Thiều Dật ngồi ngay ngắn trên chiến mã màu đen, nhìn về chiến trường Nhạn Bình quan phương xa, không biết đang nghĩ gì.
Thiều Dật – Lãnh Thanh Tú lạnh lẽ đến gần hắn, trong mắt nàng là khó hiểu, muống mở miệng hỏi nhưng lời đến cổ họng liền nuốt vào, một lúc sau mới gọi tên hoàng đệ.
Hoàng tỷ muốn nói gì liền nói đi – Thiều Dật cũng không quay đầu lại, ngữ khí mang theo vẻ thoải mái.
Hắn vừa nói, Lãnh Thanh Tú ngược lại cùng hắn nhìn Nhạn Bình Quan xa xăm.
Thanh tĩnh tràn ngập hai người, hồi lâu mới có người mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.
Vì cái gì? – Lãnh Thanh Tú nhăn đôi mi thanh tú, khó hiểu hỏi.
Cái gì? – Thiều Dật như trước không quay đầu lại, chính là ra vẻ khó hiểu hỏi lại.
Ngươi hiểu được, tội gì còn muốn ta nói rõ – Lãnh Thanh Tú cười cười nói.
…Hoàng tỷ, ngươi có biết ta đang theo đuổi cái gì, mà hiện tại chính là lúc ta thực hiện lý tưởng đó – Bàn tay to của Thiều Dật vung lên, trong mắt chính là hào quang chói mắt.
Ta biết, ta sao lại không biết…trước kia ta theo ngươi, ta liền phát hiện, nhưng….ta chỉ muốn ngươi giúp ta cứu Thụy Hiên a!! – Lãnh Thanh Tú kích động, trong mắt khó hiểu ngày càng đậm – Chứ không muốn ngươi tấn công quốc gia của hắn!!
Thiều Dật quay đầu nhìn Hoàng tỷ, cúi đầu cười khẽ mấy tiếng.
Hoàng tỷ, ngươi đáp ứng ta bất luận ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều nguyện ý.
Ta đáp ứng ngươi, ta đều đã đem hết toàn lực hỗ trợ nhưng không phải giúp ngươi tấn công Xa Theo quốc!! Ta chỉ muốn ngươi cứu hắn ra…….Ta chỉ muốn ngươi cứu hắn ra – Lãnh Thanh Tú bi thống hô to, kích động ôm đầu khóc rống.
Nàng thầm nghĩ muốn cứu hắn ra a… không có ý muốn tấn công….Thụy Hiên…Thụy Hiên…rốt cuộc nàng nên làm sao đây?
Đúng vậy! Ta là muốn cứu hắn, đã đáp ứng Hoàng tỷ, ta tuyệt đối làm được – Thiều Dật cũng không xuống ngựa an ủi, chính là lạnh mắt nhìn nàng khóc.
Chẳng qua, Hoàng tỷ, ngươi không biết trước đánh sau cứu sẽ dễ dàng hơn sao?
Thiều Dật!! – Lãnh Thanh Tú đột nhiên tức giận, phút chốc nâng khuôn mặt khóc đến lê hoa đoái vũ hướng hắn rống to, sau đó kích động kéo hắn xuống ngựa.
Hoàng tỷ!! – Thiều Dật nhăn mi.
Lãnh Thanh Tú ngã ngồi xuống đất.
Sương Vệ, Sương Lâm – Thiều Dật bất đắc dĩ triệu hồi tân thủ hạ, Hoàng tỷ biến thành như vậy không nên để nàng trong này, hội vướng bận.
Sương Vệ, Sương Lâm đồng thời xuất hiện, bọn họ là một đôi sư huynh muội, vì tiện làm việc hai người luôn mang một thân hắc y, vũ khí là trường đao, thực lực bọn họ không thua gì Lôi Minh, lúc trước sai khiến Lôi Minh thành thói quen nên không triệu tập đôi huynh muội này….chỉ là không ngờ Lôi Minh tại hoàng cung bị người khác ám sát… tên đánh chết Lôi Minh tựa hồ chỉ dùng một chiêu a… thật hy vọng có thể biết hắn là ai.
Là!
Đem Hoàng tỷ đuổi về Hoàng cung, phái người trông chừng đừng cho nàng chạy loạn!! – Thiều Dật quay đầu một lần nữa nhìn về hướng xa xăm.
Không!! Ta không cần trở về!! – Lãnh Thanh Tú trừng lớn hai mắt không ngừng lắc đầu, cực lực giãy dụa, muốn tránh trói muộc của huyng đệ họ Sương.
Mang đi!! – Thiều Dật lạnh lùng nói.
Không!! Không….Không cần…. – Lãnh Thanh Tú đau thương hô to, thanh âm dần dần đi xa.
Nàng không muốn tấn công quốc gia của hắn!!! Không muốn a!!
Thụy Hiên…. – Tuyệt vọng, nàng ngửa mặt lên trời hô to.