Ngô..đau… – Thụy Hiên từ từ tỉnh.
Đã xảy ra chuyện gì? Đầu đau quá…trí nhớ hảo mơ hồ…
Hơi hơi ngẩng đầu, ánh vào mắt Thụy Hiên là gương mặt đang ngủ của Mộc Dĩnh Nhiên.
Trí nhớ nhanh chóng trở lại, nhớ đến bản thân hôm qua chủ động, Thụy Hiên liền đỏ mặt.
Trời ạ…sao hắn có thể…không, không,không! Nhất định là do rượu cùng xuân dược làm hại, cái đó và ý chí của hắn một chút quan hệ cũng không có.
Nhưng là…vì cái gì? Vì cái gì y vẫn ngủ bên cạnh mình?
Nhớ rõ trước kia mỗi lần hắn thanh tỉnh, y đều sớm rời đi… lần này vì sao y không rời đi?
Gương mặt đang ngủ của y không có nụ cười làm chính mình sợ hãi, ngược lại mang cảm giác an tâm cùng nhu hòa, y như vậy làm hắn thực thấy xa là nhưng cũng làm hắn thực an tâm, sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác khác thường, Thụy Hiên nở nụ cười dịu dàng.
Mộc…Dĩnh….Nhiên… – Thụy Hiên nhẹ nhàng gọi tên y, lặng lẽ vươn tay chạm đến đường cong nhu hòa trên mặt Mộc Dĩnh Nhiên.
Mộc…Dĩnh…Nhiên… – Nhẹ nhàng tái gọi một tiếng, hai mắt hắn có chút mờ.
Mộc….Dĩnh…Nhiên… – Một lần nữa mở miệng, nước mắt đã sớm rơi, Thụy Hiên đem chính mình nhập thật sâu vào lòng Mộc Dĩnh Nhiên, cúi đầu khóc.
Cũng không biết bản thân vì sao khóc, không biết tâm vì sao lại đau, chỉ biết là lệ không thể ngừng rơi.
Mộc Dĩnh Nhiên chậm rãi mở mắt, hai tay nhanh chóng ôm chặt Thụy Hiên vào lòng, biểu tình có một tia đau thương cũng có một tia bàng hoàng.
Tâm y dần dần rối loạn…Kỳ thật y vốn không muốn hận Thụy Hiên, chỉ vì thân muội muội chết trong tay hắn, nếu không trong lòng y cũng không biết cái gì hận.
Vì cái gì?
Vì cái gì y không hận hắn? Nếu không hận hắn kia vì sao lại đối xử với hắn như vậy? Này cảm giác trong ngực đang dâng trào đại biểu cho cái gì? Rốt cuộc là đại biểu cho cái gì?
Mộc Dĩnh Nhiên…ô…Mộc Dĩnh Nhiên… – Thụy Hiên khóc càng nhiều, trong miệng không ngừng gọi tên y.
Đừng khóc…Thụy Hiên…đừng khóc… – Mộc Dĩnh Nhiên nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, cuối đầu an ủi người đang khóc sướt mướt.
Hôn những giọt lệ trên mặt Thụy Hiên, cuối cùng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Tâm đang toán loạn của Mộc Dĩnh Nhiên cuối cùng dần tụ hợp thành một chỗ.
Một khắc ở đại điện y ngẩng đầu nhìn hắn, tâm y liền vì hắn mà trầm luân, không thể kiềm chế mà yêu thượng hắn. Cho nên khi nghe được tin dữ rõ ràng không có hận, chỉ là nhìn thấy hành động quá phận của hắn, tâm y liền oán hắn, oán bản thân yêu hắn nhưng hắn lại làm ra sự tình này, vì cái gì lại muốn bức y? Cỗ oán khí kia đã che đậy tâm y, khiến y không thể nhận ra chân chính ý nghĩ của mình.
Nhưng là, sao lại như vậy?
Y không hận hắn, ngược lại yêu thượng hắn, nhưng mối hận sát muội kinh động đến trời này, y vẫn chưa báo được.
Buông tha cho đôi môi của Thụy Hiên, Mộc Dĩnh Nhiên lại lần nữa gắt gao ủng trụ hắn.
Theo mấy tháng y quan sát hắn cùng với báo cáo của Thúy Nhi, còn có phản ứng bất thường ngày đó của Thụy Hiên…
Không phải ta!! Không phải ta!! Không phải ta – Thụy Hiên kích động khóc kêu.
Có lẽ sự tình không đơn giản như vậy…lúc trước tuy nói sẽ điều tra rõ chân tướng nhưng không có tra, xem ra hiện tại nên bắt đầu điều tra….Hy vọng đến lúc tra được chân tướng không cần làm y thất vọng.
anh Nhiên mag dah Thừa tướng mà đầu gỗ kih =))