Nghiêng đầu, Mộc Dĩnh Nhiên thấy Thụy Hiên trợn to hai mắt nhìn mình, nhất thời y mới nhớ đến bộ dạng vừa rồi không hợp với hình tượng thường ngày, y quyết định phải duy trì hình tượng trước mặt Thụy Hiên mới được.
Ngươi không còn khí lực?
Đối! Ngươi hoài nghi sao? – Thụy Hiên bất mãn với sự hoài nghi của Mộc Dĩnh Nhiên, nhất thời khẩu khí không được tốt ngay cả lời trong lòng muốn hỏi vừa rồi cũng quên mất.
Hắn chính là dễ dàng bị phân tâm suy nghĩ như thế a….
Còn sức mắng chửi người… thế nhưng không cử động được…. nói ngươi không còn khí lực cũng thực hoài nghi a….
Mộc Dĩnh Nhiên mở cây quạt nhàn nhạ nhìn.
Ngươi không tin ta! Ta không đáng cho ngươi tin tưởng! – Khẩu khí Thụy Hiên không được tốt – Uy! Đây là đâu? Vì sao ta lại ở trong này?
Mộc Dĩnh Nhiên nhíu mày, rất nhanh hạ cây quạt nơi yết hầu Thụy Hiên – Ngươi tựa hồ đã quên ngươi là tù nhân của ta, khẩu khí không cần kém như vậy, cũng không cần uy uy uy gọi bậy.
Bằng không ta nên gọi ngươi là gì? Giảo.Thừa.Tướng – Thụy Hiên tức giận nhưng mỉm cười.
Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi cây quạt, nhìn hắn thật lâu mới nói – Kêu chủ nhân đi! Bất kể là ta hay Sở Hoài Chi đều kêu như vậy.
Chủ nhân? – Thụy Hiên mỉm cười nhưng sắc mặt khẽ biến – Phi! Bảo trẫm gọi ngươi chủ nhân? Chết trẫm cũng không kêu!!
Thật sự? Ta sẽ cho ngươi cam tâm tình nguyện kêu ta chủ nhân – Mộc Dĩnh Nhiên ha ha cười vài tiếng giống như không để tâm lời nói của Thụy Hiên.
Mơ tưởng!! – Thụy Hiên rống to.
Ta không mơ, đợi một lát ngươi sẽ biết – Mộc Dĩnh Nhiên trừng mắt nhìn hắn.
Đại nhân! Ta chuẩn bị tốt!! – Thúy Nhi sôi nổi chạy về phòng.
Ác? Cám ơn.
Đại nhân, vì cái gì thiếu gia trốn tránh ta, hại ta phải cố gắng đổ nước đầy dục dũng.
Thúy Nhi mệt mỏi ngồi xuống hỏi.
Có cái gì quan hệ đâu? Dù sao Thúy Nhi ngươi có thể nhân cơ hội luyện công a – Mộc Dĩnh Nhiên vỗ nhẹ đầu nàng, không nói đáp án chính xác.
Thúy Nhi nhăn mặt không nói gì.
Được rồi, Thúy Nhi, sắc trời cũng không còn sớm, ngươi trở về phòng ngủ đi – Mộc Dĩnh Nhiên hạ lệnh.
Thúy Nhi vẫn nhíu mày bất quá đã chịu đứng lên rời đi.
Không cần ngài nói, ta cũng sẽ đi. Đúng rồi, không được khi dễ chủ nhân xinh đẹp của ta nha.
Thúy Nhi nói xong lập tức đi, một khắc cũng không dừng lại.
Thấy nàng đã đi, Mộc Dĩnh Nhiên mới chuẩn bị thực hiện kế hoạch.
Được rồi, chỉ còn hai chúng ta…. – Mộc Dĩnh Nhiên dừng bước – trước tiên ta sẽ giải thích cho ngươi biết đây là đâu. Nơi này là ‘Tốc Vân các’ u tĩnh hẻo lánh trong phủ Thừa tướng. Chắc ngươi cũng hiểu ngươi đang ở giữa hai nhà?
Thụy Hiên hung hăng trừng mắt nhìn y, tức giận trả lời – Không cần ngươi nói trẫm cũng biết.
Ân… được rồi – Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi quạt, đi đến bên giường, bế Thụy Hiên lên.
A….ngươi làm cái gì? – Thụy Hiên kinh hoảng kêu.
Ôm ngươi xuống dưới lầu tắm rửa a – Mộc Dĩnh Nhiên biểu tình [ngươi là ngu ngốc sao] trả lời.
Cái gì?
Mộc Dĩnh Nhiên xuống lầu, đem Thụy Hiên vào dục dũng.
Ngươi!!! – Ghé vào thành dục dũng, Thụy Hiên đang muốn chửi ầm lên đột nhiên khinh hoảng nói không ra lời.
Mộc Dĩnh Nhiên cũng cởi áo vào trong dục dũng????
Thụy Hiên, chúng ta cùng tắm đi! – Mộc Dĩnh Nhiên bắt lấy tay Thụy Hiên, kéo hắn vào lòng.
Không… – Thụy Hiên ngẩng đầu cự tuyệt nhưng cái miệng nhỏ nhắn lập tức bị Mộc Dĩnh Nhiên che lại, một câu cũng nói không được.
Thụy Hiên bị kích động hôn, lưỡi không ngừng dây dưa, không thể ngậm miệng, không thể hô hấp, nước bọt trong miệng liền thuận theo khóe miệng chảy xuống, tạo hành một hình ảnh phiến tình.
Thật lâu sau Mộc Dĩnh Nhiên mới ngừng hôn sâu, như không đủ liền liếm khóe miệng Thụy Hiên.
Ân…. – Cả người Thụy Hiên tựa vào lòng Mộc Dĩnh Nhiên, vô lực khinh ngâm.
Hắn vốn đã không có lực, hiện tại càng vô lực.
Như vậy lại không được sao? Kia để như vậy ngươi không phải xong đời? – Bàn tay to của Mộc Dĩnh Nhiên dao động trên người Thụy Hiên, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.
Ngươi!!! – Thụy Hiên thật sự rất muốn phản bác y nhưng hắn thật sự là như thế.
Nhìn phản ứng của ngươi như vậy ta thật sự vui vẻ a – Mộc Dĩnh Nhiên vừa nói vừa hôn sau gáy Thụy Hiên, tay rảnh rỗi liền cầm phân thân Thụy Hiên.
Ngô…buông tay….
Thật khiến cho người ta kinh ngạc, ta vừa mới cầm “hắn”, ngươi liền phản ứng phát lớn như vậy. Ngươi sẽ không khiến ta bất mãn chứ?
Mộc Dĩnh Nhiên ra vẻ kinh ngạc, tay không ngừng luật động.
Thụy Hiên xấu hổ đỏ mặt, hận không thể kiếm cái động để chui vào. Hắn sao lại có thể phản ứng trong tay Mộc Dĩnh Nhiên? Sao có thể sao lại có thể