Thụy Hiên thiếu gia, người rốt cuộc nói gì với lão gia gia vậy? Sao ta nghe không hiểu – Thúy Nhi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
Ta nói nha đầu Thúy Nhi, hiện tại không nên hỏi nhiều – Lão thái y mở lời, dời lực chú ý của Thúy Nhi – Ngươi đã quên vài ngày trước đáp ứng cái gì với ta sao?
Cái gì? – Thúy Nhi đơn thuần quả nhiên đã quên, nghi hoặc hỏi lại.
Ngươi đã quên ngươi đáp ứng cùng lão phu sẽ không quấy rầy thiếu gia sao? – Lão thái y hảo tâm nhắc nhở.
A! Đúng rồi – Thúy Nhi kích động kêu to, đem tiểu miêu đặt lên bàn, thuận tay cầm hòm thuốc của lão thái y ra ngoài.
Thụy Hiên thiếu gia, tiểu Mao Cầu nhờ người chiếu cố! Lão gia gia nhanh lên a
Trải qua mấy ngày ở chung, Thúy Nhi cùng lão thái ý sớm có cảm tình.
Hảo, hảo – Lão thái ý bất đắc dĩ cười khổ, hướng Thụy Hiên cúi đầu rồi liền cùng Thúy Nhi rời đi.
Thụy Hiên quay đầu nhìn tiểu Mao Cầu trên bàn, nhẹ nhàng thở dài.
Tiểu Mao Cầu, chỉ còn ngươi cùng ta mà thôi a…
Đột nhiên, tiểu miêu vốn ôn thuần liền giương vuốt đứng lên, nhảy mạnh xuống bàn chạy ra ngoài, không biết bị vật gì hấp dẫn.
A, tiểu Mao Cầu!!
Thụy Hiên lo lắng đuổi theo, đang muốn chạy ra thì đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn nhớ hắn không thể ra khỏi đây, không thể để người ngoài nhìn thấy hắn.
Nhưng là…tiểu Mao Cầu do Thúy Nhi nhờ hắn chiếu cố a…làm sao đây?
Thụy Hiên buồn rầu đi tới đi lui, kích động không biết như thế nào mới tốt.
Quy định là một chuyện, thế nhưng tưởng tượng Thúy Nhi không thấy tiểu Mao Cầu, nhất định sẽ rất khổ sở, Thụy Hiên chỉ có thể cắn răng, bất kể hậu quả ra sao, lao ra ngoài.
Ông trời phù hộ, xin cho hắn tìm được tiểu Mao Cầu, cũng phù hộ hắn đừng gặp được bất luận kẻ nào…Thụy Hiên vừa tìm vừa nghĩ, hành động lén lút, đi qua mỗi chỗ rẽ đều cẩn thận tìm.
May mà dọc đường đi quả như hắn cầu nguyện, ngay cả một bóng người cũng không thấy, làm thần kinh đang buộc chặt của Thụy Hiên buông lỏng không ít.
Hắn không biết kỳ thực vị trí uyển tử của hắn cực kì hẻo lánh, hơn nữa Mộc Dĩnh Nhiên từng hạ lệnh bất kể kẻ nào trừ Thúy Nhi cũng không được lại gần uyển tử kia, cho nên mới tạo ra cơ hội không ai thấy được Thụy Hiên.
Vừa đi vừa tìm, Thụy Hiên cách xa uyển tử, hắn không biết mình đang ở đâu, không biết làm sao để trở về.
[Meo] Cuối cùng, Thụy Hiên cũng nghe được thanh âm của tiểu miêu, hơn nữa thuận lợi tìm được nó.
Tiểu Mao Cầu!! Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi!! – Ôm lấy tiểu miêu, Thụy Hiên cực kỳ vui vẻ, nhưng kế tiếp hắn liền lâm vào sương mù.
Tiểu…Mao Cầu…ngươi có biết đường về không? – Cau mày, nhăn mặt, Thụy Hiên bất lực hỏi, dĩ nhiên tiểu miêu không có năng lực trả lời lại hắn.
Thụy Hiên chỉ còn cách ngồi sau ngọn núi giả, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Mộc Dĩnh Nhiên biết hắn chạy đi sẽ dùng hình phạt khủng bố nào phạt hắn