Edit: Tử Liên Hoa 1612
Thấy nàng nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, U Ly lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó xé thịt con mồi trong tay đưa cho nàng, nói: "Có ăn hay không?"
Bùi Sắt nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, bây giờ tỉnh lại thật sự là đói đến phát sợ, hơn nữa, miếng thịt trong tay U Ly đang tỏa ra hơi nóng hầm hập, mùi thơm tỏa ra bốn phía, vô cùng hấp dẫn.
Nàng ra vẻ không tình nguyện vươn tay nhận lấy, nhìn thấy dưới đáy mắt U Ly thoáng qua vẻ khinh thường, nàng hung ác trợn mắt nhìn hắn, sau đó cũng không thèm làm bộ, há to miệng ngoạm một miếng.
Mặc dù không có gia vị, vậy mà thịt này lại non mềm ngon miệng tới khác thường, ngon vô cùng. Bùi Sắt kinh ngạc về tay nghề của U Ly, ngẩng đầu nhìn về người đang ăn rất tao nhã ở đối diện, có chút cà lăm hỏi "Đây là thịt gì?"
"Thịt thỏ." U Ly thản nhiên liếc nàng một cái.
Hai chữ ngắn gọn khiến Bùi Sắt bỗng nhiên cả kinh, ngay sau đó dường như nàng nhớ đến cái gì, nhìn bốn phía dò hỏi: "Lúc ta rơi xuống có ôm một thỏ, trên đùi nó còn bị thương, ngươi có thấy nó không?"
Thỏ bị thương tất nhiên không thể chạy xa.
Vừa dứt lời, không ngờ nghe vậy lại dùng ánh mắt U Ly "Ngươi rất ngu ngốc" nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng khạc ra một câu: "Chẳng phải là ngay trong tay ngươi sao."
Nhất thời Bùi Sắt hoảng sợ tới mức ném thịt trong tay ra thật xa, lại liều chết nôn ọe. Nàng vươn tay với vào cổ họng, lại dùng sức ép bụng, lại liều mạng nôn, đến cuối cùng nước mắt tràn ra đầy mi mà vẫn không nôn ra được chút nào.
U Hi Nhiên ngồi đối diện mặt mày hớn hở, hắn nói: "Ta đưa ngươi chỗ thịt ngon."
Trong lòng Bùi Sắt khó chịu, rốt cuộc không nhịn được bật khóc.
Một bên U Ly nhìn nàng, lạnh lùng lên tiếng: "Cũng chỉ là một con thỏ, có cần tới mức đấy không?"
"Đối với ngươi mà nói nó dĩ nhiên chỉ là một con thỏ, nhưng đối với ta thì......" Đột nhiên Bùi Sắt hô to ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy con ngươi lạnh lùng của U Ly, toàn bộ lời nói phía sau đều bị nuốt ngược trở lại, nàng chỉ cảm thấy nói chuyện tình cảm với loại người máu lạnh này đúng là đàn gảy tai trâu.
Nàng dừng lại khóc thút thít, khổ sở ngồi vào một bên, dựa vào vách đá sau lưng không nói lời nào.
U Ly nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm đột nhiên càng thêm lạnh lẽo, ngay cả vẻ mặt cũng đã có phần khắc nghiệt: "Hôm nay ngươi sẽ vì một thỏ mà đau lòng, nhưng nếu có một ngày, ngươi bụng ăn không no, đói đến mức gần như tuyệt vọng, trong lòng chỉ còn ý nghĩ duy nhất là phải sống, đừng nói đặt trước mặt ngươi là một con thỏ mang đầy ý nghĩa, cho dù là thi thể của người thân ngươi, ngươi cũng ăn được."
Cả người Bùi Sắt run lên, không thể tin quay đầu lại, chỉ thấy U Ly đang tao nhã ăn thịt, giống như khí lạnh sắc nhọn vừa phát ra chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng ôm đầu gối nhìn hắn hồi lâu, lại chợt thấy hắn xé một phần thịt nhỏ đưa cho nàng: "Ngày mai còn phải tiêu hao thể lực, nếu muốn còn sống đi ra ngoài, trước hết đừng có để mình đói quá mà hôn mê."
Bùi Sắt phân vân một lúc, thấy U Ly đưa thịt lại gần thêm, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Không cảm nhận được thịt trong miệng có ngon hay không, mặc dù nhạt như nước ốc, nàng cũng ép buộc mình phải nuốt xuống.