "Có chút đau, nàng nhịn một chút."
Bùi Sắt gật đầu một cái.
Cũng không biết hắn lấy ra thứ thuốc bột gì, lúc vẩy vào vết thương thì đau rát, Bùi Sắt cắn chặt răng, cả người toát đầy mồ hôi. Sau nửa khắc, U Cầm Ca lại lấy dược cao, cẩn thận thoa lên chỗ bị thương một lần, sau đó mới lấy băng gạc cuốn chân của nàng lại, nói: "Đợi ngày mai hồi kinh, bổn vương sẽ chuẩn bị thuốc tắm cho nàng, ngâm ba ngày, vết thương trên đùi sẽ ổn lại."
Bùi Sắt nhìn hắn, nhất thời cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, yên lặng gật đầu một cái, lâu sau mới nói: "Tỷ tỷ không nói sai, là Bùi Sắt khăng khăng làm theo ý mình, vương gia có thể thả tỷ tỷ ra không?"
U Cầm Ca nhìn về phía nàng, nở nụ cười thản nhiên: "Lúc tới đây bổn vương đã sai người dẫn nàng ta đến, tính ra cũng sắp tới rồi."
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài trướng quả nhiên vang lên tiếng của Bùi Nhiên: "Vương gia, vương phi, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi."
Trong lòng Bùi Sắt vui mừng, cũng bất chấp U Hi Nhiên đang ở bên cạnh, vội vàng tiến lên kéo màn cửa ra, quả nhiên Bùi Nhiên đang mỉm cười đứng ở trước cửa.