Ân!!! – Thụy Hiên sợ hãi bởi vì khẩu huyệt đột nhiên bị người mãnh liệt trừu sáp.
Mới như vậy đã bắt đầu hưng phấn? – Sở Hoài Chi trào phúng nói, hai ngón tay đi sâu vào tiểu huyệt.
Ai hưng phấn? Trẫm không có!! – Thụy Hiên vất vả đè nén thanh âm bình thường, đương nhiên phủ nhận hết mọi trào phúng của Sở Hoài Chi.
Ác? Phải không? – Sở Hoài Chi nhíu mày không tin – Kia vì sao lại cao hứng khóc, ngươi giải thích sao đây? -Tay cầm phân thân Thụy Hiên ác liệt siết chặt.
A!! Ngươi dừng tay cho trẫm!! A… cáp…buông…tay – Thụy Hiên trước hành động của Sở Hoài Chi đã hết uy thế mắng chửi người, chỉ có thể ngồi phịch trên bàn phát ra âm thanh đứt quãng.
Dừng tay? Không được a… ngươi hưng phấn như vậy, thỏa mãn như vậy, ta đương nhiên cũng muốn! – Sở Hoài Chi cởi bỏ quần áo, lấy phân thân hùng vĩ cứng rắn của mình đưa vào cơ thể Thụy Hiên.
A…ngươi đi ra…đi ra – Thụy Hiên chịu không nổi kêu to.
Đi ra? Khó mà làm được – Sở Hoài Chi không chút thương hoa tiếc ngọc, đánh thẳng phía trước, hoàn toàn đem Thụy Hiên trở thành công cụ phát tiết, tiểu huyệt vì gã thô lỗ mà bị phá hư, cũng không quan hệ đến gã, chẳng qua là một chút trừng phạt thôi.
A….đáng giận…đáng chết…a – Hai tay Thụy Hiên ôm mặt mình, vừa khóc vừa mắng, rốt cuộc không biết là mắng Sở Hoài Chi hay chính mình hoặc là cả hai.
Khi Sở Hoài Chi phát tiết, Thụy Hiên cũng đạt cao trào mà ngất đi.
Ngươi sẽ không muốn chạy trốn nữa!!
Cùng với thanh âm Sở Hoài Chi, Thụy Hiên chìm vào hôn mê.
Một nhóm tỳ nữ tụ tập ngoài phòng khách phủ Tướng quân, mà bọn họ lén lút đối với chủ tử của bọn họ….
Xoi mói a.
Ai! Ngươi đừng chen nữa.
Ngươi mới đừng chen!! Đừng chắn tầm mắt của ta.
Hư các ngươi im lặng, không cần động đến Tướng quân cùng Mộc thừa tướng.
Ai để ý ngươi a.
Bất quá mặc kệ, Tướng quân cùng Mộc thừa tướng qủa thực tiêu soái ngây người.
Đúng vậy a! Bất quá ta thích loại nam nhân tiêu soái giống Thừa tướng.
Thừa tướng không tồi nhưng lại thiếu hương vị nam nhân giống Tướng quân…
Được rồi! Được rồi! Chúng ta biết ngươi yêu nhất Tướng quân.
Tuy là nói lén lút, nhưng âm thanh các nàng kỳ thực rất lớn, nếu hai nam nhân trong thư phòng không mặc kệ, các nàng cũng vô pháp thế nào không làm việc tụ tập một chỗ thảo luận về chủ tử nhà mình.
A…. hạ nhân nhà ngươi quả thật đúng là lão lắm chuyện – Mộc Dĩnh Nhiên cầm bút lông đỏ trong tay, chú thích trên bản đồ, biểu tình không hảo hữu nói.
Sở Hoài Chi trừng mắt liếc Mộc Dĩnh Nhiên một cái – Hạ nhân nhà ngươi chẳng phải cũng giống vậy sao?
Mộc Dĩnh Nhiên lắc đầu phản bác – Không giống, ít nhà hạ nhân nhà ta còn tụ tập ở một nơi xa, không gần đến nổi bước ba bước đã tới.
Đáng giận – Sở Hoài Chi dùng sức nắm cái bàn, muốn lao ra đuổi chúng nữ tỳ, nhưng lo lắng sợ bạn tốt chê cười không có phong độ, chỉ có thể nắm cái bàn tiết giận.
Đại ca, ngươi nhẹ tay thôi, hại ta thiếu chút nữa làm sai rồi – Mộc Dĩnh Nhiên nhăn mặt nhìn bản đồ.Sở Hoài Chi liếc y một cái, không nói gì.