Thụy Hiên trầm trọng mở mí mắt, nghi hoặc nhìn căn phòng mộc mạc trước mắt – trừ bỏ cái giường lớn hắn đang nằm ra, cũng chỉ có một cái bàn, ba cái ghế dựa, trên bàn được đặt lên cái ấm trà cùng chén trà, còn có một cái ngăn tủ.
Nơi này không phải lãnh cung, hắn đang ở đâu?
Khó khăn di động thân hình, Thụy Hiên chậm rãi ngồi dậy.
Ngô….. – Hậu huyệt ẩn ẩn đau, làm hắn không thoải mái phát ra tiếng rên rỉ.
Miễn cưỡng xuống giường, đi đến ghế dựa, hắn thay mình ngã chén nước.
ngã: rót nước
Vừa uống nước có hương vị quái dị, nước mắt Thụy Hiên chậm rãi rơi.
Hoàng thúc… Vì cái gì ngươi làm ra loại việc này? Vì cái gì ngươi phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
Lần đầu tiên, Thụy Hiên cảm thấy hoàng thúc thật kì quái, tại sao hắn lại điều khiển vận mệnh chính mình.
Vì cái gì hắn chịu tiếng xấu thay hoàng thúc? Chỉ vì hắn là Hoàng thượng sao? Chỉ vì là dùng danh nghĩa của hắn làm sao?
Không đúng! Hắn sao có thể nghi ngờ hoàng thúc đối với hắn tốt nhất được? Sao hoàng thúc có khả năng làm ra loại việc đó được? Nhất định là người khác…. Đúng vậy…. Đúng vậy… Không được nghi ngờ hoàng thúc nữa. Không đúng, là chính mình! Nếu không phải chính mình vô dụng, nên làm cho quốc gia biến thành như vậy….
Rõ ràng là hiểu được hoàng thúc là loại người gì, làm ra những chuyện gì, Thụy Hiên vẫn là không thể tin tưởng hoàng thúc yêu thương hắn lại làm ra nhiều chuyện như vậy, khi nào hoàng thúc chưa chính miệng nói, khi nào hắn vẫn chưa tận mắt chứng kiến, hắn chỉ có thể không ngừng tự mình dối người, đem hết thảy sai lầm đặt lên bản thân, ép chính mình không nên đa nghi.
Không được! Hắn không thể rơi lệ, không thể hối hận, hắn không thể để hai người kia nhìn thấy bộ dáng vô dụng này!! Phải kiên cường một chút!! Không thể yếu thế!!
Bạo quân phải có bộ dáng của bạo quân.
Cho dù là đối mặt với địch nhân hay bản thân cũng giống nhau.
Dùng sức lau nước mắt trên mặt, lộ ra biểu tình không thể xâm phạm. Thụy Hiên quyết định hảo hảo tìm hiểu nơi này là chỗ nào? Cho dù thân thể khó chịu cũng muốn tìm hiểu rõ ràng. Dù sao cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng thôi!
Đứng lên, hắn chậm rãi hướng ra cửa, đang muốn mở thì cửa đột nhiên mở ra. Mà Thụy Hiên cũng bởi vậy mà né tránh không kịp, bị đánh ngã.
A– Đau…… Chạm vào hậu huyệt làm hắn đau không thôi.
Ai a? Đi đường mà mắt để đâu vậy!! – Thụy Hiên hàm trứ nước mắt, hô to.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu, thấy rõ người đi tới, hô hấp thiếu chút nữa cứng lại — là hai người kia…..
Thụy Hiên a…. Ngươi muốn đi đâu a? – Mộc Dĩnh Nhiên ngồi xổm xuống, mặt tươi cười hỏi.
Thụy Hiên kích động lùi về sau, nhìn đến nụ cười kia, hắn có dự cảm bất hảo.
Nhưng này bộ dáng lui lại vất vả của hắn hầu như phá tan hình ảnh bạo quân mà hắn thành lập.
Đừng sợ a, cho dù ngươi muốn chạy ra ngoài ta cũng không ngăn cản ngươi, dù sao biệt viện này cũng là phạm vi của ngươi – Mộc Dĩnh Nhiên đứng lên, nghiêng người làm cho Thụy Hiên thấy rõ ràng bên ngoài.
Bất quá đó là cái viện tử đơn giản, cái gì núi giả, hồ nước đều không có, chỉ có cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá, mà ngoài cửa viện là mấy tên vệ binh.
Nơi này là chỗ nào? – Hoàn hồn, Thụy Hiên cứng rắn bày ra uy nghiêm quân vương hỏi.
Sở Hoài Chi nhíu nhíu mày, thô lỗ đem Thụy Hiên kéo xuống ghế dựa.
A… đau chết người….lại đụng trúng…..
Trong mắt không ngừng trứ lệ quang, Thụy Hiên không tự giác nhếch miệng lên oán giận nhìn bọn họ. Ai ngờ biểu tình này của hắn có bao nhiêu chọc người yêu mến.
Sở Hoài Chi cùng Mộc Dĩnh Nhiên ngẩn người, không khỏi nhíu mày nhìn nhau, xem ra bọn họ đều có cảm giác kỳ lạ giống nhau.
Ăn cơm – Sở Hoài Chi thần sắc nghiêm nghị, chỉ lên bàn không biết khi nào đã được dọn đồ ăn, ra lệnh.
Thụy Hiên nhíu mày quay đầu nhìn một bàn ăn sáng, một hồi lâu còn chậm chạp không động thủ.
Còn không mau ăn! Cho ngươi ăn như bình thường là không sai lầm rồi! Còn ngại? – Sở Hoài Chi dùng sức vỗ lên bàn, rống giận.
Thụy Hiên nghiêm mặt, giả làm một bộ dáng khinh thường, trời biết hắn là đang ẩn ẩn phát rung.
Người này đáng giận – Sở Hoài Chi dùng sức giữ thân mình Thụy Hiên, cường ngạnh buộc hắn ăn.