Màn đêm dần buông, Mộc Dĩnh Nhiên mang Thụy Hiên hồi phủ.
Hai người rốt cuộc cũng về – Thúy Nhi đứng trước ‘Tốc Vân các’, hạ thắt lưng chỉ chỉ hai người trong không trung.
Ác có việc gì? – Mộc Dĩnh Nhiên buông Thụy Hiên, cười nói, căn bản không đem tức giận của Thúy Nhi để trong lòng.
Cái gì có việc gì? Ta đều nấu xong đồ ăn rồi, còn không mau tiến vào!! – Thúy Nhi xoay người đi đến trước cửa, mở cửa rồi hô to.
Hảo, hảo, hảo – Mộc Dĩnh Nhiên nghênh ngang tiêu sái vào phòng, đương nhiên không quên nắm tay Thụy Hiên.
Hai người vừa ngồi xuống, Mộc Dĩnh Nhiên đã nhanh động đũa.
Ăn ngon thật, đến, Thụy Hiên, ngươi cũng nên ăn món này.
Nhìn một toàn núi nhỏ đồ ăn, Thụy Hiên kinh ngạc gật đầu nói tạ.
Này có thể hay không là cấp nhiều lắm?
Sao vậy Thụy Hiên? Mau ăn a! Trăm ngàn đừng để đói – Mộc Dĩnh Nhiên nuốt đồ ăn trong miệng, cười nói – Còn có Thúy Nhi, cũng cùng nhau ăn a!
Đúng vậy, Thúy Nhi cũng ngôi xuống cùng nhau ăn a – Thụy Hiên ý tứ không mồm to ăn mấy khẩu đồ ăn, đối với Thúy Nhi tiếp đón, đương nhiên là nuốt hết thức ăn rồi mới mở miệng.
Thúy Nhi nhìn hai người một hồi lâu mới ngồi xuống, chính là còn chưa hết giận nên biểu tình trên mặt vẫn thật không tốt.
Thúy Nhi, này chân gà cho ngươi – Thụy Hiên thấy nàng ngồi, lập tức phản ứng săn sóc gắp cho Thúy Nhi một cái đùi gà, khiến nàng bớt giận.
Chán ghét Thụy Hiên, ngươi cũng chưa gắp cho ta – Mộc Dĩnh Nhiên xem cảnh, cố tình giả vờ oán giận – Mệt ta còn thay ngươi gắp nhiều đồ ăn cho ngươi. editor tự ói =))
Thụy Hiên nhìn nhìn núi nhỏ đồ ăn trong bát hắn, rồi nhìn Mộc Dĩnh Nhiên một bộ biểu tình [ ngươi thật sự là rất bất công], âm thầm thở dài, tùy tay gắp một cái ngay cả hắn cũng không rõ ràng là gì phóng tới bát Mộc Dĩnh Nhiên.
Thụy Hiên… – Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên tiến đến bên tai Thụy Hiên, dị thường ái muội gọi.
Cái gì? – Tai Thụy Hiên một trận run lên, hắn kinh hách che tai.
Ngươi uy ta cái này làm uốn ám chỉ cái gì sao? – Mộc Dĩnh Nhiên cười hướng Thụy Hiên nháy mắt mấy cái, đem cái gì đó trong chén đến trước mắt Thụy Hiên.
Kia…đó là…
Vừa thấy rõ cái gì đó, mặt Thụy Hiên nhất thời đỏ lên, hoàn toàn không nói ra lời.
Đó là…đó là…gà…gà.. phao..phao câu gà. =))
Trời ạ! Sao hắn lại gắp cái kia cho y?
Ngươi yên tâm, Thụy Hiên…đêm nay ta sẽ không bỏ qua cái của ngươi… – Mộc Dĩnh Nhiên tà tà cười, đem đũa gắp thực vật ăn. anh đúng bỉ =))
A…a… – Thụy Hiên luống cuống, gương mặt càng đỏ.
Lão thiên a… cứu… cứu hắn đi…
Đại ca đêm nay hẳn cũng tới nha – Mộc Dĩnh Nhiên cười tủm tỉm, trộm thân hai má Thụy Hiên.
Không thể nào… một người đủ chết…này là dục vọng hai người a…
Không phải hẳn là, lão đại nhà ta tối nay nhất định sẽ đến – Bùi Trình Quan tay cầm chân gà, vừa ăn vừa nói.
Tên kia đến từ lúc nào? Chân gà kia..?
Hỗn trướng!!! – Thúy Nhi cầm đũa hướng tên kia rống to.
Nhìn Thúy Nhi đằng đằng sát khí, Thụy Hiên cùng Mộc Dĩnh Nhiên liền đại khai đoán được.
Chân gà tám phần là Bùi Trình Quan tiện tay lấy của Thúy Nhi.
Ráng hưởng thụ thêm mấy chương nữa đi Nhiên ca, rồi chuẩn bị qằng qại w em Hiên nha nha