Bạo Quân – Tế Miễu

Chương 72




Nơi này rốt cuộc là làm sao?

Đáng chết! Toàn thân xương cốt giống như không còn là của mình nữa, đầu cũng đau đòi mạng…

Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao lại biến thành như vậy?

Thụy Hiên đột nhiên trừng lớn hai mắt, cả người run run muốn ngồi dậy.

Vì cái gì nghĩ không ra? Vì cái gì?

“Ô…”. Vì cái gì không thể nghĩ ra? Thụy Hiên tràn ngập bất lực cùng sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“A… Công tử…”. Sương Lâm, phụ trách chiếu cố Thụy Hiên, có chút bối rối từ trướng ngoại đi vào, đến bên giường. “Ngài xảy ra chuyện gì?”

“Ta là ai? Ngươi có biết ta là ai sao?”. Bởi vì mất đi trí nhớ, Thụy Hiên đau đớn một phen, bắt lấy ống tay áo Sương Lâm, kích động hỏi.

“Cái gì?”. Sương Lâm hỏi lại, không rõ rang, liền không biết làm thế nào.”

“Ta là ai? Ta là ai?”

Ta rốt cuộc là ai?

“Có chuyện gì?”. Thiều Dật hội đàm đã xong, trở về nhìn thấy cảnh tượng này, nghi hoặc hỏi.

“Công tử không biết vì sao tỉnh dậy lại thành như vậy.”. Sương Lâm cung kính cúi đầu báo cáo.

“Ta đã biết. Ngươi trước lui xuống đi.”. Thiều Dật tiến lại giường, ngồi xuống.

“Dạ.”. Sương Lâm rất nhanh rời đi, đem sự việc tất thảy cho Thiều Dật xử lí.

“Ta là ai? Ngươi là ai? Nơi này là thế nào?”. Thụy Hiên đổi lại, bắt lấy Thiều Dật hỏi dồn.

Mất trí nhớ?

Thực sự là trời cũng giúp ta. Vốn chính đã nghĩ sau khi tỉnh lại phải tìm cách lưu hắn, hiện tại xem ra đã không có vấn đề.

“Ngươi đã quên ta sao? Linh nhi, là ta, Thiều Dật a!”. Trở lại, Thiều Dật lập tức bày ra bộ dáng thương tâm muốn chết. Nhìn hắn diễn tốt như vậy, nếu thời đại này có giải Kim Mã, hắn nhất định giật giải nam chính xuất sắc nhất.

“Linh nhỉ? Thiều Dật?”. Thụy Hiên ngẩn người.

“Đúng vậy. Tên của ngươi kêu Độc Cô Linh, ta vẫn gọi ngươi Linh nhi, nhớ rõ sao?”. Thiều Dật một tay ôm qua đầu, một tay vuốt ve mặt Thụy Hiên, đôi mắt cơ hồ còn ánh lệ quang.

“Ta…không nhớ rõ…”. Thụy Hiên nhíu mày. “Đúng rồi, ngươi gọi ta Linh nhi, chúng ta thực thân thiết sao?”

Thiều Dật trong mắt hiện lên một tia thống khổ. “Đúng vậy Linh nhi, hai chúng ta thực thân thiết. Ngươi là người Thiều Dật ta yêu nhất… Chẳng lẽ ngươi ngay cả khi chúng ta ngọt ngào nhất cũng quên rồi sao?”

“Ta… Thực xin lỗi… Ta cái gì cũng nghĩ không ra… Không có chút ấn tượng nào…”. Thụy Hiên nhìn hắn đau khổ như vậy, lại nghĩ chính mình cái gì cũng không nhớ, không khỏi cảm thấy áy náy.

Ngươi đương nhiên nghĩ không ra, cho dù không mất trí nhớ, quá khứ không xảy ra những chuyện như vậy thì sao có thể nhớ? Sẽ có mới là lạ a!

“Không quan hệ. Ngươi cũng không phải cố ý, là ta không bảo vệ tốt ngươi, để ngươi phát sinh loại sự tình này… Nếu ta có thể sớm một chút, chế ngự con ngựa kia, thì ngươi…ngươi cũng sẽ không bị ngã…”. Thiều Dật ưu thương tự trách, chỉ kém không đánh bản thân. “Đều là ta không tốt! Là ta không tốt!”

“Đừng… Ngươi không cần tự trách mình…”. Thụy Hiên kích động nói, mặt càng nhăn lại.

“Linh nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để tái xảy ra sự việc này. Chờ ta đem chuyện ở đây hảo hảo giải quyết, chúng ta lập tức về nhà.”. Ôm chặt Thụy Hiên, Thiều Dật trên mặt y nhẹ nhàng hôn xuống.

“Hảo…”. Thụy Hiên mềm mại gật đầu.

Giờ còn làm sao được nữa? Chỉ có thể lựa chọn tin tưởng người trước mắt. Hắn…hẳn là người tốt đi? Hắn nói toàn bộ đều là sự thật đi?

Sao trong lòng lại có chút buồn bã khó hiểu?

Này đại khái là do tâm lý sau tai nạn tạo thành đi? Có lẽ không nên để ý.

Người này… Thiều…Dật…?